4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đã cắt tóc, tắm rửa, đeo cà vạt, và còn chuẩn bị cả lẵng hoa nữa. Giờ chỉ cần băng qua đường rồi tiến vào phòng tranh, người vợ sẽ ở đó, tất cả những gì anh cần làm tiếp theo là mỉm cười, thế là đủ rồi. Một việc hết sức đơn giản. Giống như tình cờ gặp lại người bạn cũ lâu ngày không gặp mà thôi.

Thế nhưng anh đứng sững ở đó, phơi mình ra dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, liên tục đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.

Thật là một ngày nóng khủng khiếp. Đến làn gió thổi qua cũng hầm hập như thể thoát ra từ một cái nồi đang sùng sục sôi.

Anh thở hắt ra một hơi thật dài rồi cất bước. Từ lúc băng qua đường cho đến tận khi đến trước cửa phòng tranh, anh cứ nhai đi nhai lại câu nói trong lòng. Hãy chấp nhận khoảng cách với người vợ. Hãy chỉ nghĩ đến quyền được gặp mẹ của đứa trẻ.

Anh đẩy tấm cửa kính có dán tấm poster với dòng chữ “Triển lãm tranh của Ha Ae Ri”. Một cô gái tầm đôi mươi mặc hanbok đứng dậy chống hai tay xuống bàn tiếp đón.

Không có người vợ ở đó. Ngoài cô gái nọ thì anh không nhìn thấy bất cứ ai. Trong căn phòng triển lãm rộng khoảng hơn 50 pyeong văng vẳng bản nhạc Bức tranh trong buổi triển lãm của Mussorgsky, như chiếc lá úa rơi trên dòng suối.

Đó đã là ngày thứ ba của buổi triển lãm, hơn nữa lúc này lại là giữa trưa vô cùng nóng nực. Vào ngày như thế này thì dù có là con kiến chăm chỉ cần cù đến mấy chắc chắn cũng sẽ ngồi vắt chân sâu trong hang, nhâm nhi cốc trà chanh mát lạnh mà thôi. Vì thế mà việc không có khách không phải là do người vợ, anh đã nghĩ như vậy.

“Cảm ơn anh đã đến.”

Cô gái nói. Khi anh đưa lẵng hoa ra, cô gái vừa lặp lại câu nói tương tự, vừa mở tập danh sách những người đến tham dự xoay về phía anh.

Không biết liệu người vợ sẽ đón nhận việc anh để lại tên trên danh sách như thế nào? Liệu cô có vui không? Chí ít thì cô cũng sẽ chào đón anh chứ?

Hay chỉ nhìn anh như thể một chú chó con dưới mái hiên nhìn về ngọn núi xa xăm nơi mặt trời đang lặn? Anh nhìn giây lát vào khoảng trống trong danh sách rồi nói với cô gái trẻ:

“Tôi không thấy cô Ha Ae Ri đâu nhỉ.”

“Chị ấy đang ra ngoài ăn trưa ạ. Chắc sẽ sớm quay lại thôi.”

Anh rời khỏi chỗ cô gái rồi bắt đầu đi loanh quanh xem xét những bức tranh. Một tay anh kẹp vào bên nách, tay còn lại chống cằm.

Đó là một buổi triển lãm đa dạng từ tác phẩm nhỏ đến cả các tác phẩm lớn. Phần lớn đều là tranh phong cảnh theo lối tả thực, và là những bức tranh mang hơi hướng tươi vui.

Bỗng lời người vợ từng nói khi vào học cao học vang lên trong đầu anh.

“Từ giờ em sẽ nghiêm khắc với bản thân mình. Em không muốn mình bị việc này hay việc kia cuốn đi nữa.”

Người vợ đã nói một cách quả quyết như một chiến binh đang đối diện với giây phút quyết định, và sau nhiều năm trôi qua, nay cô trở về cùng với kết quả của sự nghiêm khắc đó. Người vợ là người mang trong mình khát vọng mãnh liệt hơn là tài năng nổi trội. Đại bộ phận những người như thế thường than vãn về tài năng của mình và tự động từ bỏ đam mê.Còn người vợ lại là một thí dụ điển hình cho việc lấy khát vọng để khắc phục hạn chế của tài năng.

Nếu nói rằng vẽ tranh là toàn bộ cuộc sống thì có vẻ như người vợ đã sống một cuộc đời thành công. Dường như người vợ đã vui vẻ tận hưởng cuộc sống ấy. Tranh của cô trang nhã và dễ chịu. Nhưng vẫn không mang lại chút cảm hứng gì đặc biệt cho anh. Vì anh nghĩ rằng cuộc sống thành công thì có gì đặc biệt cơ chứ.

Bỗng một giây phút nào đó, anh quay đầu lại như thể mặt nước biển bị kéo lên bởi sức hút của vầng trăng.

Đó là người vợ.

Người vợ đang khoác tay một người đàn ông và nhìn anh chằm chằm. Còn đứng cạnh cô là một người đàn ông khoảng ngoài bốn lăm, đội mũ bê rê màu tím, miệng ngậm tẩu, như muốn cho cả thiên hạ biết mình là họa sĩ.

Anh nghĩ rằng mình phải cười. Giá có thể nở một nụ cười ấm áp nhất trên thế gian này thì tốt, nhưng rốt cuộc có cười được như ý muốn hay không thì anh cũng không chắc. Anh từ từ tiến về phía người vợ. Cảm giác như khoảng cách chừng không quá 10 mét còn xa xôi hơn cả quãng đương 42.195 kilômét một vận động viên marathon phải hoàn thành.

“Chúc mừng em. Thật vui vì gặp được em.”

“…”

“Tranh của em rất đẹp.”

“Có vẻ như thời gian vừa qua sở thích của anh cũng được nâng cao hơn rồi đấy nhỉ, cũng biết cảm thụ tranh cơ đấy?”

Anh gật đầu ba bốn lần trước câu hỏi lạnh lùng của người vợ. Không phải vì anh đồng ý với cô mà vì trong đầu anh đang nghĩ nên nói gì tiếp theo.

Anh đã tưởng rằng nếu gặp người vợ thì anh sẽ có vô số chuyện để nói. Giống như ngày xưa mỗi khi tan làm về, họ lại ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, nhâm nhi tách trà ấm áp và cùng trò chuyện. Nhưng không phải vậy. Anh có cảm giác như thời gian đã làm cạn khô mọi lời nói, vì thế nên lúc này anh chỉ nhìn chằm chằm vào người vợ.

“Chẳng lẽ xuất hiện trước mặt tôi mà ăn mặc cho gọn gàng, chỉnh tề một chút thì anh sẽ phát bệnh hay sao?”

“Ý em là sao?”

“Anh già cỗi đến thế sao? Hay anh mới đi đâu tránh nắng về? Hay là anh có ý đồ gì mà lại cố tình xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng như vậy?”

Anh không nhớ hình ảnh của mình ba năm trước đây như thế nào. Nhưng dẫu sao nhìn vào gương anh cũng thấy mình đã có tóc bạc, khuôn mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi. Dù đã tắm rửa và cắt tóc thì có vẻ trong con mắt của người vợ trông anh vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào.

Người đàn ông đứng bên cạnh người vợ thì thầm vào tai cô. Người vợ gật đầu rồi nói với anh:

“Có lẽ hai người nên chào nhau một chút. Đây là chồng tôi.”

Nói rồi người vợ đưa tay chỉ về người đàn ông. Không biết người vợ sẽ giới thiệu anh là gì đây? Hồi hộp một cách ngớ ngẩn, anh nuốt nước bọt khô khốc. Người vợ nhìn sang người đàn ông, anh ta liền đưa tay ra bắt tay anh không chút ngập ngừng.

“Tôi là Park In Seok.”

“Tôi là Jeong Ho Yeon.”

“Thỉnh thoảng tôi cũng nghe chuyện về anh Jeong.”

Ra vậy. Park In Seok, người thầy và cũng là họa sĩ mà người vợ kính trọng nhất. Nhưng sau cái đêm người vợ nói mình đã có người khác thì anh không nghe gì thêm về người này nữa. Mãi về sau, khi người vợ sang Pháp anh mới biết được rằng từ mối quan hệ thầy trò, họ đã trở thành tình nhân, rồi cuối cùng là vợ chồng.

“Nghe nói anh là nhà thơ?”

Park In Seok khẽ mỉm cười hỏi. Ngay tức khắc anh vội vàng đính chính mình chỉ từng làm thơ thôi. Nhưng đúng là lời nói vô nghĩa. Vì biết đâu Park In Seok sẽ cho rằng chính vì sự ra đi của người vợ mà anh ngừng làm thơ.

Người vợ bước lên trước.

“Anh đến vì có chuyện gì muốn nói, hay chỉ vì phép lịch sự thôi? Nếu vì phép lịch sự thì tôi nghĩ thế là đủ rồi.”

“Anh có điều muốn nói.”

Anh vừa liếc nhìn Park In Seok thì người vợ đã hiểu ý ngay.

“Anh cứ nói luôn ở đây đi. Nếu là điều mà tôi cần nghe thì chồng tôi cũng phải được biết.”

Nói rồi người vợ vòng tay qua eo Park In Seok.

Cô đang mặc một chiếc váy sát nách màu xanh dương đậm, trên cổ là chuỗi ngọc trai quấn làm hai vòng một ngắn một dài. Thật đẹp. Như thể năm tháng chỉ lướt qua cô rồi trôi đi.

Anh nói, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng cổ lấp lánh.

“Nếu em gặp con thì thật tốt.”

Người vợ bỏ cánh tay đang ôm lấy Park In Seok ra rồi di di ngón trỏ vào vùng huyệt thái dương. Nếu người vợ vẫn còn giữ thói quen cũ thì hẳn là cô đang khổ sở với cơn đau đầu. Sau khoảng mười giây chìm vào suy nghĩ, người vợ nói:

“Tôi nói điều này có thể anh sẽ thấy thật buồn cười. Nhưng dù sao thì tôi đã luôn hy vọng anh và Daum có thể sống vui vẻ.”

“Cảm ơn em.”

“Vậy anh về đi. Sau này hãy sống thật tốt.”

“Anh đã nghĩ rằng em sẽ nhớ con chứ.”

“Anh còn giữ tờ giấy cam kết mà tôi đã gửi không?”

“Nếu anh tìm thì chắc cũng thấy nó ở đâu đó thôi.”

“Anh cứ đón nhận đúng như nội dung của tờ giấy đó là được. Bây giờ cũng thế. Giờ đây tôi có xuất hiện rồi nói là mẹ của nó thì cũng có ý nghĩa gì cơ chứ?”

“Con đang ốm rất nặng.”

“... Chẳng phải luật sư nói rằng nó đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi hay sao?”

Anh biết phải kể về quá trình chiến đấu với bệnh tật của đứa trẻ trong suốt hai năm qua từ đâu, bằng cách nào, và như thế nào đây, liệu có thể kể hết ra được không? Nếu anh kể về chuỗi ngày sống trong tiếc nuối, nước mắt và tuyệt vọng thì người vợ có thể hiểu được không? Mà cho dù có hiểu đi chăng nữa, thì đúng như lời cô nói, liệu giờ có còn ý nghĩa gì nữa không?

Sau khi cho người vợ biết bệnh viện và phòng bệnh nơi đứa trẻ đang điều trị, anh nói thêm:

“Nếu em có ý định đến gặp con thì chỉ còn ba ngày thôi. Vì sau ba ngày nữa con sẽ xuất viện.”

“Anh nói là ốm nặng mà lại xuất viện? Tôi thật không hiểu những lời anh đâu mới là sự thật.”

Sự thật? Đột nhiên anh nhớ đứa trẻ đến đau nhói trong tim. Biết đâu đứa trẻ đang khóc một mình. Nếu nói đâu là sự thật vào lúc này thì chỉ có điều đó là thật mà thôi.

Đợt điều trị đã kết thúc cách đây năm ngày. Cuộc điều trị ấy vẫn diễn ra trong khi chẳng còn tia hy vọng nào nữa. Sau khi không có khả năng thực hiện việc cấy ghép tủy thì tất cả cố gắng chỉ nhằm giảm chỉ số bạch huyết cầu thôi. Đứa trẻ đang gắng chống đỡ lấy cơ thể đã gần như tan nát bằng việc dùng thuốc kháng ung thư.

Anh phải mau về thôi. Nếu ở đây thêm một lúc nữa thì chắc anh sẽ phải hối hận mất. Anh nói về gói quần áo của người vợ đang để trên chiếc xe Grace như là để chào tạm biệt lần cuối, người vợ lập tức trả lời:

“Buồn cười thật! Đến giờ mà anh vẫn còn giữ cơ à. Anh vứt đi ngay đi.”

“Vậy thì thế đi. Bỏ đi cũng không có gì khó khăn cả.”

Anh bắt tay Park In Seok. Nhưng việc thản nhiên bắt tay với người vợ giờ đã thuộc về kẻ khác thật không phải là việc anh có thể làm được.

Con đường vẫn ngập hơi nóng khủng khiếp. Anh nhìn đôi chim bồ câu đang nhảy loách choách trên vỉa hè rồi cất bước.

“Chờ chút đã.” Giọng nói của người vợ vang lên sau lưng anh.

“... Daum tìm tôi à?”

“Nó biết là mẹ nó đã về nước.”

Người vợ ngước nhìn lên bầu trời với ánh mắt phức tạp, rồi liền đó quay lưng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro