LỘ DIỆN (XUẤT ĐẦU LỘ DIỆN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không đợi chủ nhiệm kịp phát tác, Hạo Văn liền dạt dào đắc ý rời đi. Hình lão sư nhìn bộ dạng Hạo Văn đắc ý, có chút muốn cười. Chỉ là ngại chủ nhiệm lớp căm tức, nhịn xuống......

"Học sinh gì đây chứ?" Chủ nhiệm lớp vẻ mặt có chút xấu hổ, Hạo Văn trong lời nói tuy rằng không tôn trọng, nhưng lại không quá phận.

Một mình đi trong hành lang, nhớ tới lời Hình lão sư vừa nói, Hạo Văn trong lòng không khỏi có chút cao hứng. Trước mặt chủ nhiệm lớp đang ra sức nghi ngờ, vậy mà Hình lão sư lại thản nhiên nói lời tin tưởng chính mình, chuyện khó tưởng như vầy, thực sự trân quý. Hạo Văn cảm giác chính mình bị làm cho cảm động, nhớ tới bộ dáng Hình lão sư mỉm cười, trái tim đột nhiên "bum bum" nhảy múa không ngừng.

Về đến lớp học, như cũ có chút ồn ào. Hạo Văn ngồi về chỗ mình, cầm sách địa lý đặt lên bàn, một chữ cũng không thể tiếp thu nổi, trong đầu tràn đầy hình ảnh Hình lão sư đang mỉm cười.

"Chung Hạo Văn!" Ngồi cùng bàn lại dịch qua tới, nhỏ giọng hỏi, "Nghe nói gì chưa?"

"Cái gì?" Hạo Văn như cũ không ngẩng đầu, nhìn thẳng nói. Đối với bạn cùng bàn bát quái này, nàng thực không kiên nhẫn nói.

"Lần này đoàn đích thân tuyển người, không phải chúng ta tự ứng tuyển, là lão sư trực tiếp chọn a!" Cùng bàn một bộ như tiết lộ chuyện cơ mật nói.

"Liên quan gì đến ta!" Hạo Văn lành lùng nói. Vốn đối với những chuyện như thế này, chính nàng luôn thấy không có gì hứng thú.

"Ách......" Cùng bàn lại buồn bực, nguyên bản muốn Chung Hạo Văn cùng chính mình trò chuyện, không nghĩ đến......

Ngày hôm sau, danh sách đoàn đã có. Chỉ có hai tên, lớp trưởng cùng Mẫn Na.

Mẫn Na tự nhiên rất cao hứng. Thực ra ngay từ đầu nàng không có chút hy vọng nào, lại không thể nghĩ đến chủ nhiệm lớp chọn chính mình! Lúc lão sư trực ban đứng trên bục trước sân trường đọc vang tên mình, thân Mẫn Na khẽ run, trong lòng thầm cười vang vui sướng.

Buổi chiều đơn điền được phát xuống. Mẫn Na ngồi tại chỗ an tĩnh viết. Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Vũ Đạt cùng Hạo Văn. Vũ Đạt ra sức viết không quan tâm gì khác, mà Hạo Văn như cũ nằm gục lên bàn, một bộ dạng tiểu tử lười biếng.

Mẫn Na mỉm cười, tâm tình khá tốt, nhìn đến Hạo Văn cùng Vũ Đạt sẽ thấy có chút cảm giác thân thiết, sẽ không nghĩ tiếp đến những...sự tình rối rắm khác.

Ngay lúc đó, Mẫn Na nghe phía sau có tiếng bàn luận nhỏ nhỏ.

"Tại sao nàng lại được chọn a? Nàng có điểm nào hơn người khác?"

"Ai, ngươi đây không biết, người nhà nàng chắc chắn có lo liệu a! Nàng không đứng nhất, cũng không phải lớp trưởng, làm sao có thể là nàng?"

Mẫn Na cảm giác lời này là nói tới chính mình. Phía sau nàng là một nam sinh, Mẫn Na không quen biết lắm, chỉ ngẫu nhiên có nói chuyện vài câu. Huống hồ Mẫn Na tính cách hướng nội, không hay trò chuyện trong lớp, không nghĩ đến chính mình sẽ thành đề tài bàn luận.

"Ghê tởm, ai biết nàng cùng chủ nhiệm có gì hay không chứ!" Là giọng của một nữ sinh.

"Ai, không tưởng nổi! Đầu năm nay, hạng người gì đều có!"

Mẫn Na đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất. Xoay đầu, phát hiện bạn cùng bàn đang nhìn chính mình, vẻ mặt có chút ngờ vực. Lên sơ trung, Mẫn Na cảm giác mọi thứ đều không còn đơn giản nữa, không còn như thời tiểu học, lão sư nói gì học sinh đều nhất mực nghe theo, không có dị nghị, đàm luận, Mẫn Na có điểm không chịu được, cái chính là, sự tình trên chính mình chưa từng làm qua, Mẫn Na cố kìm nén tức giận, lại không biết phẫn nộ cùng tức giận này nên phát tiết như thế nào....

Một lúc sau, nữ sinh kia đi mất, thì lại một người khác chạy đến, hai người nhiệt tình thảo luận, ngẫu nhiên Mẫn Na có thể nghe vài câu mẫn cảm, đều sai lệch cùng trào phúng.

Mẫn Na liều mạng kìm chế, vẫn không nén nổi nước mắt chảy xuống, chỉ có thể đè nén không phát ra tiếng nức nở.

Nói nói, bàn sau bắt đầu phá lên cười lớn. Mẫn Na thật kìm nén không nổi, quay đầu, nhìn lấy nam sinh kia. Nam sinh thấy Mẫn Na nhìn đến chính mình, hơi sững người, lập tức dời ánh mắt không nhìn đến Mẫn Na.

"Ngươi biết điều mà dừng được không?" Mẫn Na nói lời nhè nhẹ, tựa hồ có chút bất an.

Nam sinh kia nghe xong, lại không ngừng cười lớn, dẫn đến sự chú ý của người xung quanh, "Ta nói ngươi sao? Nhắc đến tên họ ngươi sao? Ngươi lo lắng khẩn trương cái gì a?"

"Ta......", nam sinh nói ra một hơi chất vấn làm Mẫn Na không thể nói nên lời, nàng trước nay không có tranh cãi với người khác, hiện tại tất cả ánh mắt đều hướng về nàng, khiến Mẫn Na có phần khiếp sợ. "Ta nào có khẩn trương?" nghĩ hồi lâu, Mẫn Na mới nói được một câu lại không thích hợp để tranh cãi.

"Ngươi không có gì thì cùng ta la cái gì?" Nam sinh có chút dương dương đắc ý.

Câu nói kia lại làm Mẫn Na không thể nói nên lời. Nàng có chút kinh ngạc, nàng có la gì a? Chính nàng đợi lúc mình bình tĩnh mới nói, mà nàng lại chưa nói quá 2 câu....

"Thành tích tốt thì sao, ngươi cùng lão sư quan hệ tốt hơn người khác a......" Nam sinh bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Mẫn Na cực lực khống chế vẫn không thể ngăn nổi nước mắt chảy trào ra. Từ lúc đi học tới giờ, nàng bị người khác khi dễ, cũng không tới cái dạng bị bịa đặt sai lệch như vầy....

Phía sau ồn ào làm Vũ Đạt cũng phải chú ý, quay đầu nhìn, phát hiện ồn ào lại dính đến Mẫn Na, có chút kinh ngạc cùng quan tâm. Vũ Đạt biết tính cách Mẫn Na, khi phát sinh xung đột với người khác Mẫn Na nhất định sẽ bị thua thiệt.

Vũ Đạt vội đứng dậy đi nhanh về phía cuối lớp. Vừa vặn Hạo Văn nhìn Vũ Đạt, cũng tự nhiên thấy được cục diện rối rắm phía sau.

"Ngươi đóng cmn mõm chó ngươi lại cho ta!" Vũ Đạt tiến đến đứng bên cạnh Mẫn Na, đột nhiên hô lớn một tiếng, khiến nhiều đồng học ngưng ồn ào, an tĩnh.

"Ngươi tính làm gì?" Nam sinh thoáng nổi giận, đứng lên so cùng Vũ Đạt. Nhìn tình hình, giống như là muốn động thủ.

"Ngươi thật sự là đàn ông sao? Bà tám! Chưa thấy qua vỡ mồm là sao à, ngươi cũng chỉ là vương bát đản*!" Vũ Đạt ngày thường khá thân thiện, nhân duyên trong lớp tương đối tốt. Khi Vũ Đạt lớn tiếng nói, liền có vài người chạy tới vây lấy.

*Vương Bát Đản: chơi chữ, "Vương Bát" nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản nghĩa là đồ con rùa rụt cổ. Ý chỉ người chết nhát, thích trốn tránh, tâm địa xấu xa, gian xảo.

Nam sinh thấy tình hình không ổn cho mình, huống hồ khi tra xét ra, rõ ràng là chính lòng mình sinh đố kị mà đi gây sự. Chuyện này nháo lớn, chính mình gặp rắc rối. Chỉ là có chút ngại mất mặt mà làm bộ dạng lớn mật lại không có chút khí thế.

"Ngươi la cái gì? Cùng ngươi có quan hệ gì? Không muốn mặt mặt mũi nữa a!" Nam sinh lớn tiếng nói.

Lời vừa dứt, một thân ảnh đột nhiên vụt tới, "Xoảng!" tiếng ly pha lê đánh lên đầu nam sinh thật bắt tai, vỡ tan tành.

Hạo Văn đứng trước mặt Vũ Đạt, nắm tay Vũ Đạt kéo kéo về phía sau lưng mình. Nam sinh bị đánh bất ngờ, đứng như trời trồng, không còn chút hung hãn, cho đến khi máu tươi chảy dài từ đầu theo mặt xuống đất, hắn mới hoảng sợ mà la thét.

"Về sau ngươi dám nói xấu Mẫn Na một câu, hoặc dám cùng Bành Vũ Đạt lớn tiếng một câu, lão tử thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần, ngươi xem xem ngươi có mấy cái mạng!"

Hạo Văn hai tay đút túi, hung hăng nói. Lúc nói đến Mẫn Na, nàng nhìn lướt qua Mẫn Na, trong mắt tràn đầy quan tâm.

"Không sao chứ!" Hạo Văn nghiêng mặt, hỏi Vũ Đạt đang đứng phía sau mình.

Vũ Đạt có chút ngây ngốc. Không biết Hạo Văn xông qua tới lúc nào, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, khiến Vũ Đạt có chút không thể tiếp thu.

Lại nhìn qua Mẫn Na, trên mặt vẫn còn đầy nước mắt. Lúc thấy Mẫn Na đôi co với người khác, Hạo Văn đã muốn đi qua xem một chút, lại sợ tính tình mình nóng nảy mà gây thêm phiền hà cho Mẫn Na nên chỉ ngồi im nhìn. Đến lúc Vũ Đạt đi tới, Hạo Văn vẫn ngồi đó nhìn xem tình hình. Nào ngờ nam sinh kia đột ngột đứng lên, một bộ dáng đầy hung hăng, Hạo Văn lo sợ hắn thật sự động tay chân với Vũ Đạt. Hạo Văn không chút do dự lập tức lao tới, thuận tay cầm lấy ly nước đánh vào đầu hắn.

Thời điểm tiểu học, mỗi khi đánh lộn, trong tay Hạo Văn luôn nắm một viên gạch, mắt nổi từng lằn máu đỏ hung hăng như muốn lấy mạng đuổi người khác chạy khắp sân trường, mà hiện tại, trong phòng học, không có gạch, chỉ có thể hy sinh ly nước của Mẫn Na....

Mẫn Na cũng đứng ngây ngốc, màu máu đỏ tươi tuôn ra khiến nàng có chút khiếp sợ, nhưng lúc này Hạo Văn đứng bên cạnh nàng, bộ dạng thật giống lúc nhỏ. Một khắc này, Mẫn Na cảm giác thật an toàn, chỉ cần có Hạo Văn ở đây, mặc cho có chuyện gì xảy ra, Hạo Văn cũng sẽ bảo vệ nàng, giúp nàng giải quyết, không để nàng chịu bất kì tổn thương nào.

Chỉ là, Mẫn Na bắt đầu có chút lo lắng, việc này nháo lớn đến vậy. Mẫn Na lại không nghĩ sẽ để liên quan đến Hạo Văn, mà rõ ràng, Hạo Văn đang muốn đẩy trách nhiệm cho chính bản thân mình.

Tiếng la hét kinh hoảng của nam sinh kia ngày càng kéo sự chú ý của nhiều bạn học mà nãy giờ vì sự ra tay đột ngột của Hạo Văn làm ngây dại, nhìn qua liền thấy đầu đã thấm đầy máu, một tiếng thét của ai đó vang dội "đưa đến phòng y tế nhanh!"

Một câu này, như đánh thức ý thức của tất cả mọi người. Sự việc nháo thật lớn này, vẫn chưa thể kết thúc...

Nhìn theo nam sinh kia bưng đầu chạy mất, Hạo Văn khẽ cười. Mấy việc đánh lộn, nháo lớn này đối với Hạo Văn mà nói đây không phải là lần đầu tiên, sự việc xảy ra tiếp theo, Hạo Văn đương nhiên biết rõ. Chỉ là lão sư sẽ mắng một trận, sau đó chờ nhà trường xử lý. Lão sư sẽ gọi điện thoại cho ba, còn về ba Chung.... Kết quả bị xử lý như thế nào Hạo Văn không quan tâm, việc Chung Hạo Văn chờ là, ba nàng sẽ quyết như thế nào....

Xoay người lại mới phát hiện Mẫn Na đang nhìn mình. Hạo Văn mỉm cười, đi đến cạnh Mẫn Na.

"Na Na, ly pha lê của ngươi......" Hạo Văn khom lưng, nhặt lên một mảnh pha lê vỡ, "Để ta mua cái khác cho ngươi!" Hạo Văn cười nhìn mảnh ly vỡ trong tay, bỏ lại bàn Mẫn Na. Phát hiện phần lớn bạn học đều đang nhìn về phía mình, Hạo Văn biết, nhất cử nhất động của mình bây giờ đều trở thành tiêu điểm của mọi người.

"Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi cứ nói với ta! Bành Vũ Đạt......" Hạo Văn nhìn Vũ Đạt.

"Bành Vũ Đạt là một tên đại ngốc sao! Còn cùng súc sinh giảng đạo lý......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro