THÙ HẰN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai nhà can thiệp rất lâu, cuối cùng, Chu Mai Hân vẫn đi.

Trước cửa lớn gia viện, Chu Mai Hân trên đầu quấn một tầng băng trắng dầy, đem Hạo Văn gắt gao ôm vào trong lòng, khóc không thành tiếng. Người Chu gia đều đứng bên ngoài cửa, nhìn đôi mẹ con lưu luyến. Người Chung gia đứng bên trong, tự biết đuối lý, cũng không nói thêm nhiều lời.

Hạo Văn mở to ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn một chút ông ngoại cùng cậu rất ít khi gặp, quay đầu, nhìn một chút ông nội cùng lão ba.

"Mẹ!" Hạo Văn nhìn mẹ, "Mẹ, ngươi muốn đi đâu a?"

Một câu nói, Chu Mai Hân tim như dao cắt. Tuy rằng từ lúc Chung Hạo Văn sinh ra tới bây giờ, mẹ con kề cận thì ít mà xa cách càng nhiều. Nhưng lần này đi, là thật không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Một đứa trẻ mới 5 tuổi, làm sao biết được thế nào là ly hôn, càng không biết giải thích thế nào cho nàng hiểu. Hạo Văn chỉ cho là mẹ lại muốn đi công tác, giống như trước đây. Không bao lâu, mẹ sẽ trở về.

Lau nước mắt, Chu Mai Hân đi, Hạo Văn một mình đứng tại cửa gia viện, nhìn chiếc xe chở mẹ cùng ông ngoại lăn bánh, biến mất khỏi tầm mắt.

Hạo Văn ngơ ngác đứng nhìn, mà không biết rằng, cảnh tượng này, đến nhiều năm sau vẫn để lại nỗi sợ hãi trong lòng không phai.

Chu Mai Hân rời đi không bao lâu, bà nội ngày càng thêm yêu thương Hạo Văn phát hiện, hài tử này thay đổi.

Nàng vẫn như trước ham chơi, nhưng là rời xa lũ bạn hồ nháo. Nàng luôn một mình cô đơn ngồi trên lầu cao, nhìn ra sân lớn đến ngẩng người.

Sau khi ly hôn Chung Tuấn Nghiệp ngược lại so với lúc trước càng muốn quan tâm tiểu hài tử này hơn, chỉ là hài tử đối với hắn luôn là kính nhi viễn chi*. Luôn là chào hỏi xong liền lui đến đứng một bên.

* Thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.

Hạo Văn bắt đầu lưu luyến doanh trại bộ đội. Chung sư trưởng phát hiện, Hạo Văn thích quân nhân. Nàng tuân thủ thời gian nghỉ ngơi giống bộ đội, năn nỉ các lão binh dạy nàng đánh quyền. Mỗi lần từ quân đội trở về, nàng đều mang theo người đầy bùn đất cùng một chút vết thương.

Chung sư trưởng hiếu kỳ hỏi Hạo Văn vì cái gì đột nhiên hứng thú với quân quyền đến như vậy. Hạo Văn nghĩ nghĩ, thản nhiên nói "Chỉ có cường tráng, mới sẽ không bị đánh!"

Lời nói Hạo Văn làm cho Chung sư trưởng trong lòng chấn động, Chung Hạo Văn bắt đầu đối với vũ lực có phần sùng bái, nàng bắt đầu có khuynh hướng dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

Cái vấn đề này làm cho Chung sư trưởng rối ren dị thường, cho đến khi -- Hạo Văn lên tiểu học.

Chỉ là chuyện sẽ học ở trường tiểu học nào, Chung gia cũng phải cùng nhau tranh luận thật lâu. Cuối cùng Chu Tuấn Nghiệp lên tiếng quyết định – trường học kí túc* ở thành phố B.

*Trường nội trú

Trường học này nổi danh quản lý rất nghiêm khắc. Hạo Văn từ nhỏ đã được người trong nhà cưng chiều, hơn nữa từ lúc Chu Hân Mai rời đi, nàng tính tình ngày càng quái đản. Chung Tuấn Nghiệp cảm thấy, đưa nàng đến trường học quản lý nghiêm khắc sẽ giúp nàng thu liễm tính tình. Huống hồ Hạo Văn từ nhỏ ưa thích bộ đội, trường học này lại do quân đội quản lý, có lẽ sẽ làm Hạo Văn tìm được một chút cảm giác quen thuộc.

Lúc biết Hạo Văn phải học trường nội trú, Mẫn Na cùng Vũ Đạt có chút buồn rầu. Dù sao cũng là bằng hữu chơi từ nhỏ rồi cùng nhau lớn, đặc biệt là Mẫn Na, Hạo Văn tuy có phần khi dễ nàng, nhưng là tuyệt đối sẽ không để nàng chịu bất kì một tia ủy khuất nào từ người khác. Nhớ lúc nàng cùng Hạo Văn vì một chút chuyện nhỏ mà "lãnh chiến", vậy mà khi nàng bị một tiểu tử đùa giỡn đẩy ngã, Hạo Văn liền chạy đến nhà tiểu tử kia dùng cung bắn nát cửa kính nhà hắn.

Mẫn Na khóc đến dường như không nín được, ba mẹ nàng gần như không cho nàng cùng Hạo Văn chơi chung nữa, nhưng là nàng vẫn như cũ thừa dịp ba mẹ không chú ý liền chạy đến dưới nhà Chung gia. Về phần Vũ Đạt, lúc Chung Hạo Văn bị thương luôn vụn trộm chạy vào thư phòng nhà nàng trộm rượu thuốc trị thương. Vì Hạo Văn, Vũ Đạt cũng không thiếu bị trong nhà "giáo huấn".

Ngày Hạo Văn đi, Mẫn Na cũng không có ở nhà, nàng bị đưa đi học tiền khóa. Vũ Đạt vào học sau liền chạy trộm đến xem, đứng bên cửa đại viện nhìn xe chở Hạo Văn chậm chậm rời đi.

Người trong viện lại khôi phục sự yên tĩnh như ngày xưa, nhưng mà Vũ Đạt cùng Mẫn Na ngẫu nhiên sẽ cùng nhau đứng dưới lầu nhà Hạo Văn, nhớ tới những khi chạy ở sau lưng nàng, bị nàng khi dễ nhưng luôn đứng ra bảo vệ hai người các nàng.

Không bao lâu, Mẫn Na cùng Vũ Đạt cũng lên tiểu học. Hai nàng đều học trường tiểu học thực nghiệm. Vũ Đạt học ban phổ thông, Mẫn Na có thành tích khảo thí xuất sắc trước khi nhập học nên được vào ban thực nghiệm.

Hạo Văn sau khi tự đến thành phố B, liền không có tin tức. Qua không bao lâu, gia đình Mẫn Na dọn ra khỏi viện quân đội, tới mua nhà ở khu Đông. Cơ hồ tại trường học ngẫu nhiên gặp Vũ Đạt, với các bằng hữu khác đều không liên lạc qua. Chỉ có ngẫu nhiên lúc ăn cơm chiều, mẹ Mẫn Na nhắc tới nàng, nói là nàng không học tập, cả ngày cùng lão sư đối nghịch, lớn thêm một chút, lại thường nghe đến Hạo Văn ở thành phố B đánh nhau bị xử phạt. Mẹ Mẫn Na cảm thán, Chung sư trưởng làm người chính trực, đáng tiếc có duy nhất một cháu gái đích tôn lại là một tiểu hỗn đãn.

Mẹ Tề cấm Mẫn Na chơi cùng Chung Hạo Văn, Mẫn Na chỉ có thể nhè nhẹ gật gật đầu. Mà thật sự, từ lúc Chung Hạo Văn đến thành phố B tới nay, các nàng cũng không có cơ hội gặp mặt. Có lẽ, quan hệ của các nàng, cũng chỉ có giới hạn trong thời thơ ấu cùng nhau ngoạn......

Năm năm sau, trong một lần đi nhà sách, đi ngang qua phồn hoa dành cho người đi bộ. Mẫn Na đi theo phía sau mẹ Tề, cúi đầu đi thẳng miên man suy nghĩ.

"Tề a di hảo!"

Thanh âm có chút quen thuộc, Mẫn Na ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Đạt cười cùng mẹ chào hỏi. Bên cạnh Vũ Đạt có một người, vẻ mặt có chút quen thuộc, mặc một thân đồ thể thao trắng, mũ kéo thấp, cơ hồ là muốn che toàn bộ khuôn mặt.

"U, Vũ Đạt, ngươi như thế nào lại đến đây?"

Người bên cạnh Vũ Đạt hơi động, lúc mẹ Mẫn Na nói chuyện liền đứng qua một bên, như đang chờ Vũ Đạt.

Vẻ mặt Vũ Đạt có chút lúng túng, cười cười.

"Không có gì, ta cùng Hạo Văn vừa đi Mc Donald trở về! A di, không việc ta đi trước!" Nói xong, Vũ Đạt thấp cúi đầu. Lúc hai người đi ngang qua, Mẫn Na phát hiện, ánh mắt Vũ Đạt nhìn nàng có chút xa lạ.

Hạo Văn? Cái người kia...... Cái người kia là Chung Hạo Văn?

Mẫn Na quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy được bóng lưng Hạo Văn. Đầu tóc ngắn ngủn, nhìn bóng lưng, hoàn toàn là một tên tiểu tử. Nàng nhìn thấy Hạo Văn khoát tay trên vai Vũ Đạt, thân mật cùng Vũ Đạt trò chuyện, mà trên cánh tay đang khoát trên vai Vũ Đạt, lại quấy tầng dày băng trắng......

Mẫn Na đột nhiên cảm giác trong lòng ủy khuất dị thường. Trước kia đều là ba người cười cười nói nói, mà hiện tại, chính mình hoàn toàn bị hai nàng xa lánh. Ánh mặt Vũ Đạt thật xa lạ, Hạo Văn thậm chí một cái liếc mắt cũng không có, Mẫn Na không biết mình đã sai ở đâu, vì sao chính mình phải chịu sự lạnh lùng từ hai con người này.

"Na Na!" mẹ Tề kêu một tiếng, Mẫn Na quay đầu, tiến lên khoát chặt cánh tay mẹ.

"Ngươi xem xem, Bành Vũ Đạt còn đi cùng Chung Hạo Văn, nhìn xem Chung Hạo Văn kia, đúng là một đứa lưu manh...... Ngươi xem, ta thế nào cũng là trưởng bối của nàng, nàng ngay cả bắt chuyện cũng không có...... Nam không nam nữ không nữ, không lớn không nhỏ, ta nhìn nàng liền thấy phiền!"

Mẫn Na không lên tiếng, im lặng nghe mẹ thầm oán. Trộm quay đầu, thân ảnh màu trắng kia đã không còn nhìn rõ được nữa.

Không chỉ nhìn không thấy Hạo Văn, Vũ Đạt cũng thong thả đi mất...... Mẫn Na đột nhiên cảm thấy thật cô độc, nàng gắt gao ôm lấy tay mẹ......

"Hạo Văn, ngươi không sao chứ!" Vũ Đạt nắm tay Hạo Văn đang khoát trên vai mình kéo xuống, nhìn qua một chút.

Hạo Văn không nói, kéo tay về, đem tay bị thương nhét vào túi.

"Muốn ăn vặt!" Hạo Văn quay qua, cười lên nói. Mặt vẫn như ngày thường không chút thay đổi, chỉ tựa hồ nhìn thấy Vũ Đạt mới có chút thay đổi, Hạo Văn có chút ý cười.

"Kia, ta mời ngươi! Muốn ăn cái gì?" Vũ Đạt nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có gì đặc biệt.

"Ta mời ngươi đi, kia tiền tiêu vặt, ngươi còn phải tự mình kiếm a. Ngươi đi theo ăn cùng ta là được rồi, ta mỗi ngày đều ăn một mình." Hạo Văn cười cười, cười có chút miễn cưỡng. Một nét cười kia hoàn toàn không tương xứng với nét buồn hiện trên mặt so với bạn cùng lứa.

"Đi! Chúng ta đi ăn, xong rồi, buổi tối ngươi ở lại nhà ta? Được không?" Vũ Đạt vỗ vỗ vai Hạo Văn.

"Ở nhà ngươi? Ba mẹ ngươi......" Hạo Văn có chút muốn nói lại thôi. Người trong viện, ai mà không biết Chung Hạo Văn loang lổ việc xấu, chỉ là nể mặt Chung sư trưởng, không ai trách cứ thôi. Nhưng là, có những lời không cần nói ra, chỉ cần một ánh mắt, cái gì cũng có thể biểu lộ ra ngoài.

"Chúng ta tới nhà ông nội ta đi!" Vũ Đạt nắm tay Hạo Văn cắm trong miệng túi lấy ra, chăm chú nhìn một chút. "Thuận tiện để ông nội ta kiểm tra tay cho ngươi......"

Hạo Văn cười. Bành gia gia luôn đối tốt với Hạo Văn, cười đến từ ái. Mỗi lần Chung sư trưởng "giáo huấn" Hạo Văn, Bành gia gia luôn giữ nàng lại, sau đó nhẹ nhàng nói "Nàng vẫn còn là một đứa nhỏ......"

Nhìn băng trắng trên tay ẩn ẩn máu, Hạo Văn cười cười.

Tay Hạo Văn là do mảnh thủy tinh đánh trúng trong hôn lễ. Vũ Đạt không có phát hiện, má phải Hạo Văn có phần ửng đỏ.

Tại hôn lễ của Chung Tuấn Nghiệp, cùng với một nữ nhân xinh đẹp có vẻ trẻ hơn mẹ Hạo Văn. Hạo Văn không nhớ rõ bộ dạng lão ba khi đó, không nhớ được bằng hữu hắn chúc phúc ra sao, cũng không nhớ được gương mặt ông nội bà nội nghiêm túc như thế nào. Nàng chỉ biết rằng, lễ đường màu hồng kia thật đáng sợ. Thời điểm lão ba nắm tay nữ nhân kia đến trước mặt Hạo Văn bắt nàng gọi một tiếng "Mẹ", Hạo Văn tức giận ném mạnh chiếc ly trên bàn vỡ tan tành, máu cũng theo tay nàng nhỏ giọt không ngừng. Hôn lễ vui vẻ bỗng chốc ngưng trọng, ánh mắt Hạo Văn đỏ rực.

"Nàng không phải mẹ ta, mẹ ta đi rồi, ta đã nghĩ ta còn ba, mà hiện tại, tới ba ta cũng không có!"

Một cái tát giáng mạnh lên khuôn mặt nhỏ bé của Chung Hạo Văn, phá tan không khí im ắng của lễ đường, mọi ánh mắt đều hướng về nàng.

Đầu óc quay cuồng, nàng chỉ nhớ được, thời điểm đó bà nội ôm nàng vào lòng, nước mắt bà nội rơi lạnh trên tay nàng, tay nàng ẩn ẩn đau, mà trong lòng càng đau hơn......

Màu đỏ nổi bật trên nền băng trắng thật bắt mắt. Kéo mũ thấp sát đầu, cố nép giấu bàn tay đầy băng trắng, Hạo Văn có cảm giác muốn ôm lấy Vũ Đạt mà gào khóc một trận, hiện tại chỉ có bên cạnh Vũ Đạt, nàng mới cảm thấy mình không cô độc.

Ít nhất, tại thời điểm nàng lặng lẽ bước ra khỏi lễ đường, chỉ có một mình Vũ Đạt im lặng đi theo sau nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro