TRA HỎI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẫn Na im lặng quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Hạo Văn cũng đang nhìn về phía mình. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng, không biết vừa rồi nói Hạo Văn có nghe thấy hay không.

Hình lão sư nhất thời có chút không biết làm thế nào cho ổn thỏa. Tình hình trước mắt này, không có cách nào cùng ngồi xuống nói chuyện ôn hòa được. Mà chủ nhiệm lớp đối với Hạo Văn đã muốn có thành kiến, nếu như biết Hạo Văn trên lớp làm ra sự tình như vậy, sẽ trực tiếp phê bình Hạo Văn triệt để, một câu giải thích đều sẽ không có cơ hội nói.

Suy nghĩ một chút, Hình lão sư trước tiên vẫn là vỗ vỗ vai Mẫn Na.

"Tề Mẫn Na, ngươi về trước đi!"

Mẫn Na cũng đang suy nghĩ không biết làm thế nào, nghe Hình lão sư nói đến mình, gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Trước cửa, cùng Hạo Văn sát vai mà đi qua. Hạo Văn hơi nghiêng người nhường đường cho Mẫn Na. Vẫy như cũ không lên tiếng, thậm chí ngay cả nhìn qua Mẫn Na một cái cũng đều không có.

Hết thảy mọi việc Hình lão sư đều nhìn thấy, nàng không khỏi có chút kinh ngạc. Mẫn Na vừa rồi còn chân thật đến nói giúp Hạo Văn vài lời, trong lời nàng nói Chung Hạo Văn tính tình như hiện tại là do bất đắc dĩ mà tạo nên, thật ra nàng không phải là một người xấu. Nhưng là.... thái độ Hạo Văn với Mẫn Na lúc này, sao lại quá mức xa cách như vậy.

Hình lão sư trong lúc nhất thời cũng rối rắm không thể hiểu được, lại càng thấy hiếu kỳ hơn, tiểu tử Chung Hạo Văn này, tột cùng đã che giấu đi bao nhiêu tâm sự!

Từ từ đi vào văn phòng, đứng trước bàn của Hình lão sư. Chủ nhiệm lớp lúc này đã về bàn làm việc của mình, chậm rãi uống trà. Thỉnh thoảng lơ đễnh nhìn qua, xem tình hình này, Chung Hạo Văn lại gây ra chuyện gì. Chủ nhiệm lớp hơi bĩu môi, đối với tiểu tử này, hắn đã muốn hết cách khuyên giải.

"Lão sư!" Chung Hạo Văn ngẩng đầu, nhìn Hình lão sư.

"Thực xin lỗi!"

Chủ nhiệm lớp đang nâng ly trà chưa kịp dùng bỗng bất động, số học lão sư kế bên cũng ngưng bút giữa chừng, ngữ văn lão sư cùng khóa đại biểu đang trò chuyện cũng đột nhiên im bặt... Văn phòng đột ngột lâm vào an tĩnh đến khó chịu.

Hình lão sư không thể ngờ Chung Hạo Văn sẽ nói ra ba chữ này. Nàng chậm rãi giơ tay lên, hơi rụt rè sờ lên đầu Chung Hạo Văn, tiểu tử quật cường hơi nghiêng đầu một bên có ý tránh né bàn tay đang sờ đến, không nói thêm gì nữa.

"Ngươi......" Hình lão sư trong lúc nhất thời lại không tìm được từ ngữ nào thích hợp, phát hiện lão sư trong văn phòng đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đến mình, không khỏi thở dài một tiếng.

"Ta nghĩ muốn nghe ngươi giải thích một chút!" Hình lão sư chậm rãi nói. Đúng là, ngôn từ này không nên nói với một đứa nhỏ 13 tuổi, nhưng là Hình lão sư cảm thấy, Chung Hạo Văn cũng không giống một đứa nhỏ bình thường, nàng chắc chắn sẽ hiểu ra được.

"Ta sai rồi, ta xin lỗi. Về phần giải thích......" Hạo Văn dừng một chút, ngẩng đầu lên, "Ta không thích đi giải thích!"

Nói xong, không chờ Hình lão sư đích trả lời, Hạo Văn xoay người đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Chỉ để lại phía sau Hình lão sư vẫn đang ngây người, cùng các lão sư khác cũng đang vì kinh ngạc mà có chút ngờ nghệch ra.

Chung Hạo Văn......

Hình lão sư ngồi ngay ngắn trên bàn, lật xem hồ sơ tốt nghiệp tại thành phố B của Hạo Văn, lưu ban một năm. Nhìn hồ sơ, đứa nhỏ này thật là vết xấu loang lổ. Chỉ mới tiểu học mà thành tích thi đều đa phần rỗng, xem ra việc nộp giấy trắng không có gì là ngạc nhiên.

Trong ảnh chụp, đứa nhỏ mặc một bộ đồng phục màu lam có chút nghiêm túc, ánh mắt lấp lánh có thần. Nếu như không biết trước, chỉ nhìn ảnh chụp này, hoàn toàn không thể nhận ra đây là một tiểu cô nương. Hay là, trường tiểu học này học sinh đều có bộ dáng giống như vậy.... Hình lão sư âm thầm nghĩ.

Trong lý lịch gia đình, chỉ có thông tin ông bà nội, thật không khỏi làm Hình lão sư thấy kì quái. Phần lý lịch này chắc là do học sinh tự điền lúc nhập học, Mẫn Na nói qua, cha mẹ Hạo Văn ly hôn, tình huống gia đình như vậy, chí ít cũng phải có tên cha hoặc mẹ mới phải.

Tuy thành tích thực kém cỏi, nhưng chữ viết rõ ràng. Không nghĩ đến 6 môn thi có đến 5 môn hỏng mà đứa nhỏ này lại có thể viết tốt như vậy......

Hình lão sư chậm rãi nhìn...... "Chung Hạo Văn", nàng nhè nhẹ nhẩm lại cái tên này, tựa hồ suy nghĩ ra được điều gì......

Trong phòng học, Chung Hạo Văn ôm lấy sách địa lý, cẩn thận nhìn.

Bạn cùng bàn có chút khó hiểu. Từ lúc khai giảng đến giờ, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Hạo Văn nhìn đến bài học, tuy sách kia là của Vũ Đạt, sách của nàng chính là không có đem đến. Nhìn Chung Hạo Văn chăm chú xem sách, làm cho nàng có chút không quen.

"Nhìn đủ chưa?" Chung Hạo Văn không ngẩng đầu. Mà là đột nhiên đối với người bên cạnh đang một mực quan sát nàng lên tiếng.

Qua hơn nửa học kỳ, bạn cùng bàn với Hạo Văn hình như chưa nói chuyện qua. Mỗi lần nàng muốn trò chuyện một chút, Hạo Văn luôn hờ hững không quan tâm. Lúc mới đầu luôn cảm thấy người này thực kiêu ngạo, cũng mặc kệ nàng. Lâu ngày, lại có chút kinh sợ cùng kính nể nàng. Cũng là có chút ngưỡng mộ phong thái của nàng, phong thái mà chính mình không cách nào có được.

Nàng đã gặp qua lúc Chung Hạo Văn cười, không phải cười với chính mình mà là Vũ Đạt. Nàng cũng gặp qua ánh mắt quan tâm Hạo Văn dành cho Vũ Đạt khi nàng bệnh. Nàng rất muốn cùng Chung Hạo Văn kết làm bằng hữu, chỉ là, hình như không có cơ hội.

Mà đối mặt câu hỏi của Chung Hạo Văn, chính mình có chút mất tự nhiên giật mình, cúi đầu, không biết nên nói gì.

Mẫn Na ngẩng đầu lên, lắc lắc cổ tay có chút đau nhức. Viết quá lâu.... Không biết Hạo Văn nói gì cũng lão sư, Mẫn Na chỉ hy vọng lời mình nói với lão sư có thể giúp Hạo Văn một chút, cho dù là nhỏ bé. Nàng chỉ có thể làm đến như vậy, tuy không nhiều, cũng coi như tận lực....

Lại cúi đầu, Mẫn Na tiếp tục viết......

Tan học, Hạo Văn cùng Vũ Đạt song vai đứng ngoài hàng lang phía trước cửa. Vũ Đạt nhìn nhìn qua Hạo Văn, mà Hạo Văn lại đang nhìn ngoài cửa sổ đến ngây người.

"Hạo Văn!" Vũ Đạt đánh tiếng gọi.

Hạo Văn như cũ không lên tiếng, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi hỏi

"Chuyện ta nhờ ngươi tìm hiểu thế nào rồi?"

"Nàng tên Hình Tinh, tốt nghiệp học viện sư phạm, 22 tuổi. Nhà ở huyện C. Chỉ có thể hỏi được như vậy!" Vũ Đạt nhìn nhìn Hạo Văn. Nàng không biết Hạo Văn vì cái gì đột nhiên đối với Hình lão sư có hứng thú. Này còn là lần đầu tiên Hạo Văn mở miệng nhờ nàng tìm hiểu một người, Vũ Đạt có chút âm thầm lo lắng. Nàng không biết chuyện Hạo Văn chạy đến văn phòng xin lỗi, chỉ là nghĩ đến Hạo Văn cùng Hình lão sư hết tiết vẫn chưa dừng lại, Hạo Văn còn muốn làm chút hành động gì báo thù. Dù sao, nàng cũng đã biết Hạo Văn là người có thù tất báo, nhưng cũng chưa rõ Hạo Văn cùng Hình lão sư "thù" từ đâu mà ra.

"Nga, ngươi biết chuyện gì liền nói hết?" Hạo Văn quay đầu, nhìn Vũ Đạt, cười cười. Nhẹ vỗ vai Vũ Đạt. "Được rồi, Vũ Đạt, ta đã biết!"

Hạo Văn bỏ tay vào túi, như cũ đứng im, có chút đăm chiêu.

"Hạo Văn......" Vũ Đạt muốn hỏi, lại có chút do dự. Không biết chính mình tùy tiện hỏi như vậy Hạo Văn có thấy phản cảm hay không.

"Vũ Đạt, ta cảm thấy, gia cảnh Hình Tinh hình như không tốt lắm!" Mắt vẫn thủy chung nhìn ngoài cửa, Hạo Văn nhàn nhạt, "Ngươi xem y phục của nàng, áo khoác là trường học phát, bên trong y phục tựa cũng đã mặc lâu, hơn nữa, giày da của nàng, nhìn qua mang cũng không chỉ hai năm. Ta có lần đi đến văn phòng nhìn thấy, các lão sư khác ly uống nước đều là dạng giữ ấm, chỉ có nàng dùng ly thủy tinh bình thường. Trên bàn không có bày trí gì.... Ta cảm thấy, nàng có chút khó xử đi!"

Vũ Đạt yên lặng nghe, trong tâm không khỏi âm thầm kinh ngạc. Không nghĩ đến Hạo Văn quan sát cẩn thận như vậy, hiện tại ngẫm lại, nàng nói đúng là có mấy phần đạo lý. Chỉ là có chút hiếu kỳ, Chung Hạo Văn luôn luôn không để ý đến người ngoài, làm sao lại cùng Hình lão sư phát sinh một trận xung đột lại trở nên có hứng thú.

"Ai......" Hạo Văn nhè nhẹ mà thở dài, "Ta nha, sợ nhất là gặp nữ sinh khóc, trước đây không thể nhìn qua Mẫn Na, hiện tại, lại là Hình tinh......"

Im bặt mà dừng, Hạo Văn tựa hồ cảm giác trong lời nói chính mình có điểm không đúng. Vũ Đạt nghe Hạo Văn nhắc tới Mẫn Na, trong lòng chấn động. Nàng biết Hạo Văn trong lòng vẫn luôn coi Mẫn Na là bằng hữu, chẳng qua, nàng là một tiểu tử sĩ diện, nhất định chết cũng không chủ động mở lời.

Hạo Văn cũng không biết chính mình như thế nào lại thuận miệng nhắc đến Mẫn Na. Thời điểm đi đến văn phòng, gặp Mẫn Na cùng Hình Tinh đang nói chuyện, còn có chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh Mẫn Na, vẻ mặt thân thiết. Mà vẻ mặt của chủ nhiệm này Hạo Văn chưa gặp qua bao giờ. Chủ nhiệm đối với nàng luôn là lạnh lùng, trong lời nói ngẫu nhiên còn có chút châm chọc cùng nói móc. Thời điểm nhìn thấy Mẫn Na khóc, một khắc đó, Hạo Văn thực muốn đến hỏi đã xảy ra việc gì, nhưng mà ý niệm này tức khắc bị đánh bay mất. Chính mình cùng Mẫn Na, một tên bất hảo kiêu ngạo, một người là tấm gương học tập nổi bật, Hạo Văn thực không muốn cùng Mẫn Na có nhiều tiếp xúc cùng quan hệ, không muốn hình ảnh chính mình làm ảnh hưởng tới nàng.

Ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới trước đây, Vũ Đạt, Mẫn Na, như hình với bóng sớm chiều chơi đùa làm bạn, mà hiện tại, mọi người đều không thể như trước. Lời mẹ Mẫn Na nói vẫn còn vang vọng trong tai Hạo Văn, người tự phụ cũng có điểm tự ti mà bình thường mọi người không nhận ra, Hạo Văn vẫn luôn sợ hãi khi nghĩ đến lời mẹ Mẫn Na nói "Có mẹ sinh không mẹ dưỡng!" Lời này, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, nhớ tới mẹ Chu, trong lòng ẩn ẩn đau. Tưởng niệm luôn là trong lúc lơ đễnh mà tập kích bất ngờ, chỉ có thể cắn chặt góc chăn mà kìm nén, đem nước mắt giấu vào trong chăn, sau đó như trước kiệt ngạo ngẩng đầu.

13 tuổi, có đôi khi cảm thấy chính mình thật sự mệt mỏi. Hạo Văn mắt nhìn Vũ Đạt bên cạnh, tựa hồ muốn nói gì, nghĩ nghĩ, lại trầm mặc.

Bằng hữu tuy biết tâm, nhưng có một số việc, vẫn nên là một cá nhân nhận thức. Hoặc là, im lặng trở thành một loại thói quen đi!

"Đi thôi!" Hạo Văn nhìn Vũ Đạt nói.

"Hạo Văn!" Vũ Đạt gọi Hạo Văn, tựa hồ muốn nói gì.

"Có việc gì cứ nói, làm gì cứ ấp úng đây?"

"Ta cảm thấy, Hình lão sư thật sự cũng không dễ dàng, ngươi đã bức nàng tức đến khóc một lần, mặc kệ nàng như thế nào đắc tội ngươi, ta nghĩ, coi như hết đi!" Vũ Đạt biết Hạo Văn luôn lộng quyền độc hành, đối với lời khuyên của người khác sẽ hoàn toàn không để ý tới. Nhưng nhớ tới bộ dạng Hình lão sư khóc trên bục giảng, Vũ Đạt cũng cảm thấy Hạo Văn lần này có điểm quá phận.

"Ha ha!" Hạo Văn cười cười, lắc lắc đầu. "Đã biết!" Nói xong, nàng quay đầu đi.

Bành Vũ Đạt nào đâu biết, trong lòng Hạo Văn, đối với Hình Tinh đã không còn oán giận như lúc đầu, mà là thêm vài phần tò mò. Phần tò mò này, có chút hỗn loạn không phân định rõ điểm nào hảo cảm. Hạo Văn không rõ phần hảo cảm này nơi nào phát sinh, chỉ là đột nhiên phát hiện, chính mình bắt đầu nghĩ đến hình dạng Hình Tinh lúc tức giận, lúc nàng khóc đến đỏ hai mắt, lúc trước không để ý qua nàng, không biết lúc nàng cười lên sẽ như thế nào? Chính là cảm thấy, lúc trong văn phòng, nghe Hạo Văn xin lỗi, vẻ mặt kinh ngạc lúc đó thực đáng yêu.

Nhớ tới Hình Tinh, Hạo Văn bất giác nở nụ cười....

*************

Tác giả có lời muốn nói: Không nói nhiều, là ưa thích rồi!

Tui (giơ tay phát biểu): thì ra là mê gái từ nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro