TRẦM MÊ (CHÌM ĐẮM)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với Mẫn Na mà nói, nghỉ đông so với thời điểm đi học càng thấy buồn tẻ hơn.

Đầu năm mới trước tiên đến nhà ông nội chúc năm mới, xa xa đã nhìn thấy Vũ Đạt đứng trước cổng phân khu đi tới đi lui, tựa hồ đang nôn nóng chờ đợi ai đó.

"Vũ Đạt!" Mẫn Na chạy tới, đứng cạnh Vũ Đạt.

"Nhé! Ngươi về sớm!" Vũ Đạt cười cười, chút chút lại cau mày, nhìn về phía cổng.

"Ngươi chờ ai à?" Mẫn Na hiếu kỳ hỏi.

"Ừ! Anh ta! Quá chậm, chờ đến phiền chết ta!" Vũ Đạt không nén nổi phiền nói, nắm tay bụm hai bên tai, giậm giậm chân.

Mẫn Na cười cười, Vũ Đạt luôn là vậy, bộ dạng gấp gáp, mỗi khi nàng đến sớm nhất, sau đó sẽ kể lể người khác quá chậm chạp.

"Hạo Văn đâu?" Thấy Vũ Đạt, Mẫn Na liền nhịn không được tới Hạo Văn vài câu. Từ lúc nghỉ đông, ngay cả gặp Hạo Văn một lần đều không có. Nếu không phải phải đến nhà ông nội chúc mừng năm mới, không biết mẹ Tề còn "giam lỏng" nàng ở nhà bao lâu.

"Đừng nhắc tên súc sinh đó trước mặt ta!" Vũ Đạt vẻ mặt ghét bỏ nói. "Tên súc sinh đó mấy ngày trước vừa từ trong quân đội trở về, vừa về đến đã không thấy ở nhà, ngày ngày chạy đến phòng game cùng một đám nam sinh chơi cái gì bóng đá.... Chính là....Chính là game bóng đá*!"

*game bóng đá: bàn bi lắc bóng đá/ foosball table.

"Nàng trước kia không phải luôn thích trò này sao?" Mẫn Na cười cười. Nhớ tới trước kia Hạo Văn thường xuyên dẫn nàng đến cửa hàng gần phân khu mua đồ chơi, bất quá, đã là chuyện rất lâu trước kia, không nghĩ đến, Hạo Văn bây giờ vẫn si mê như trước.

"Rất nghiêm trọng!" Vũ Đạt bĩu môi, "Bà nội Chung nói, đã mấy ngày không về nhà!"

Đang nói, anh Vũ Đạt đi tới. Tựa hồ hai người muốn đi làm việc gì gấp, vội vàng nói mấy câu, Vũ Đạt liền đi theo canh.

"Game?" Mẫn Na đứng tại chỗ lẩm nhẩm, "Cầm cái chuôi nhỏ, đẩy tới đẩy lui, có cái gì hay?" Mẫn Na một mình thì thầm nói.

Cho đến lúc đi học lại, Mẫn Na vẫn không có cơ hội nhìn thấy Hạo Văn. Vốn cho rằng đến lúc đi học có thể gặp nàng, không nghĩ đến Chung Hạo Văn thế nhưng không đến....

Vũ Đạt tức giận đến nổi ồn ào, nói Hạo Văn nhất định lại chạy đến chơi cái trò chơi kia đến mê muội. Mẫn Na không khỏi có chút âm thầm lo lắng, giải trí thành ra mê muội, Mẫn Na nhớ từng nghe ba Tề nhắc tới, trò chơi này không quá an toàn cho người chưa thành niên, rất dễ gây nghiện.

Liên tục ba tiết học, chỗ ngồi Hạo Văn vẫn trống không. Mẫn Na bắt đầu thất thần, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Hạo Văn, trong lòng có chút bất an không yên, sợ Hạo Văn gặp chuyện gì. Đến lúc này còn chưa tới, chủ nhiệm lớp ngoài cửa xem ra không thể qua được.

Tiếp theo là tiết địa lý, ngay lúc chuông báo vang lên, Hạo Văn ôm lấy một quyển sách địa lý chạy đến.

Vành mắt có chút thâm, tóc có chút dài, tự hồ vẫn còn ẩm ướt, cả một kì nghỉ không thấy, Hạo Văn giống như lại cao hơn. Vừa thấy Hạo Văn đến, Vũ Đạt liền đứng lên, nghĩ sẽ xông lên đem tên mê muội kia mắng một trận.

Vừa ngồi vào chỗ, chuông vang. Vũ Đạt trừng mắt nhìn, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Liên tục ba ngày không rời khỏi phòng game, mệt nhọc nằm dài trên sofa ngủ một giấc. Hạo Văn ngửi ngửi quần áo trên người mình, mùi vị thật khó chịu. Âm thầm tính toán thời gian tiết học một chút liền chạy về túc xá thay đồ một lượt.

Từ đầu kế hoạch là sớm đã trở về, cuối cùng vô tình gặp một đối thủ đánh đã lâu vẫn không thể phân cao thấp, nhất thời hứng khởi nên quên mất thời gian. May mắn thay còn có đồng hồ hẹn giờ đánh cho tỉnh, nếu không để lỡ mất tiết dạy của Hình lão sư thì thật có chút không nói nổi.

Thời gian có chút không kịp, Hạo Văn vẫn chạy về túc xá, không kịp đổi quần áo, gấp gáp rửa mặt thuận tiện dội nước lên đầu, lật lật chồng sách trên bàn vội lấy sách địa rồi chạy đi.

Qua một kỳ nghỉ. Cuối cùng gặp lại được Hình lão sư.

Không biết vì cái gì, từ lúc gặp Hình lão sư cùng nam nhân ngày đó trên sân trường dựa vào nhau, trong lòng có chút cảm giác không đúng lắm. Thời điểm vừa bắt đầu nghỉ đông, ở trong quân đội vài ngày, ngoài những lúc cùng tân binh ra ngoài huấn luyện, thời gian nhàn rỗi liền nghĩ tới Hình lão sư. Lần đầu tiên, Hạo Văn cảm giác chính mình bắt đầu nghĩ đến một nữ nhân khác ngoài mẹ cùng bà nội...

Thời gian vận động, đầu óc giống như tạm ngưng hoạt động, trong đầu đều là hình ảnh Hình lão sư, bộ dáng nàng lúc tức giận, khuôn miệng nàng lúc cười, ánh mắt nàng, giọng nói của nàng, mà cuối cùng, hết thảy đều hội tụ trong một hình ảnh, nam nhân kia ôm lấy nàng chậm chậm rời đi.... Hình ảnh này xuất hiện trong đầu Hạo Văn, đuổi đánh cũng không đi, do quá chìm đắm mà trở nên nóng nảy, cho tới cuối cùng đứng ngồi không yên....

Cho đến một ngày ở nhà quá nhàm chán, chạy đến phòng game gần nhà giết thời gian, phát hiện có một trò rất hay. Vừa kích thích vừa thú vị, vừa tranh giành bóng vừa đấu tranh suy nghĩ làm cho Hạo Văn tạm thời quên đi Hình lão sư, bất tri bất giác chơi xuyên đêm, đến lúc về nhà liền mê mê man man mà ngủ, từ lúc nghỉ đông đây là lần đầu tiên Hạo Văn ngủ lâu như vậy....

Bộ dáng Hạo Văn làm cho Hình lão sư đứng trên bục giảng cũng phải âm thầm lo lắng. Tuy Hạo Văn vẫn mang tinh thần như trước, sắc mặt lại có chút nhợt nhạt. Không còn tóc ngắn chỉnh tề, mà đã có chút cao thấp không đều. Quầng mắt thâm, hốc mắt hõm sâu, vừa nhìn thấy liền biết lâu ngày không ngủ đủ.

Hình lão sư rất muốn gọi Hạo Văn đứng lên hỏi một chút sự tình. Lại nghĩ đến đang trong giờ học, bất đắc dĩ từ bỏ. Không biết đứa nhỏ này lại phát sinh sự tình gì, là vì trong nhà, vẫn là đứa nhỏ mà? Hình lão sư nghĩ nghĩ, quyết định cuối giờ tìm thời gian hỏi một chút.

Học kỳ mới bắt đầu, tất cả đều không có biến, nhưng, lại giống như hết thảy đều thay đổi....

Chuông tan học vừa vang, Hình lão sư vừa đi ra cửa, Hạo Văn liền cầm lấy sách bước nhanh theo. Vũ Đạt đứng lên nghĩ sẽ kêu Hạo Văn cùng đi ăn trưa, lại phát hiện người đã không còn.

Chậm rãi, Mẫn Na bắt đầu cảm thấy được sự tình có chút nghiêm trọng.

Học kì trước, Hạo Văn trốn học đều sẽ chạy đến sân đá bóng, nói đúng hơn là đa số thời gian học đều trốn đi đá bóng, mà không phải như hiện tại mỗi tuần đều nghiêm túc đến học hai tiết địa lý. Chủ nhiệm lớp đã nhiều lần trong cuộc họp muốn đem tình hình của Hạo Văn báo cho nhà trường biết, một khi thật sự báo lên, như vậy thời gian dài trốn học như vậy nhất định sẽ bị nhà trường đuổi học.

Mẫn Na không biết Hạo Văn rốt cuộc là làm sao. Cho dù nàng từ nhỏ đã ham chơi, nhưng chưa từng chơi đến loạn như vậy, chơi tới thân thể cùng tiền đồ chính mình đều không để ý đến.

Quản lý túc xá (túc quản) kiểm tra lại sổ sách rồi đưa đến tay chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp nhìn qua đầy giận dữ, đem sổ kia ném mạnh lên bàn.

"Làm sao vậy?" Số học lão sư nhìn thấy chủ nhiệm giận dữ, liền hỏi. Đầu năm nay, chủ nhiệm trực ban cũng thật không dễ dàng, học sinh càng ngày càng khó quản....

"Ngươi xem xem, ngươi xem xem Chung Hạo Văn này, ba tuần liên tục, ở lại túc xá không quá năm ngày, ngươi nói đứa nhỏ này còn cứu nổi không?" Chủ nhiệm nổi giận đùng đùng lớn giọng nói.

Nghe tên Chung Hạo Văn, Hình lão sư không khỏi chấn động. Lắng tai nghe kỹ, trong lòng kinh ngạc. Hạo Văn tuy không phải là một đứa nhỏ chăm học, nhưng cũng không đến nổi là một đứa nhỏ hư đến vậy.

Chủ nhiệm lớp lại bắt đầu thao thao bất tuyệt* nói, từ thời điểm nhập học đến lúc việc xấu không ngừng xuất hiện, thêm mắm dặm muối, một bên số học lão sư im lặng lắng nghe, nhớ lại chính mình lúc nãy lên tiếng quan tâm bây giờ có chút hối hận.

*Thao thao bất tuyệt: nói không ngừng, liên tục.

Nghĩ nghĩ, Hình lão sư cầm lấy ly nước trên bàn, chầm chậm đi ra ngoài.

Ngày đầu tiên khai giảng Hình lão sư đã nghĩ tìm Chung Hạo Văn trò chuyện, chỉ là liên tục ba ngày, thời gian tự học đều không nhìn thấy Chung Hạo Văn. Mà mỗi lần tiết địa lý kết thúc, Chung Hạo Văn vừa nghe chuông báo liền đi ra khỏi lớp. Trong tiết học, cũng không nhìn chằm chằm chính mình như trước, mà là một đường nhìn thẳng bảng đen hoặc ôm lấy sách vở. Hình lão sư có chút khó hiểu, vì sao chỉ qua một kì nghỉ ngắn ngủi, đứa nhỏ này lại phát sinh nhiều biến đổi như vậy.

Đi đến lớp học, đứng ở cửa nhìn xung quanh. Chỗ ngồi Hạo Văn như cũ trống rỗng, không có sách vở, trên ghế cũng trống rỗng, thật giống như chỗ kia chưa từng có người đến ngồi.... Hình lão sư trong lòng có chút thất lạc, nếu đứa nhỏ thần thái sáng láng kia cứ như vậy rời đi, nàng cũng sẽ có chút khổ sở....

Nghĩ nghĩ, Hình lão sư kêu Vũ Đạt cùng Mẫn Na.

Từ chiến thuật đến cách đấu. Hạo Văn càng lúc càng cảm thấy trò chơi này như đi một vòng tròn, lặp đi lặp lại ngày càng lớn. Dần dần, hình như mất đi dần hứng thú.

Chủ quán đứng bàn bi-a bên cạnh cũng biết Hạo Văn, đang nhìn qua nàng đầy hứng thú, biết ba Chung làm cảnh sát, cũng biết rõ Hạo Văn là trẻ vị thành niên không nên vào chỗ này chơi, cũng liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Hạo Văn trong lòng đang cảm thán, sau lưng đột nhiên bị một bàn tay đánh tới, Hạo Văn quay đầu nhìn, bất ngờ nhìn thấy Hình lão sư trước mặt mình.

"Hình...... Hình lão sư!" Trong lúc nhất thời kinh hãi có chút lắp bắp nói.

"Chung Hạo Văn!" Hình lão sư nhìn đứa nhỏ làm chính mình một mực lo lắng, tức giận nói không ra lời.

Nàng tiến lên một bước, bắt lấy áo Chung Hạo Văn, lôi kéo đi ra ngoài. Nơi giải trí này tốt xấu lẫn lộn, thật sự không phải nơi thích hợp để đứa nhỏ đến chơi. Nhìn vào một đám thanh thiếu niên tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ đủ màu sắc, Hình lão sư tức giận đến muốn nắm đứa nhỏ này ném thật nhanh ra cửa.

"Uy!" ông chủ nhìn qua, lo sợ Hạo Văn gặp bất lợi khi thấy nữ tử ôn nhu động thủ lôi kéo. Vạn nhất Hạo Văn có chuyện gì, chính hắn không có cách nào nói lý cùng ba nàng.

Ông chủ vừa vươn tay muốn ngăn cản Hình lão sư, bị Hình lão sư vẫn đang nắm chặt Hạo Văn xoay người lại đối mặt ông chủ trợn mắt nhìn.

"Làm gì? Đây là tỷ của ta!" Hạo Văn lớn tiếng nói.

Ông chủ hơi sửng sốt, hậm hực đi qua chỗ khác.

Thấy phản ứng của Hạo Văn, Hình lão sư có chút giật mình. Nhưng cơn tức giận vẫn còn, không cần phân trần, kéo tay áo Hạo Văn đem nàng ra khỏi nơi ăn chơi chướng khí.

Tác giả có lời muốn nói: Ngoài cửa sổ nha ngoài cửa sổ...

Vì sao bộ tiểu thuyết ngôn tình đầu tiên ta xem chính là ngoài cửa sổ* đây?

*Tiểu thuyết "Song ngoại" của Quỳnh Dao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro