BIẾN CỐ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Hạo Văn, sinh ra trong gia đình (gần như) trọng nam khinh nữ. Chung sư trưởng ngày đó đi đi lại lại trong hành lang hồi hộp chờ sự ra đời của Chung Hạo Văn. Tiếng khóc trẻ con vang lên thật biết làm lòng người hứng khởi, nhưng khi biết là nữ nhi, lại mất hứng thú, rời đi.

Ôm đứa cháu không theo ý nguyện trong lòng, mặc cho là tôn nữ vẫn đặt tên của một tiểu tử, Hạo – sáng như vầng nhật nguyệt; Văn – khí chất nho nhã.

Một năm sau, Tề trưởng tham mưu cùng Bành trưởng quân y cũng lần lượt đón chào hai tiểu nhi nữ, Tề Mẫn Na và Bành Vũ Đạt. Gia đình Tề gia cùng Bành gia không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên hai tiểu tử này từ lúc sinh ra đã không cần "cải nam trang" mà sống.

Chung sư trưởng từ lúc nhỏ đã giáo dục Chung Hạo Văn như một tiểu tử đích thực. Tập tễnh học bước không bao lâu liền theo quân đội mà huấn luyện, thời gian còn lại kéo theo một đám nam tử cùng tuổi đi khắp nơi quậy phá.

Cùng nhau lớn lên nên Mẫn Na luôn nhớ rõ, ngày đó Hạo Văn tinh nghịch bắt một con châu chấu bỏ vào túi của nàng, dọa nàng sợ tới mức khóc mãi không ngừng được, còn Hạo Văn lấy làm thích thú rồi chạy đi mất, cuối cùng Vũ Đạt mới giúp nàng ném con châu chấu đó đi.

Nàng lại nhớ đến chuyện, có lần con búp bê yêu thích của nàng bị Hạo Văn lấy đi làm bia luyện võ, nàng phải cùng Vũ Đạt đi thương lượng để cứu búp bê về....

Tên tiểu gia hỏa Hạo Văn đó bày thật nhiều trò chơi nhưng nhiều lúc không cho Mẫn Na tham dự, mặc cho nàng ra sức thuyết phục, đều không quan tâm tới nàng. Cuối cùng, vẫn luôn là Vũ Đạt chơi cùng nàng, nghe nàng oán giận tên tiểu gia hỏa kia.

Hạo Văn đối với bằng hữu Vũ Đạt vô cùng tốt, mọi việc đều sẵn sàng giảng giải cùng Vũ Đạt. Mà như thế nào lại đối với Mẫn Na vừa giúp đỡ, vừa che chở, trân trọng lại có phần coi thường.

Chung sư trưởng đối với Hạo Văn rất nghiêm khắc. Ba Chung, Chung Tuấn Nghiệp, là một viên cảnh sát, rất ít khi về nhà, vậy nên Hạo Văn được chăm sóc bởi mẹ Chung, Chu Mai Hân, là một bác sĩ, càng nhiều hơn. Ông nội cùng bà nội đối với Hạo Văn thêm vài phần yêu thương, đối với các cô cô lại như hòn ngọc quý trên tay, cũng liền vì vậy dưỡng thành một tiểu gia hỏa Hạo Văn tính tình bướng bỉnh. May mà còn có Chung sư trưởng tận lực giáo dục, cứ như vậy, Hạo Văn như trước trở thành tiểu bá vương trong viện.

Vũ Đạt luôn nghe lời Hạo Văn. Vũ Đạt rất ít nói, thời điểm đi ra ngoài ngoạn, nàng không bồi cùng Hạo Văn thì cũng sẽ bên cạnh chiếu cố Mẫn Na. Vũ Đạt cảm thấy rất khó hiểu – hai tên tiểu tử kia khi không thấy mặt nhau sẽ hỏi nhau, khi gặp mặt lại trở nên khắc khẩu.

Chung Hạo Văn là một đứa trẻ rất hay thù vặt, có một lần Mẫn Na nộ khí nói với Chung sư trưởng chuyện nàng bị Hạo Văn khi dễ, Hạo Văn liền bị Chung sư trưởng "giáo huấn" một phen. Liền mấy tháng sau đó Mẫn Na bị Hạo Văn xem như không khí. Nàng tìm mọi cách đều không thể làm được gì. Cuối cùng vẫn phải cầu Vũ Đạt giải thích cho nàng. Hạo Văn coi như là miễn cưỡng bỏ qua cho nàng, lại thêm một ít trò đùa dai, không để nàng lặp lại việc này.

Vũ Đạt khuyên Mẫn Na, nói Hạo Văn đã đối với nàng vô cùng đặc biệt, nếu là kẻ khác cùng Hạo Văn đánh xong, mà lại dám chạy đi mách cùng Chung sư trưởng, hậu quả chắc chắn sẽ là gặp mặt ở đâu liền đánh đến thảm bại tại đó.

Loại "đặc biệt" này, không làm tinh thần Mẫn Na thêm phần nào hưng phấn.

Người nhà viện "Tán dưỡng" cuộc sống theo độ tuổi mà kết thúc. Mẫn Na cùng Vũ Đạt đến tuổi liền đi đến nhà trẻ. Mà Hạo Văn lại không có đi, việc sinh hoạt ở nhà trẻ cùng với các lão sư nhà trẻ đối với Hạo Văn quả thật là một loại khiêu chiến. Mà nàng đối với các bảo mẫu nhà trẻ cũng là một loại đau đầu cùng phiền toái. Thời điểm ngủ trưa, không có bảo mẫu ở đó, Hạo Văn liền đánh thức người khác, sau đó náo loạn. Các đứa nhỏ khác đều sợ nàng, có lúc sợ hãi biến thành tin phục (tin tưởng mà tuân theo).

Ở nhà trẻ chưa đầy một tuần lễ, Chung Hạo Văn đã mang đầy vết xấu. Lão sư biết Chung sư trưởng bận rộn không có thời gian đến xử lý tính bướng bỉnh của cháu gái, nên nhiều lần muốn tìm Chung sư trưởng nói chuyện lại thôi. Hơn nữa cho dù là có tìm, Chung sư trưởng nhiều lắm là giáo huấn nàng vài câu hoặc là cấm cửa vài ngày, cứ như vậy, Chung Hạo Văn càng hồ nháo bên ngoài thêm trầm trọng, không có kết quả gì hay.

Ở nhà trẻ không bao lâu, Chung Hạo Văn đổ bệnh, mà lại là bệnh thật nghiêm trọng. Bác sĩ tại y viện kiểm tra nói nàng dinh dưỡng có chút không ổn. Lo lắng Chung Hạo Văn sẽ khó khỏi. Ẩm thực Chung gia không nói là có khoa học, nhưng là tuyệt đối sẽ không để Chung Hạo Văn chịu đói. Hỏi dò nàng, nàng nói ra chính mình tại nhà trẻ ăn không được no. Chung sư trưởng âm thầm tự trách mình ngày thường quá ít quan tâm tiểu hài tử này.

Nằm nhà dưỡng bệnh, ba Chung thường xuyên chạy về trông nom, khiến Hạo Văn cảm giác thật ngoài ý muốn. Đối với ba Chung, Chung Hạo Văn luôn nhất định giữ một khoảng cách. Đối với chức vụ làm cảnh sát mà nói, Chung Tuấn Nghiệp hoàn thành xuất sắc, tận tâm phụ trách. Nhưng là chức vụ trụ cột gia đình, không có trở về nhà, khi ngẫu nhiên trở về lại làm gia đình không thoải mái. Nguyên nhân chỉ có một từ - rượu.

Chung Tuấn Nghiệp xem rượu như mạng sống, mỗi khi kết thúc vụ án lớn có thời gian nghỉ ngơi đều cùng bằng hữu cả ngày uống rượu. Rượu không có sai, chỉ là mỗi khi rượu vào tính tình liền thay đổi. Bên ngoài đánh chó mắng gà, ngẫu nhiên về nhà lại gây bạo lực gia đình.

Mẹ Chu cũng bởi vì không chịu nổi tính tình của Chung Tuấn Nghiệp, liền nhiều năm không về nhà, Chung Tuấn Nghiệp say rượu liền phiền não cùng tức giận nhiều việc, đều trút lên người Hạo Văn, nhưng sau khi tỉnh rượu liền có thêm phần yêu thương.

Ba Chung đột nhiên quan tâm làm Chung Hạo Văn có chút không thích ứng nổi, lão ba mua đồ chơi cùng quần áo nàng vui vẻ tiếp nhận, nhưng là hiểu rõ tính tình lão ba có chút bất định, nên nàng không dám quá mức thân cận. Mỗi lần lão ba đến, đều sẽ ngồi tại phòng khách nói chuyện cùng bà nội thật lâu, mỗi lần hắn đi, bà nội đều sẽ ôm Chung Hạo Văn thở than. Không biết rằng lão ba rốt cuộc gặp sự tình gì, Chung Hạo Văn không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ đến.

Bất quá, Chung Hạo Văn không có trở về nhà trẻ, bà nội cũng thầm oán nhà trẻ chăm sóc nhi tử không chu toàn, làm Chung Hạo Văn bệnh nặng, Chung sư trưởng cũng không thể làm sao, đành phải chấp nhận nhìn Chung Hạo Văn cả ngày trong nhà hồ nháo.

Thẳng đến khi Chung Hạo Văn vào tiểu học, Chung gia xảy ra một việc lớn – mẹ Chu nằm viện.

Người ngoài không biết Chung gia đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng giữa đêm khuya có tiếng mẹ Chu thê lương kêu to, ngay sau đó tiếng còi xe 120* cắt ngang đêm khuya tĩnh mịch. Mẹ Chu mặt đầy máu được nhân viên y tế từ trong nhà nâng ra, lại không thấy ba Chung, Chung Hạo Văn nhìn thấy xe ông nội tiến đến liền tiến lên ôm chặt cổ ông nội, gắt gao không buông tay.

*xe 120: xe cứu thương, 120 là số cứu thương.

Liền mấy ngày sau, Chung Hạo Văn ngồi dưới gầm bàn trong thư phòng ông nội. Trong nhà mọi người tìm hết mọi cách cũng không thể làm cho nàng ra ngoài. Chung Hạo Văn trong mắt tràn đầy sợ hãi, chỉ cần nhắm mắt lại, liền thấy lão ba tay cầm dao vung lên cùng lúc đầu mẹ tràn đầy máu tươi. Quần áo nàng cũng dính đầy máu, khiến nàng vô cùng sợ hãi.

Trừ ông nội bà nội, Chung Hạo Văn không nhận thấy người nào khác, Mẫn Na cũng Vũ Đạt cũng chạy đến tìm nàng, lại chỉ có thể làm cho nàng càng thêm trốn tránh. Nàng giờ phút này tựa như chú ốc sên nhỏ, vùi mình vào trong vỏ, tựa hồ chỉ có như vậy nàng mới cảm thấy an toàn.

Chung sư trưởng suy nghĩ hết mọi cách, hắn biết dùng sức ép lôi nàng từ đáy bàn đi ra lại sẽ càng thêm cho nàng hoảng sợ thế giới này. Cơn say rượu sau khi qua đi, Chung Tuấn Nghiệp ảo nảo đứng tại phòng khách, Chung sư trưởng nhìn thấy hắn, tiết khí không đủ mạnh để một hơi đánh tới.

Toàn bộ sự việc chẳng qua đơn giản, Chung Tuấn Nghiệp ở nơi công tác gặp chút phiền toái, liền mượn rượu giải sầu. Rượu vào sau cùng cùng lão mẹ Chu phát sinh xung đột, đoạt dao trên tay lão mẹ đánh tới khiến mẹ Chu bị thương. Chung sư trưởng phẫn nộ hành vi của nhi tử, nhưng là việc đã đến nước này, không thể để việc xấu trong nhà lan truyền ra ngoài, suy nghĩ biện pháp để chu toàn cho hắn. Ông ngoại Hạo Văn, Chu Hưng, cũng là quan lớn tại quân khu Tây Nam, nhà có 4 con đều ở bộ đội, viên chức hoặc là quân y. Chỉ có một tiểu ái nữ, từ nhỏ đã được gia đình sủng ái. Lần này bị Chung Tuấn Nghiệp gây thương tích nguy kịch, tự nhiên cả nhà sẽ cùng đến hỏi tội.

Hai nhà lúc này thực sự náo loạn, phu thê ly hôn là không thể tránh khỏi.

Chung sư trưởng ngồi tại phòng khách, vỗ bàn mắng Chung Tuấn Nghiệp.

"Hồ nháo súc sinh, sự việc bên ngoài không xong lại về nhà đánh vợ, đã đến nước này, ta xem ngươi xử lý thế nào!"

Chung Tuấn Nghiệp vốn là tâm lý đã có ba phần hối lỗi, cố tình không lý giải, mọi việc đều đổ tại đầu hắn mà trách, trầm mặc không nói. Một hồi sau, có chút kiềm chế không được.

"Nàng muốn ly hôn, ta sẽ liền đồng ý!"

Chung sư trưởng tức giận đến nói không nên lời. Ly hôn không phải là chuyện gì lớn, chỉ là lần này xem như thể diện của Chung gia đều mất hết.

"Ngươi ly hôn, ngươi có nghĩ tới đứa nhỏ nhà ngươi không!" Vẫn trầm mặc, bà nội Hạo Văn lên tiếng.

Chung Tuấn Nghiệp trầm mặc, Chung sư trưởng đứng lên, xoay lưng khoanh tay đứng bên cửa sổ không nói lời nào.

Tiếng tranh cãi trong phòng khách im bặt, thay vào đó là một trận trầm mặt vượt ngoài dự liệu.

Thư phòng đột nhiên mở cửa. Chung Hạo Văn trốn trong thư phòng mấy ngày nay bước ra. Mặt nàng có chút tái nhợt, bước đi có chút loạng choạng. Nhìn thấy thân ảnh cháu gái, bà nội nhất thời bật khóc.

"Ba ba!" Chung Hạo Văn đứng trước mặt Chung Tuấn Nghiệp, nhỏ giọng nói "Ba ba, đừng ly hôn, ta muốn mẹ ta!". Nói xong Chung Hạo Văn tiến lên ôm chặc lấy chân Chung Tuấn Nghiệp.

Lúc này Chung Tuấn Nghiệp tâm tình rối loạn. Hối hận muốn không còn kịp nữa, Chu Mai Hân quyết tâm cùng hắn ly hôn, Chu gia cũng một dạng không muốn bỏ qua cho hắn. Lão ba đối với hắn vô cùng thất vọng, mà chính hắn cũng chịu dư luận khiển trách không thôi.

Về đơn vị, còn không biết sẽ bị xử lý như thế nào, nếu không có bị xử lý, những tin đồn ngoài kia cũng đủ đòi mạng hắn. Hắn càng đau lòng hài tử của mình. Lúc đó sinh ra nàng, chính mình tràn đầy thất vọng. Lão ba chỉ có mình hắn là con, tư tưởng truyền thống trọng nam của gia đình ảnh hưởng, tự nhiên là hắn cũng muốn có con trai nối dõi, cố tình vận mệnh quấy phá, cho dù tiểu tử này giống một nam nhi, chung quy nàng vẫn là một nhi nữ. Từ lúc nàng được sinh ra chính mình đối với nàng ít phần quan tâm, mà hiện tại, thậm chí không thể cho nàng một gia đình trọn vẹn.

Chung Tuấn Nghiệp ngồi xổm, muốn ôm Hạo Văn. Chốc lát, Hạo Văn vẻ mặt sợ hãi buông lỏng tay, lui về sau vài bước. Xoay người, ngã nhào vào lòng bà nội.

"Bà nội, ta muốn lão mẹ!" Hạo Văn khóc, người trong nhà trăm mối ngổn ngang, đầy bụng muộn phiền.

--------------------

TUI CÓ VÀI LỜI: Toàn bộ tên chương đều là bản dịch QT nên có đôi khi sẽ khó hiểu, đợi tui hoàn thành sẽ kiểm tra, chỉnh sửa lại cho hợp lý nha.
Nếu có chổ nào tui dịch sai hay thiếu sót, mọi người góp ý cho tui hoàn chỉnh nha. Love all <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro