GIAO THIỆP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẳng đến giờ vào học, nam sinh kia vẫn chưa trở về. Mà Hạo Văn, Vũ Đạt cùng Mẫn Na rất nhanh liền bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng. Nhìn ba học sinh của mình, chủ nhiệm có chút không nói nên lời. Mẫn Na từ trước tới giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, Vũ Đạt hướng ngoại lại thật thà, lại nhìn tới Chung Hạo Văn....Chủ nhiệm hơi bĩu môi, không cần nói cũng biết sự tình do Chung Hạo Văn nháo mà thành, chính mình đánh bạn học gây thương tích không nói, còn làm liên lụy đến hai đứa nhỏ tốt.

"Chung Hạo Văn ngươi đến cùng muốn thế nào đây?" Bỏ qua Bành Vũ Đạt cùng Tề Mẫn Na, chủ nhiệm trực tiếp thẩm vấn Chung Hạo Văn.

Hạo Văn trầm mặc, nhìn chằm chằm chủ nhiệm, miệng treo một nụ cười mang theo vài phần khinh miệt.

"Lão sư, việc này không liên quan đến Hạo Văn cùng Vũ Đạt!" Mẫn Na không biết chính mình lấy đâu ra dũng khí, nói.

"Lão sư, ngươi trước tiên nên hỏi rõ sự tình a!" Vũ Đạt cũng mở miệng, nhìn thấy chủ nhiệm không điều tra đã gán tội cho Hạo Văn, hảo cảm của Vũ Đạt đối với chủ nhiệm trực tiếp giảm đi một phần.

Hạo Văn nhìn chính mình lại nhìn hai bằng hữu một trái một phải, nhìn đến chủ nhiệm, lắc lắc đầu.

"Lão sư, điện thoại ba ta ngươi đã biết, muốn xử lý như thế nào, tùy tiện!" Nói xong, Hạo Văn hơi cúi nhẹ đầu như chào, đi ra khỏi văn phòng......

Hình lão sư ngồi trầm mặc một bên thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Vũ Đạt từ từ thuật lại hết sự việc, Mẫn Na cũng gật đầu thuận theo Vũ Đạt. Chủ nhiệm nghe xong có chút mịt mờ, sự việc từ Mẫn Na mà bắt đầu. Nhưng mà, chủ nhiệm không thể hiểu quan hệ bằng hữu giữa ba người bình thường nào đâu có tốt như vậy, mà ngay lúc xảy ra chuyện....Vũ Đạt cùng Hạo Văn lại đứng ra bảo vệ Mẫn Na.

Chưa cần nói đến sự tình xuất phát từ ai, vẫn là Chung Hạo Văn động thủ đả thương bạn học trước, hậu quả lại khá nghiêm trọng, hành vi này, chắc chắn phải bị nghiêm phạt.

Còn về Mẫn Na cùng Vũ Đạt, chủ nhiệm có ý bỏ qua, chỉ là theo thường lệ phê bình vài câu, lệnh các nàng đi về tự kiểm điểm chính mình.

Mẫn Na cùng Vũ Đạt vừa mới đi, chủ nhiệm liền đi lấy hồ sơ để tìm cách liên hệ với người nhà học sinh, gọi điện thoại cho Chung Tuấn Nghiệp!

Hình lão sư cảm giác chủ nhiệm lớp giải quyết việc này có chút thiên vị, nhưng cũng không tiện nói gì. Nàng biết, mình chỉ là một lão sư trẻ, không có tư cách can thiệp......

Trong hành lang, Mẫn Na cùng Vũ Đạt đi về lớp, cả hai đều có chút trầm mặc. Mẫn Na một chốc lại nhìn qua Vũ Đạt, muốn nói gì đó.

"Lần này Hạo Văn sẽ gặp rắc rối to sao?" Mẫn Na nhỏ giọng hỏi.

"Ngô!" Vũ Đạt nhỏ giọng lầu bầu, "Chung thúc tính khí nóng nảy......"

Một câu nói làm Mẫn Na lo sợ, nàng nghĩ chỉ có trường học xử lý, lại không có nghĩ đến sự kiện này sẽ truyền đến trong nhà Hạo Văn, sẽ không tránh khỏi bị đánh mắng, việc này mới là nghiêm trọng. Còn về trường học, Chung gia nhất định sẽ có biện pháp giải quyết giúp Chung Hạo Văn....

"Ta tìm Chung thúc giải thích, được không?" Mẫn Na chỉ là đang nghĩ, lại thuận miệng nói ra.

"A?" Vũ Đạt đứng lại, nhìn Mẫn Na, giống như đột nhiên không nhận ra nàng nữa. Xong lại bật cười, "Tề Mẫn Na, ta nhớ không lầm...Trong viện ngươi hình như là người sợ Chung thúc nhất! Ai nha, ngươi được a! Vì Chung Hạo Văn việc gì đều dám làm......" Vũ Đạt tinh thần phi thường vui vẻ giọng điệu bát quái trêu chọc.

"Vũ Đạt...... Ta là đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi!" Mẫn Na đành chịu, chuyện này nàng xem là đại sự mà bàn luận, mà Vũ Đạt mặc nhiên lại xem là chuyện của trẻ nhỏ đùa vui.

"A haha!" Vũ Đạt cười cười, tiến lên mấy bước, "Ta biết, lúc nãy trong văn phòng, nghe thấy ngươi giải thích với chủ nhiệm, ta thực bị làm cho kinh sợ, làm ta nhớ tới lúc trước, có sự tình ngươi sẽ khóc nhè sợ hãi, không nghĩ đến...Ai, tài, ngươi thật tài!"

Mẫn Na nghe xong không lên tiếng, thầm tự nghĩ "Ta một thân một mình chạy đến trước mặt Hình lão sư nói rõ sự tình kia, người còn không biết...."

Chung Tuấn Nghiệp cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ sáu dành ra thời gian, chạy tới trường.

Gần nhất tiếp nhận một trọng án, vô cùng bận rộn, vài ngày trước lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm Hạo Văn, bắt đầu đầy bất an thấp thỏm. Tiểu tử Chung Hạo Văn từ lúc bắt đầu vào sơ trung* đã khá hơn trước, biết nàng không quá chăm chú học tập, luôn thường trốn tiết học, nhưng so với thời điểm tiểu học ngày ngày ẩu đả đánh lộn, cũng tính là tốt hơn. Chung Tuấn Nghiệp cảm giác chính mình lúc cảm thấy an tâm với tiểu tử này một chút, nhất định sẽ là một lần phát sinh sự tình không hay.

*Sơ trung: cấp 2, trung học cơ sở.

Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp ngồi đối diện Chung Tuấn Nghiệp, kể hết mọi sự tình mà chủ nhiệm coi là chuyện xấu của Chung Hạo Văn từ lúc bắt đầu học tới nay, nói đứa nhỏ này không được gia đình giáo dục, sớm muộn cũng sẽ gây ra chuyện lớn....Một lời này, Chung Tuấn Nghiệp cảm giác rất mất mặt, Ngữ văn cùng Số học lão sư gần đó cũng góp thêm lời, nói Chung Hạo Văn giờ học làm việc riêng làm ảnh hưởng đến bạn học, lại nói Chung Hạo Văn không tôn kính cấp trên không tuân theo kỷ luật.... Chung Tuấn Nghiệp nghe xong đầy khó chịu, chỉ có Hình lão sư như đang bận rộn làm gì đó, không nói thêm vào.

Một lúc sau, Chung Hạo Văn tới. Vừa vào cửa, đã thấy ba Chung ngồi đối diện chủ nhiệm lớp. Mà các lão sư khác đang kế bên thay nhau thêm dầu vô lửa. Chung Hạo Văn tiến đến cạnh Chung Tuấn Nghiệp, chủ nhiệm nhìn nhìn nàng, chỉ vào Chung Hạo Văn mà nói với Chung Tuấn Nghiệp

"Đứa nhỏ này rất có cá tính, ngươi xem, bốn mươi học sinh trong lớp, chỉ duy nhất có nàng không mặc đồng phục, đi học không mang tập sách, ngươi xem đây là bộ dạng học sinh đi học sao?"

Chung Tuấn Nghiệp đã lâu không gặp Chung Hạo Văn, từ lúc nàng lên sơ trung, thực không có cơ hội gặp mặt. Đứa nhỏ này tựa như lại cao lên, một thân thể thao màu trắng. Chung Tuấn Nghiệp không biết từ lúc nào đứa nhỏ này lại ưa thích màu trắng đến vậy, sạch sẽ, thanh thuần, làm Chung Tuấn Nghiệp bất giác nhớ đến mẹ Hạo Văn, nàng cũng rất yêu thích màu trắng....

Nghĩ đến Chu Mai Hân, Chung Tuấn Nghiệp trong lòng có chút áy náy. Hai người chỉ có duy nhất một đứa nhỏ, hiện tại đang đứng trước mặt chính mình. Mặc dù trong lòng tức giận, Chung Tuấn Nghiệp cũng cố nén xuống.

"Cặp sách của ngươi đâu?" Chung Tuấn Nghiệp hỏi Chung Hạo Văn.

"Mẹ ta không có mua!" Chung Hạo Văn nhàn nhạt nói.

Một câu này, làm cho Chung Tuấn Nghiệp nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nói về điều kiện sinh hoạt Chung Hạo Văn không thua kém bất kì ai. Chu Mai Hân tuy không kề bên thân cận, nhưng nàng còn có anh trai ở nơi này, hơn nữa còn mở một siêu thị không nhỏ. Người cậu này đối với Chung Hạo Văn thật là yêu chiều đến muốn gì được nấy, luôn lái xe đưa nàng đi khắp nơi ăn uống, ngẫu nhiên lại mang thật nhiều đồ ăn vặt đến cho nàng. Khi nàng lên sơ trung, Chu Mai Hân liền nhờ anh trai mở tài khoản ngân hàng cho nàng, mỗi tháng đều chuyển cho nàng một số tiền không nhỏ. Mà ông nội cũng sợ Hạo Văn ăn không ngon mà luôn cho tiền nàng. Chính mình mỗi tháng cũng cố định gửi tiền tiêu vặt cho Hạo Văn, lại thêm mấy vị cô....Hạo Văn mỗi tháng phí sinh hoạt có thể nhiều hơn cả tiền lương của chính mình....

Đối với việc này, Chung Tuấn Nghiệp cảm thấy là theo lý phải làm, chính là không thể cấp cho nàng một gia đình đầy đủ để bồi thường đi!

Không nghĩ đến, cho dù như vậy, Hạo Văn như trước vẫn bất mãn. Nàng mỗi lần cùng Chung Tuấn Nghiệp nói chuyện, chỉ cần Chung Tuấn Nghiệp chất vấn, nàng nhất định sẽ nhắc đến mẹ nàng, thời điểm nhắc đến mẹ vẻ mặt giống như là muốn thay Chu Mai Hân đòi lại công bằng ở Chung gia!

Ngại lão sư Hạo Văn ở đây, Chung Tuấn Nghiệp cũng không tiện bộc phát. Lời Chung Hạo Văn nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể trừng mắt, nhìn Chung Hạo Văn.

Chủ nhiệm lớp cũng giật mình, kinh nghiệm nhiều năm đã gặp qua học sinh cùng người trong nhà nói chuyện mà nói, đối với người phụ nữ được nhắc đến này nhất định có khúc mắc. Từ ngày biết Chung Hạo Văn đến hiện tại, chủ nhiệm lớp đối với bối cảnh gia đình nàng cũng biết được một ít, cái gọi là ăn chơi trác táng* chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ....Chung Hạo Văn tùy ý làm bậy, chủ nhiệm lớp cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, nếu không phải sự tình gì quá nghiêm trọng, đem nàng kêu lên phê bình một chút là được. Chính là, chuyện này....

*Từ gốc "Hoàn khố tử đệ", ý chỉ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.

Phiền toái! Đối với một lão sư mà nói, trong lớp có một học sinh như vậy, cũng chỉ có hai chữ -- phiền toái!

Cùng Chung Tuấn Nghiệp trò chuyện, chủ nhiệm lớp cảm thấy người ba này đối với con gái chính mình tình trạng sinh hoạt cũng không quen thuộc lắm, mà Hạo Văn ánh mắt đầy lạnh lùng, cùng người mẹ được nhắc đến, làm cho chủ nhiệm có chút cảm thấy bị kẹp ở giữa không biết phải làm sao. Thấy Hạo Văn đến, lại thêm nói chuyện với Chung Tuấn Nghiệp cũng đã xong. Chủ nhiệm lớp liền lên tiếng để Chung Tuấn Nghiệp cùng Chung Hạo Văn nói chuyện, về phần xử lý, đợi nhà trường định đoạt.

Đứng trong hành lang bên cửa sổ, Hạo Văn tận mắt nhìn thấy ba chung cầm một phong thư dúi vào tay chủ nhiệm lớp, mà vẻ mặt sắc lạnh của chủ nhiệm khi nãy lại nhất thời rạng rỡ như hoa.

Trường học đã sớm qua giờ học, đi ra khỏi dãy phòng học, Hạo Văn nhìn thấy Vũ Đạt cùng Mẫn Na.

Xa xa nhìn thấy Chung Hạo Văn đi xuống, Vũ Đạt cùng Mẫn Na đi đến. Biết Chung Tuấn Nghiệp đến trường học, hai nàng trong lòng đều đầy lo lắng bất an. Trao đổi đơn giản, cả hai quyết định ở lại chờ Chung Hạo Văn, các nàng nghĩ, ngại có người ngoài ở đây, Chung Tuấn Nghiệp hẳn sẽ không làm khó Hạo Văn.

Suy nghĩ của hai nàng, Hạo Văn có thể đoán được, khẽ mỉm cười, cảm thấy cảm kích hai bằng hữu này.

"Hạo Văn, như thế nào?" Vũ Đạt nhỏ giọng hỏi.

"Như thế nào nữa! Lão sư mà, ngoài tìm người nhà, còn có thể làm gì?"

Nghĩ lại tình cảnh trước cửa văn phòng lúc nãy, nhớ đến biểu cảm chủ nhiệm lớp lúc nhận phong bì kia. Chung Hạo Văn cảm giác có chút ghê tởm, cái gọi là đạo đức nhà giáo, nguyên lai cũng chỉ là như vậy....

Từ đầu đối với lão sư đã không có nhiều cảm tình, hiện tại tâm tình càng tồi tệ hơn.

Ngẩng đầu lên, Hạo Văn nhìn thấy Mẫn Na vẻ mặt đầy quan tâm nhìn mình.

"Ngươi làm sao còn ở đây?" Hạo Văn lạnh nhạt hỏi.

"Uy, tên rác rưởi này! Sao có thể nói lời này đây? Mẫn Na lo lắng cho ngươi, nhất quyết cùng ta chờ xem ngươi thế nào, ngươi xem mấy giờ rồi này? Ta đợi đến sắp chết đói rồi đây! Ngươi thái độ gì chứ?" Vũ Đạt thay Mẫn Na thấy bất bình.

Vũ Đạt trước nay tính tình luôn là nghĩ sao nói vậy, với bạn bè lại tuyệt đối không quanh co lòng vòng. Trong viện, cũng chỉ có Vũ Đạt dám đôi co với Hạo Văn, mà Hạo Văn một chút khó chịu cũng không có, mặc cho Vũ Đạt phê bình chính mình.

"Đã trễ như vậy, ngươi về nhà giải thích với mẹ ngươi thế nào đây?" Hạo Văn không có trả lời Vũ Đạt, mà là tiếp tục nói với Mẫn Na.

Nguyên lai, Hạo Văn lo lắng chính là chuyện này.... Mẫn Na có chút cảm động. Mẫn Na cũng có dự liệu hôm nay về trễ sẽ bị mẹ Tề mắng một trận, nhưng lại thấy Hạo Văn quan tâm đến mình như vậy, cảm thấy hết thảy đều xứng đáng.

Chung Tuấn Nghiệp xa xa mặt tối xầm đang dần đi tới.

Tác giả có lời muốn nói: Nói hai câu:

Nôn.... Chủ nhiệm lớp này, lúc ta viết chính mình cũng cảm thấy ghê tởm. Không thể phủ nhận hiện tại sinh hoạt trong trường học cũng sẽ có tình huống này xảy ra. Cho nên các vị xem qua cũng không nên đối với vấn đề này mà tranh luận. Ta tin tưởng, đội ngũ giáo sư thực sự vẫn luôn tốt, một vài con sâu làm sầu nồi canh vẫn phải có, tương lai vẫn sáng sủa, trước mắt vẫn hài hòa.

Đương nhiên, nếu không phải tự mình trải qua, ta cũng sẽ không viết đến tệ như vậy.

Xét thấy chương này độc giả sẽ có chút suy xét khó chịu, xin khuyên một câu, lão sư như thế nào là chuyện của mỗi cá nhân, học tập là vì chính mình, không cần lấy sai lầm của người khác mà đùa giỡn với tiền đồ của chính mình. Tuổi thiếu niên tốt như thế này chỉ có một lần, đừng làm cho thanh xuân ngắn ngủi này tựa chú chim nhỏ liền như vậy bay đi....

Lại lậm bệnh nghề nghiệp...Lải nhải thao thao bất tuyệt....

Vẫn là câu kia—thích cất chứa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro