NÓNG NẢY/ TÁO BẠO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi ra khỏi phòng game, hình lão sư không nói một lời. Hạo Văn cũng trầm mặc không lên tiếng, mặc cho nàng lôi kéo tay áo, đi theo phía sau Hình lão sư.

Xuyên qua phố xá sầm uất, đi qua đường cái, trong con hẻm nhỏ gần kề trường học, Hình lão sư một mực trầm mặc bỗng nhiên đứng lại.

Hạo Văn đứng phía sau cúi thấp đầu, không chú ý Hình lão sư phía trước đột nhiên dừng bước, như trước đi thẳng tới, đầu đột ngột đụng vào người Hình lão sư, thụt lui về phía sau mấy bước.

Ngẩng đầu lên, phát hiện Hình lão sư đang nhìn chính mình.

"Chung Hạo Văn, về sau không cần đến phòng game kia được không?" Mất một lúc lâu suy nghĩ, Hình lão sư thở dài một hơi mới chậm rãi nói. Thanh âm ôn nhu, lại dị thường kiên định.

Thời tiết hôm nay có chút lạnh, thoáng thấy nút thắt áo khoác ngoài lỏng lẻo chực chờ bung ra, Hạo Văn thoáng chốc muốn tiến lên một bước giúp lão sư buộc lại. Lại cảm giác được có chút không thích hợp...do dự....

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Hình lão sư kìm nén cảm xúc, thanh âm mềm nhẹ.

Hạo Văn lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn Hình lão sư. Đã nghĩ đến Hình lão sư sẽ lôi kéo mình đến trường học phê bình một phen, không nghĩ lại nhận được quan tâm ôn nhu đột ngột như vậy, quá ngoài ý muốn, làm tư tưởng đã chuẩn bị sẵn của Hạo Văn trở tay không kịp.

Trong lòng có thiệt nhiều điều muốn nói, muốn đem tâm tình mê hoặc cùng do dự đều nói hết với nàng. Nói chính mình chỉ qua một kì nghỉ đông ngắn ngủi lại thấy nhớ nhung cùng nỗi phiền muộn không rõ kia quấn lấy. Có thể tưởng tượng, lại không biết nên nói như thế nào, bắt đầu từ đâu, giống như thiên ngôn vạn ngữ đều mắc kẹt nơi cổ họng.... Chỉ có thể si ngốc đứng nhìn, nếu như nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, không biết Hình lão sư có thể đọc hiểu ánh mắt Hạo Văn không.

Từ ngày mẹ Chu đi, Hạo Văn trở nên đa nghi mẫn cảm. Một thân sinh sống cô độc sinh hoạt xa nhà, Hạo Văn chưa bao giờ nói tâm sự của mình với bất kì kẻ nào nghe, chỉ là chính mình hết lần này đến lần khác tự suy nghĩ, tự cân nhắc. Có đôi lúc, nàng cũng rất muốn tâm sự với người khác, nghe một chút ý kiến của người khác, lại không thể mở lời. Trầm mặc lâu dần biến thành thói quen, thói quen lâu ngày kết thành bọc kén, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy Hạo Văn, có đôi khi, tầng lớp vỏ bọc dày cũng khiến Hạo Văn cảm thấy bực tức, thậm chí đến nổi sắp hít thở không thông, mỗi lúc như vậy, tình cảm tích tụ không chỗ phát tiết, vận động hoặc là chơi game liền biến thành một kiểu phát tiết, làm cho Hạo Văn cảm thấy vui sướng....

Nhưng phải tài tình như thế nào để đem tình cảm hóa giải thành ngôn ngữ, biểu đạt chính mình vẫn cảm giác thân thiết với lão sư đây? Hạo Văn rơi vào lo sợ nghi hoặc.

Hiện thực, Hình lão sư không thể nào đọc hiểu được tâm tình Hạo Văn lúc ấy đang giãy giụa, chỉ là nhìn đứa nhỏ đang đứng trước mặt cảm giác trong lòng nảy sinh nhiều điều thắc mắc nghi hoặc. Lúc nàng đến phòng game, Hạo Văn đang đứng một chỗ thất thần, có vả tịch mịch mà nhàm chán, với những ồn ào nơi đó rất bất đồng, không chút nào giống lời Mẫn Na cùng Vũ Đạt nói vạn phần lưu luyến nơi này. Đây không phải là một thiếu niên sa ngã, nhưng cũng đã đứng ở bờ vực nguy hiểm, Hình lão sư nghĩ sẽ nắm tay đứa nhỏ này đến nơi an toàn, lại không có biện pháp nào khiến nàng tiến một bước....

Khuyên giải vô dụng, tái phê bình lần nữa có gì hay?

Hình lão sư thở dài, vô thức cau mày.

Biểu tình biến hóa nhỏ bé vẫn bị Hạo Văn phát hiện. Biểu tình này Hạo Văn rất quen thuộc, ông nội rất hay nhăn mày, sau đó đến mấy vị lão sư.... Đến hiện tại, có lẽ nào đến nàng cũng đối với chính mình thấy thất vọng rồi. Nếu ngay cả nàng cũng thấy thất vọng....

Không biết vì sao, trong lòng cảm giác đau đớn khác thường. Hạo Văn nhàn nhạt cười, giải thích đối với chính mình là một việc thật khó, mặc cho chính mình có cố gắng như thế nào, những điều đó cũng vĩnh viễn không thể nói ra. Này cũng là thói quen? Chính mình thực tại có quá nhiều thói quen xấu....

Hạo Văn thở dài, lắc lắc đầu.

"Lão sư, về sau, ta không đi đến đó!"

Nói xong, Hạo Văn thẳng hướng phòng học bước nhanh đi.

Sự xuất hiện của Hạo Văn liền kéo theo sự chú ý của bạn học. Không khỏi tự thấy buồn cười, chỉ là chính mình đến lớp học lại trở thành một chuyện vô cùng kinh ngạc. Ngồi vào chỗ, bàn trống rỗng không có lấy một quyển sách, cảm giác nhàn rỗi không có việc gì làm, lại không muốn nằm gục lên bàn. Hạo Văn biết chỉ cần mình nhắm mắt lại, sẽ lập tức nhìn thấy cái nhíu mày cùng biểu tình thất vọng của Hình lão sư khi nãy. Nhưng Hạo Văn lại không hề biết, Hình lão sư đối với nàng không phải là thất vọng, mà là không biết chính mình nên đi khuyên giải nàng thế nào nên mới suy tư.

Lại bắt đầu cảm giác tâm phiền ý loạn lạ kỳ, phòng học an tĩnh lại như đứng đống lửa như ngồi đống than....

Đang lúc trong lòng thực rối loạn, bàn sau vỗ vỗ vai Hạo Văn, chuyền đến một mảnh giấy. Mở ra, chỉ có một dòng chữ nhỏ "Ngươi không sao chứ!"

Không cần nghĩ, không cần hỏi cũng biết là mẫn Na chuyền đến.

Hình lão sư biết chuyện này, chỉ có thể là Vũ Đạt cũng Mẫn Na nói. Ngoài hai nàng ra, sẽ không ai biết rõ chuyện của chính mình như vậy. Kỳ thật cho dù hôm nay Hình lão sư không đến kéo mình về, nơi giải trí kia Hạo Văn cũng không tính sẽ đến nữa. Chỉ là kết quả như hiện tại lại có thêm phần phiền não.

Hình lão sư...... Hình lão sư...... Trong đầu đều là Hình lão sư, làm Hạo Văn thấy lo âu bất an. Mảnh giấy trong tay bị vò thành nắm, ném vào thùng rác.

"Chung Hạo Văn!" Nhạc Nam bên cạnh lay nhẹ cánh tay Hạo Văn, là Vũ Đạt nhờ Nhạc Nam gọi Hạo Văn.

Hạo Văn chau mày, hình như không nghe thấy, cũng không cảm giác được Nhạc Nam gọi. Vẫn ngồi ngơ ngác nhìn mặt bàn, có chút mệt, cũng có chút rối rắm....

"Chung Hạo Văn!" Nhạc Nam gọi to hơn, tay quơ quơ trước mặt......

"Biến!" Hạo Văn đột nhiên hét lớn một tiếng, trong phòng học có tiếng nho nhỏ rải rác bỗng im bặt. Nhạc Nam giật mình, mở to hai mắt nhìn không dám lên tiếng.

Ánh mắt xung quanh đồng lòng hội tụ trên người Hạo Văn, Hạo Văn vẫn như cũ bất động ngồi im....

Mẫn Na trong mắt chứa nhiều phần lo lắng, Vũ Đạt có thêm vài phần tức giận.... Càng nhiều là bạn học đang ra sức đoán già đoán non!

Hết giờ, Hạo Văn đứng lên. Chỉ nghĩ trở về trường học, nhưng phòng học này với chính mình hình như không hợp nhau, ngồi ở chổ này liền thấy thật phiền muộn. Hạo Văn đem tức giận cùng khó chịu của mình đều đổ lỗi do phòng học này, lửng thửng bước đi hướng về ký túc xá, nghĩ sẽ đi khỏi nơi này, tránh né ánh mắt mọi người, như vậy chính mình sẽ thấy tốt hơn.

Mới vừa đi ra khỏi phòng học, phía sau đã nghe tiếng gọi vang đến.

Không nghĩ sẽ gặp mặt ai, mà tiếng bước chân càng lúc càng gần không có cơ hội có thể vội rời đi, chỉ có thể đứng im bất động chờ người đi tới.

Vũ Đạt đứng ở cửa lớp, nhìn Mẫn Na bước nhanh lại gần Hạo Nam, thầm nghĩ chính mình đứng xa xa nhìn đến cũng tốt. Nếu chính mình đụng đến tiểu gia hỏa Hạo Văn lúc này, không đến hai câu sẽ bị ăn mắng chắc....

"Hạo Văn!" Mẫn Na bước nhanh đến, nhẹ gọi thêm một tiếng.

Hạo Văn không trả lời, chờ đến khi Mẫn Na đi đến trước mặt mình mới lên tiếng.

"Có việc?" Hạo Văn lành lùng hỏi.

"Ngươi......" Mẫn Na có chút do dự, "Ngươi không việc gì!"

"Ta hẳn nên có việc gì?" Như cũ lạnh lùng, Hạo Văn không biết oán khí từ đâu mà ra, chỉ cảm giác ủy khuất của mình không có nơi phát tiết, thật khó chịu.

"Ngươi...... Ngươi trở về nhé!" Mẫn Na thấp thỏm nói, hai tay siết vào nhau, mỗi lần như vậy, Hạo Văn biết Mẫn Na đang sợ hãi.

Nhìn ra được Mẫn Na thật cẩn thận khi nói chuyện với mình, Hạo Văn đột nhiên cảm thấy thật phiền chán, phiền chán trường học, phiền chán bị hỏi han quan tâm, Hạo Văn không muốn những thứ đó, mà đến chính mình muốn gì, nghĩ lại cũng không rõ.

"Ta hẳn nên ở đâu? Không phải các ngươi làm cho Hình Tinh đem ta về đây sao?" Nói tới đây, nhắc đến Hình lão sư, Hạo Văn đột nhiên phát hỏa.

"Ta không hiểu, ta đã làm gì các ngươi? Các ngươi nói chuyện này với Hình Tinh làm gì? Nhàn rỗi quá phải không?" Ngữ điệu càng nói càng cao, gần như là thét lên.

Mẫn Na không nghĩ Hạo Văn đột nhiên giận dữ, Hạo Văn chất vấn làm Mẫn Na cảm thấy ủy khuất vô cùng. Ý tốt quan tâm của mình bị xuyên tạc, lại không biết phải lý giải như thế nào.

"La lối gì chứ? Lão nương đứng xa như vậy cũng có thể nghe được đây!" Vũ Đạt nghe tiếng chạy đến, từng bước xông về phía trước kéo Mẫn Na chắn phía sau. "Chung Hạo Văn ngươi có thể nghĩ có lý hơn không? Ngươi nói Hình lão sư đến hỏi, hai ta có thể không nói sao? Lại nói, hai ta cũng quan tâm đến ngươi được hay không? Lòng tốt lại thành lòng lang dạ thú, lão nương về sau còn xen vào chuyện của ngươi lão nương làm con ngươi..." Vũ Đạt chỉ vào mũi Hạo Văn quát.

"Vũ Đạt!" Mẫn Na nhỏ giọng kéo kéo tay áo Vũ Đạt. Nghe Vũ Đạt nói đến hai chữ "Quan tâm", nước mắt Mẫn Na liền chảy xuống, trong lòng vô vàn ủy khuất.

"Sao? Ngươi sợ nàng làm gì? Nàng còn có thể đánh ngươi? Chung Hạo Văn ngươi là súc sinh!" Vũ Đạt quay đầu nói với Mẫn Na, lại chỉ vào mũi Hạo Văn rống lên. Công phu rống của Vũ Đạt rất được, không biết từ lúc nào luyện được mở miệng liền "Lão nương", kết thúc liền mắng "Súc sinh", sức sát thương thật lớn...... Trong lớp nam sinh bị nàng rống một lần về sau nghe tiếng liền sợ xanh mặt, lén truyền nhau nói Bành Vũ Đạt có vạn phu không lo khí thế....

Vũ Đạt vừa mở miệng Hạo Văn liền thấy đau đầu.... cũng may Vũ Đạt là anh em chí cốt từ nhỏ tới lớn, nếu đổi lại là người khác, Hạo Văn đã không chần chừ cho một đấm thám hiểm bầu trời (sao bay vòng vòng trong đầu ý mà), Hạo Văn biết cho dù Vũ Đạt có lớn tiếng bao nhiêu, thái độ tới đâu cũng đều vì muốn tốt cho mình. Vũ Đạt vẫn sẽ như trước thời điểm Hạo Văn gặp phiền toái luôn là người đứng ra giúp đỡ, cho dù bạn bè không còn ai, vẫn luôn còn một Bành Vũ Đạt bên cạnh Hạo Văn!

Bởi vì tín nhiệm, nên chỉ cần im lặng.

Nhìn thấy Hạo Văn không lên tiếng, Vũ Đạt cũng dừng nói. Ba người sáu mắt nhìn nhau, không nói một lời.

"Hạo Văn!" Mẫn Na e dè gọi.

Hạo Văn nhìn qua Mẫn Na, lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Việc của ta, về sau ít nhúng tay! Tề Mẫn Na, làm tốt học sinh gương mẫu của ngươi đi, đừng cùng ta "cá thối lạm tôm"* trộn lẫn......"

* "Cá thối lạm tôm"- Hạo Văn tự ví chính mình là cá ươn, Mẫn Na là tôm, tạm thời không tìm được câu thay thế nên để nguyên câu của tác giả.

Nói xong, Hạo Văn đi thẳng về kí túc xá.

"Vương bát đản*..." Vũ Đạt nhìn bóng lưng Hạo Văn la lên.

* Vương Bát Đản, Vương Bát Dạng Tử: Vương Bát Đản Là Một Từ Lóng Tiếng Hán Thường Gặp Trong Các Truyện Cổ Đại Của Trung Quốc. Đây Không Phải Là Tên Riêng Của Một Người Họ Vương Nào Cả Mà Là Từ Chơi Chữ Từ "Vương Bát" Có Nghĩa Là Đồ Con Rùa, Con Rùa Rụt Cổ. Vương Bát Đản Có Nghĩa Là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý Chỉ Một Người Nhát Chết, Không Dám Đương Đầu Với Khó Khăn, Thích Trốn Tránh. Tuy Nhiên, Ở Việt Nam, Đa Số Các Bạn Trẻ Hiểu Vương Bát Đản Theo Nghĩa Đây Là Một Kẻ Không Ra Gì, Tâm Địa Xấu Xa, Vô Lại, Gian Xảo Hay Còn Gọi Là Lưu Manh.

Nước mắt không thể kìm nén nổi chảy xuống, Mẫn Na nâng tay lau, trên bàn tay trắng nõn, một giọt nước óng ánh....

Tác giả có lời muốn nói: Ai,quả thật làm người sinh khí...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro