7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Con đã nói là không thích ăn mà!”

Seong Ho ném miếng dưa hấu trên tay xuống đất. Người phụ nữ thẫn thờ nhìn thằng bé rồi lấy tay nhặt lại những miếng dưa hấu vỡ nát nằm vương vãi trên sàn nhà.

Trẻ con hư thế này là không được. Ai đó đến thăm bệnh đã nói thế. Đúng vậy. Phải nghiêm khắc chỉnh sửa uốn nắn những thói hư của trẻ thì sau này nó mới có thể trở thành một con người có tư cách tốt được. Nhưng với một đứa trẻ mà không ai dám hứa hẹn trước ngày mai thì việc hư hỗn hay không còn có nghĩa lý gì cơ chứ.

Đứa trẻ len lén nắm lấy tay anh rồi nói nhỏ:

“Seong Ho hư bố nhỉ?”

“Vì bạn ấy đau nên thế đấy. Không phải hư đâu con.”

“Xì, con còn đau hơn Seong Ho nhiều cơ mà.”

Đứa trẻ nói hoàn toàn đúng. Seong Ho đã được chẩn đoán khỏi bệnh hoàn toàn, thằng bé đang điều trị phòng vệ các bệnh lý hệ thần kinh trung ương và đang trong giai đoạn phục hồi. So với Seong Ho thì đứa trẻ của anh mới đang ở đỉnh điểm của đau đớn.

Đó là ngày thứ năm trong đợt hóa trị cuối cùng. Đối với đứa trẻ, đó là những ngày tháng sống trong địa ngục ở trong con đường lửa của địa ngục. Sau khi đứa trẻ uống hết đủ loại thuốc kháng ung thư liều cao mà bác sĩ kê đơn như Vincristine, Prednisone, L-Asparaginase, Daunorubicin... thì hàng loạt tác dụng phụ đồng loạt phát tác. Đứa trẻ oằn mình chống chọi với các triệu chứng như sốt cao và nôn mửa, suy yếu cơ, đau cơ, loét dạ dày, viêm tuyến tụy, phát ban.

“Tất cả những kẻ bước vào đây hãy từ bỏ hy vọng.”

Đó là lời đề trên cánh cửa địa ngục trong Thần khúc của Dante. Đúng thế. Nơi mà niềm hy vọng không hề tồn tại chính là địa ngục. Địa ngục cũng hiện hữu ở ngay trong anh. Cùng với đầy rẫy xấu hổ và phẫn nộ. Dù thế thì anh vẫn đành phải dõi theo cuộc điều trị không có chút hy vọng này.

“Được rồi, bố ạ. Con buồn ngủ quá rồi.”

Anh ngừng xoa bóp đầu gối cho đứa trẻ rồi kéo chăn đến tận cằm cho nó. Đứa trẻ thò tay ra khỏi chăn, nắm vào dái tai anh rồi hỏi:

“Bố ơi! Điều trị nốt lần này nữa thôi là con được xuất viện nhỉ?”

Trước khi bước vào đợt điều trị cuối cùng, anh đã hứa sẽ cho đứa trẻ xuất viện. Vì không có cách nào khác, anh chỉ mong sao nhờ niềm hy vọng được xuất viện, đứa trẻ có thể chịu đựng được cuộc điều trị khủng khiếp này. Và thế là đứa trẻ cứ hỏi đi hỏi lại điều này. Như thể đây là hy vọng duy nhất mà đứa trẻ cho phép bản thân được nghĩ tới, nên nó nhất định phải hỏi đi hỏi lại cho chắc.

“Nếu bệnh lại tái phát nữa thì sao ạ?”

“Bây giờ sẽ không tái phát nữa đâu.”

“Xuất viện rồi thì sẽ không phải đến bệnh viện nữa chứ ạ?”

“Không, con sẽ không phải đến bệnh viện nữa.”

Anh gật đầu quả quyết. Đó là sự thật. Nhưng điều đang chờ đợi đứa trẻ không phải là được điều trị khỏi hoàn toàn mà chính là cái chết. Không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi cho đến khi cái chết đột ngột gõ cửa.

“Con cảm ơn bố ạ.”

Đứa trẻ thơm lên má anh.

“Con đã đau đớn như thế mà lại chết thì có vẻ uất ức lắm mà bố nhỉ. Đúng không bố?”

Lâu lắm rồi mới lại thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đứa trẻ như vậy. Đứa trẻ nhoẻn miệng cười ngây thơ với một đôi môi khô nẻ trắng bệch và khuôn mặt phù nề vì tích nước. Đứa trẻ nhắm mắt lại, trên môi vẫn nở nụ cười.

Anh vuốt ve cái đầu bóng loáng của đứa trẻ thêm một lần nữa rồi đi vào nhà vệ sinh. Anh chốt cửa, mở vòi nước rồi nhìn lên chiếc gương lấm tấm vết ố và khóc.

Đứa trẻ đã từng nói rằng nếu như được chết thì tốt biết mấy. Ấy là lúc niềm hy vọng vẫn đang còn le lói như ánh đèn hải đăng giữa mịt mùng biển khơi. Anh đã tin rằng nhờ ngọn đèn hải đăng mà những con tàu có thể biết được đường đi, vượt qua mọi sóng gió bão bùng ngoài biển cả và chạm tới đất liền một cách bình an vô sự.

Giờ đây thì tất cả chỉ còn là một biển u ám và tuyệt vọng. Nhưng dù muộn màng thì đứa trẻ vẫn đang cố gắng sống. Điều đó thật đáng uất ức. Uất ức và giận dữ, anh mở vòi mạnh hết cỡ để mặc cho nước xả rồi khóc nấc lên.

Khi anh ra khỏi nhà vệ sinh thì đứa trẻ đã ngủ. Anh ngồi lên mép giường, thả chân xuống rồi với lấy tờ báo. Trên trang nhất tờ báo có một bài viết nói rằng với chính sách lãi suất thấp, toàn bộ tiền trong thành phố đều dồn về các công ty chứng khoán. Nhưng bên cạnh là một bài báo cho biết tỷ lệ thất nghiệp ngược lại còn gia tăng so với tháng trước.

Đang thờ ơ lật giở từng trang báo thì đột nhiên ánh mắt anh dừng lại ở một bài viết. Trong khoảnh khắc, có thứ gì đó xoáy sâu vào trong mắt anh.

Anh từ từ lật lại trang trước, bỗng một cơn đau dữ dội bóp nghẹt lấy anh như một mũi khoan đá găm vào lồng ngực.

Ở mục chia sẻ văn hóa, đập vào mắt anh là mục tin vắn thông báo thời gian của một cuộc triển lãm và một bức ảnh.

Đó là vợ cũ của anh. Trong bức ảnh nhỏ, người vợ đang nhìn về phía anh và cười. À không, cô đang nhìn cả thế gian, cười thật tươi như một bông hoa bìm bìm biếc ngậm sương sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro