Chương 41-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41:
Nhìn nụ cười âm trầm cùng con ngươi đen thẫm không thấy đáy, nàng không khỏi rét lạnh cả người, theo bản năng lùi về sau: "Số tiền kia cuối tuần tôi sẽ trả cho anh."

"Em lấy cái gì trả?" Hắn nhìn chằm chằm nàng, bạc môi hiện ra một nụ cười tà tứ, "Mượn Lôi Thiếu Đằng? Người hắn hắn còn chẳng lo được, tôi nghĩ em hẳn là đang tìm người cho vay tiền."

Sao hắn biết mình đang định làm chuyện này? Nàng giật mình không thôi, chẳng lẽ chuyện ở quán cà phê là trò quỷ hắn bày ra? Lại nhớ đến vẻ mặt tên vệ sĩ khi nói chuyện, ánh mắt lóe ra không ngừng, chột chột dạ dạ. Xem ra chuyện cha Lôi Thiếu Đằng mắc bệnh chỉ là lừa gạt.

Nàng buồn bực trừng mắt nhìn hắn, hai tròng mắt như phun hỏa, gầm nhẹ: "Nhất định là anh đem chuyện tôi cùng Lôi Thiếu Đằng nói cho cha anh ấy đúng không? Anh làm như vậy đơn giản chính là bắt tôi chấp nhận hợp đồng kia. Anh thật đê tiện!"

Phút chốc, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay nàng, nàng theo bản năng muốn giãy dụa, lại bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo vào ngực. Hắn hơi nhếch môi, ánh mắt âm u mang theo một chút phóng đãng.

"Chỉ cần trả giá thân thể của em là có thể trả số tiền ba trăm vạn kia, em hẳn phải cảm thấy may mắn mới đúng. May mắn vì một nữ nhân bình thường vô kì như vậy có thể có giá tới ba trăm vạn."

"Anh..." Nàng tức tới mặt trắng bệch, ra sức dãy dụa, nhưng tay hắn càng lúc càng siết chặt đến mức cổ tay nàng đau đớn khó nhịn, nước mắt gần như sắp rơi xuống.

"Quyền quyết định nằm trong tay em." Hai tròng mắt u hàn trói chặt nàng, "Chín giờ sáng ngày mai, là kỳ hạn cuối cùng của cô nhi viện, nếu bọn họ không dọn ra, tôi sẽ phái người tới trực tiếp mời bọn họ đi ra."

Nháy mắt, lời hắn vừa thốt ra đã có tác dụng uy hiếp, nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng răn, cắn chặt môi dưới. Nàng biết hắn không phải chỉ nói chơi, hắn tuyệt đối sẽ làm như vậy. Giờ thêm chuyện cô nhi viện, đột nhiên nàng cảm thấy chính mình trước mặt hắn không hề có sức kháng cự.

Hắn nói đúng, bọn trẻ trong cô nhi viện đi hay ở lại hoàn toàn nằm trong tay nàng, nhưng là nàng phải cúi đầu, lừa dối Chỉ Dao, làm tình phụ của hắn, hai lựa chọn này thật khó khăn...
TIN HOTMgid

Một thìa trước khi đi ngủ - giảm 7 kg mỗi tuần!
umseller

Mỡ ở bụng và hai bên hông sẽ biến mất chỉ trong 3 ngày!
umseller
"Tôi... Cần suy nghĩ một chút." Nàng do dự không chừng, gục đầu xuống, cảm thấy thật đau đầu.

"Đương nhiên." Hắ n buông cổ tay nàng ra, giọng nói trở nên thoải mái, nhưng con ngươi sắc bén lại lóe ra tia xảo trá.

Trên bàn đám phán, mọi việc của hắn đều thuận lợi, đơn giản vì hắn hoàn toàn nắm rõ tâm lý đối phương biến hóa ra sao, rồi cuối cùng hắn sẽ trở thành kẻ thắng cuộc. Mà nàng trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là đối thủ sơ cấp, chỉ cần động vài ngón tay, nàng sẽ thành vật trong lòng bàn tay hắn.

Nàng đẩy cửa xe, bước ra còn quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn miễn cưỡng tựa vào ghế ngồi, thân ảnh cao lớn lại làm cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình.

Không thể tưởng tượng được , đường đường là một tổng tài tập đoàn xuyên quốc gia, vì bắt nàng đi vào khuôn khổ, không thủ đoạn nào không dùng đến. Hắn chính là ma quỷ đến từ địa ngục, hoặc là gọi hắn là ma vương tà ác cũng không quá.

Chương 42:
Nhìn nàng giận dữ đóng sầm cửa xe, khuôn mặt lạnh lùng của Doãn Lạc Hàn không lộ chút cảm xúc nào, ấn một nút nhỏ, cửa thủy tinh cách âm với lái xe được mở ra, thanh âm lạnh như băng trực tiếp ra lệnh: "Lái xe."

Mười phút sau, chiếc Cadillac dừng lại, cửa xe bị mở ra, một thân ảnh mặc váy ngắn bó sát chui vào, như bạch tuộc ép sát vào người Doãn Lạc Hàn.

"Lạc, hôm nay sao lại đón người ta trễ vậy?" Nữ nhân dính vào ngực Doãn Lạc Hàn, mắt toát lên tia nhìn tham lam: "Người ta đứng ở chỗ này đợi hơn nửa giờ, giờ chân người ta đau quá, đôi giày chắc cũng sắp hỏng rồi. Anh phải bồi thường người ta, người ta hôm nay nhìn trúng một đôi Jimmy choo..."

Thì ra là muốn một đôi giày Jimmy choo, đây mới là mục đích cuối cùng của cô ta. Doãn Lạc Hàn nhếch môi châm biếm, mắt nhìn khuôn mặt son phấn dày cộm, dáng vẻ kệch cỡm xoa bóp mắt cá chân, làm hắn dấy lên một loại cảm giác chán ghét, có lẽ bốn tháng là quá dài, cảm giác mới mẻ của hắn với nàng đã đến giới hạn.

Thấy hắn không nói gì, nữ nhân kia hiển nhiên có chút hoảng, nàng thấy mắt hắn không hờn giận, nghĩ đến hắn luôn luôn thích nữ nhân nhiệt tình như lửa, vội vàng trưng ra một nụ cười kiều mị: "Lạc, hôm nay em có một bất ngờ rất lớn dành cho anh."
Được đề xuất cho bạn
Quên đi rào cản về ngôn ngữ, sáng chế thần kỳ của Nhật này giúp bạn nói được 40 ngôn ngữ
Quên đi rào cản về ngôn ngữ, sáng chế thần kỳ của Nhật này giúp bạn nói được 40...
Next Tech
Tổng Giám Đốc Sủng Cô Vợ Tới Nghiện
Tổng Giám Đốc Sủng Cô Vợ Tới Nghiện
Đề nghị từ
Nữ nhân một bên yêu kiều, nhẹ nhàng nói, một bên lấy tay nhẹ nhành đẩy cà vạt của hắn, thuần thục lướt qua chiếc áo lót nửa khép nửa mở, bàn tay dụ hoặc xoa nắn khuôn ngực tinh tráng.

"Kinh hỉ phải không? Tôi nghĩ tôi thật chờ mong kinh hỉ của em." Hắn ái muội tà nghễ nhìn nữ nhân kia, nhưng ánh mắt lại tuyệt đối lạnh lùng. Cảm giác mới mẻ của hắn với nữ nhân luôn rất ngắn, dài nhất cũng không vượt qua ba tháng. Bất tri bất giác tời gian đã qua, hắn muốn từ ngày mai có một vật yêu gợi cảm bên người.

Thân ảnh cầm bánh ngọt hiện lên trước mắt, hành động của nàng đã nhắc lại cho hắn một sự thật tàn nhẫn nhất, cõi lòng thoáng chốc âm u vô cùng, lúc này hắn hoàn toàn bị thống khổ áp lực xâm chiếm.

Hắn nheo đôi mắt u ám, ôm chặt nữ nhân bên cạnh, giơ phút này hắn cần gấp một nữ nhân để phát tiết, có thể làm chính mình quên đi kí ức thống khổ kia.

Nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của Doãn Lạc Hàn, nữ nhân bên cạnh tự cho là có thể làm cho hắn hứng thú, lắc ngực: "Kinh hỉ này người ta phải mất vài ngày mới nghĩ ra, anh sẽ thích."

Nữ nhân không khỏi có chút đắc ý, chính mình làm bạn trên giường của hắn tới bốn tháng, vượt xa tin đồn bên ngoài rằng cảm giác mới mẻ của hắn với nữ nhân nhiều nhất là ba tháng, hiện tại nàng có lý do tin tưởng vững chắc rằng, không lâu nữa, mình sẽ đá văng thiên kim Giản thị, để ngồi vào vị trí Doãn phu nhân không biết bao nhiêu nữ nhân thèm thuồng điên cuồng kia.

Chiếc xe dừng lại trước khách sạn quốc tế Việt Trạch, hai gã gác cửa vừa liếc mắt liền nhận ra chủ nhân chiếc xe là ai, chầm rãi chạy đến mở cửa xe.

Khách sạn Việt Trạch là sản nghiệp của tập đoàn Đường Thịnh, tổng tài Doãn Lạc Hàn nhiều năm qua đều ở phòng tổng thống sang trọng xa hoa trên tầng cao nhất.

Doãn Lạc Hàn nhanh chóng bước xuống xe, hai tay vừa đút vào túi, một cánh tay mềm mại đã quàng vào khuỷu tay: "Lạc, anh chờ người ta một chút,"

Bạc môi hắn nhếch lên một nụ cười châm chọc, không thèm nhìn đến nữ nhân, thẳng bước tiến vào khách sạn, vào thang máy chuyên dụng.

Chương 43:
Nữ nhân ngẩng đầu nhận ra hôm nay Doãn Lạc Hàn cực độ khác thường, đầu óc ngu dốt cũng nhìn ra một ít manh mối không thích hợp, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến lúc làm hắn ngạc nhiên cùng vui mừng, nàng không khỏi đắc ý dào dạt. Nàng hoàn toàn có thể nắm chắc, đến lúc đó hắn sẽ cảm động không thôi, nhờ đó mà địa vị của nàng trong mắt hắn tăng lên, không chừng hắn sẽ cao hứng mà mua cho nàng càng nhiều trang sức châu báu.

Trước mắt tựa hồ thấy được viễn cảnh tươi đẹp vô hạn, nữ nhân càng làm càn ôm chặt thắt lưng hắn, không ngừng dùng bộ ngực đầy đặn ma sát ngực hắn.

Mặc dù cách mấy lớp vải vóc nhưng vẫn có thể cảm thấy thứ mềm mại kia rất tròn trịa, không chịu nổi khiêu khích, hắn gầm nhẹ một tiếng, đẩy cửa vào phòng tổng thống, cánh tay vung lên bỏ qua nữ nhân không an phận, nhân lúc đối phương mất đi trọng tâm mà đẩy nàng ta xuống giường.

Hắn cởi phăng chiếc cà vạt đáng ghét, bỏ âu phục cùng quần áo trong trên người, lộ ra vùng ngực rắn chắc rộng lớn, đè lên nữ nhân, đúng lúc này, vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Hắn mắt điếc tai ngơ, bàn tay to theo vạt áo của nữ nhân dò xét vào, vuốt ve khuôn ngực tròn đầy sớm kiên đĩnh, ai ngờ tiếng gõ cửa không hề dừng lại, ngược lại càng lúc càng gõ mạnh.
Được đề xuất cho bạn
Giao tiếp bằng hơn 40 ngôn ngữ mà không cần học từ nào nhờ vào sáng chế tuyệt vời này
Giao tiếp bằng hơn 40 ngôn ngữ mà không cần học từ nào nhờ vào sáng chế tuyệt vời này
Next Tech
Cưng Vợ Đến Tận Cùng
Cưng Vợ Đến Tận Cùng
Đề nghị từ
Hắn cắn răng thầm rủa, rời khỏi người nữ nhân, nửa người trên lõa lồ bước đến cửa, kẻ gõ cửa tốt nhất phải có lý do chính đáng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ làm đối phương đẹp mặt.

Hắn kéo mạnh cửa, bên ngoài có một hàng bồi bàn trang phục chỉnh tề, vừa nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đều đồng loạt cúi người: "Tổng tài, sinh nhật vui vẻ!"

Một gã bồi bàn đã sớm chờ một bên đẩy một xe ăn nhỏ đi tới, mặt trên có một chiếc bánh ngọt mười tầng, mọi người vỗ tay đồng loạt, bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật ấm áp.

"Ai cho các người làm như vậy?" Doãn Lạc Hàn lạnh lùng hỏi, tầm mắt đảo qua từng khuôn mặt tươi cười một, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên điên cuồng làm người ta sợ hãi.

Đối mặt với sắc mặt vừa nhìn đã không rét mà run kia, mọi người đều ngừng vỗ tay, hai mặt nhìn nhau, không khí thân thiện tụt xuống mức thấp nhất.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, thanh âm kiều mị nịnh nọt của nữ nhân truyền đến: "Lạc, anh không vui sao? Đây là sinh nhật bất ngờ em tặng anh. Em nghe được sinh nhật của anh, suy nghĩ đã lâu, mới nghĩ..."

Nghe đến đó, hắn đột nhiên xoay người, ánh mắt lãnh liệt trừng trừng nhìn nữ nhân không hiểu chuyện gì, đối phương nuốt nước miếng, bị sự tức giận của hắn dọa, ngây ngốc đứng một chỗ.

Vừa nãy hắn đưa lưng về phía nàng, nàng không thể thấy thấy vẻ mặt của hắn khi nhận được kinh hỉ của nàng, hiện tại nàng hoàn toàn thấy rõ, hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của nàng, có thể nói, giờ phút này, cơn thịnh nộ trên mặt hắn lớn hơn bất cứ lúc nào trước đây.

"Trường hợp này thật đúng là chết tiệt làm tôi kinh hỉ." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói gằn từng chữ. Hắn trăm phương nghìn kế muốn quên ngày này, nhưng đồ nữ nhân ngu xuẩn lại khơi ra vết thương trong lòng hắn.

Chương 44:
"Em là..." Nữ nhân quá sợ hãi, vừa định mở miệng giải thích, cánh tay đã bị túm chặt, hắn không để ý mọi người trợn mắt há mồm cùng bộ quần áo không chỉnh của nàng ta, không hề lưu tình ném về phía cửa lớn.

"Ngày mai cô đến chỗ Từ trợ lí lấy chi phiếu."

Nghe câu đó, nữ nhân quá sợ hãi, nghĩ đến chính mình sắp rời đi người đàn ông độc thân giá trị hàng đầu, đương nhiên cùng đó là miếng cơm manh áo cũng sẽ mất, nữ nhân kia mới ý thức được khả năng thật sự chọc giận hắn.

"Lạc, em sai lầm rồi, anh tha thứ em được không? Em sai lầm rồi.... Không cần đuổi em đi... Không cần chia tay... Cầu anh... Em yêu anh... Em không thể không có anh... Lạc... Ngẫm lại những ngày chúng ta cùng một chỗ vui vẻ... Em thật sự yêu anh..."

Nữ nhân không ngừng rùng mình, thân thể liều mạng hướng về phía sau, gần như ngã ngồi trên thảm, nàng cứng rắn nặn ra vài giọt nước mắt, hy vọng có thể đả động hắn.

Nhân câu nói cuối cùng của nàng, hắn cười nhạt một tiếng, đôi mắt lạnh lung nhìn chằm chằm đối phương: "Yêu? Cô yêu người tôi, hay là yêu tài lực phía sau tôi? Nếu hôm nay tôi là một kẻ bình thường trên đường, cô sẽ yêu tôi sao? Đồ nữ nhân dối trá! Nói cho cô, trong từ điển của Doãn Lạc Hàn này không hề có từ "yêu", tôi cùng không cần nhận gì một người ở trước mặt tôi nói từ này, trước đây không, hiện tại sẽ không, tương lai càng không thể."

"Lạc..." nữ nhân hoàn toàn bị lời nói lãnh khốc cực độ dọa cho kinh sợ, mấp máy môi nửa ngày cũng khôn nói nên lời.

"Cút đi..." Hắn thô bạo quát lạnh, vẻ mặt chán ghét không hề liếc nhìn lần cuối, bắt lấy tay nữ nhân ném ra cửa như rác rưởi.

Hắn căm tức đóng sầm cửa, đi đến quầy bar, vừa rót một chén rượu, chợt nghe đã có người ra sức gõ cửa, thanh âm cầu xin trong không gian yên tĩnh vô cùng chói tai.

"Lạc... Anh tha thứ cho em... Lạc... Không cần chia tay... Em không thể không có anh... Lạc... Anh mở cửa ra được không... Em sai lầm rồi..."

Hắn ngửa cổ uống cạn chất long màu hổ phách trong ly, lấy di động ra ấn một dãy số. "Chu quản lý, phái bảo vệ đem nữ nhân huyên náo kia mang ra khỏi khách sạn, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở đây, nghe hiểu chưa?"

Nghe thấy Chu quản lý ở đầu bên kia đáp ứng xong, hắn lập tức cúp điện thoại, lại rót thứ rượu màu hổ phách vào ly, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngoài cửa, thanh âm của nữ nhân đã mất.

Chương 45:
Căn phòng xa hoa thoáng chốc trở nên yên tĩnh, rượu trong ly sóng sánh, đôi mắt thâm trầm nhìn thế giới dưới chân, đây là tầng cao nhất của khách sạn, từ nơi này nhìn ra có thể đem toàn thành phố thu hết vào đáy mắt.

Đèn rực rỡ bật lên, tất cả cửa sổ đều ngập tràn ánh sáng, không khỏi khiến hắn nhớ đến những ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật, sinh nhật không được tổ chức.

Hắn mười bốn tuổi, có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, thế nhưng tất cả bị một kẻ phá hủy hoàn toàn, vào ngày hai mươi năm tháng tám. Từ đó hắn trở thành trò cười cho người ta vào lúc trà dư tửu hậu.

Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, mỗi ngày hắn phải nhận những ánh mắt phức tạp cùng nghi ngờ của mọi người, bạn bè lấy bắt nạt cùng cười nhạo hắn làm vui. Những việc đó cứa vào lòng hắn vết thương mãi không bao giờ có thể lành lại.

Từ năm hắn mười bốn tuổi đó, hắn cấm mọi người nhắc đến sinh nhật trước mặt mình, hắn cũng nhân tiện đem hai chữ "sinh nhật" xóa khỏi đầu không hề lưu tình.
Được đề xuất cho bạn
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Quên đi rào cản về ngôn ngữ, sáng chế thần kỳ của Nhật này giúp bạn nói được 40 ngôn ngữ
Quên đi rào cản về ngôn ngữ, sáng chế thần kỳ của Nhật này giúp bạn nói được 40...
Next Tech
Đề nghị từ
Hắn hận kẻ kia, hận người phá hủy tất cả của hắn, hắn muốn trả thù, hắn phải trả lại sự thống khổ mà hắn từng nhận gấp cho kẻ kia, hàng trăm hàng ngàn lần. Người kia bây giờ còn ngồi tù, mười mấy năm nữa mới có thể ra tù, hắn không thể chờ lâu như vậy, vì thế hắn phái người điều tra về con gái của kẻ kia, hắn nghĩ tới phương án báo thù tốt nhất.

"Đinh..." Bồng nhiên điện thoại trên bàn trà vang lên đánh gãy suy nghĩ, hắn đi đến, đặt ly rượu lên bàn, cầm lấy điện thoại.

"Tổng tài. Chuyện kia đã tra được." Là thanh âm khó kìm nén hưng phấn của Từ Bang, "Anh ta vừa về nhà đã bị cha nhốt trong phòng ngủ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp tục dây dưa với Lăng tiểu thư."

"Ừ, làm tốt lắm." Hắn không hề keo kiệt khích lệ đối phương, thấp giọng hỏi: "Sự kiện kia làm được thế nào?"

" Sáng thứ năm,Tần quản lí tự mình dẫn người đi qua chuẩn bị phá bỏ nơi đó." Từ Bang báo cáo cẩn thận, trong giọng nói pha chút do dự: "Tổng tài, tôi cảm thấy Lăng tiểu thư không giống cô gái bình thường, rất thông minh, cũng quá cao ngạo, cô ta có thể sẽ không đáp ứng ngài, hơn nữa bọn nhỏ còn chưa có chỗ đi."

"Trợ lí Từ, anh hẳn là biết tính của tôi, tôi không hy vọng anh xử trí theo cảm tính." Hắn nhận thấy vẻ đồng tình của Từ Bang, lớn giọng ra lệnh: "Làm theo lời anh vừa nói, sáng ngày mai lập tức phái người đi phá bỏ."

Không đợi Từ Bang nói tiếp, hắn cúp điện thoại trước, chậm rãi tựa đầu vào sô pha, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ âm hàn quỷ dị.

Vẻ ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của nàng, trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là giả bộ. Hắn từng tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, phụ nữ đều là động vật dối trá, luôn thích nói một đằng, làm lại một nẻo khác.

Tình cảnh hiện nay của nàng không còn đường lui, hắn nắm chắc mười phần, ngày mai nàng sẽ chủ động đi tìm hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ tự tay xé rách lớp mặt nạ giả dối của nàng, đem cao ngạo của nàng đập vỡ, dạy nàng nên làm thế nào để biết dịu ngoan cùng phục tùng

Chương 46:
Mặt trăng sáng tỏ khảm trên bầu trời, ánh sáng thản nhiên rót xuống mặt đất. Buổi tối ở thành phố không có sự ồn ào náo động của ban sáng, phủ lên mình một lớp áo khoác nhàn tĩnh mà an tường.

Kéo bước chân nặng nề về Lăng trạch, hiện tại mới tám giờ, nàng biết gia đình chú giờ phút này đang ở nhà ăn thưởng thức bữa tối, nàng lập tức đi đến sau nhà, theo cầu thang dành cho người hầu đi lên tầng hai.

Nàng đóng cửa phòng ngủ, tựa vào cánh cửa bình tâm lại tâm tình phức tạp. Cô nhi viện cùng Chỉ Dao, hai chỉ có thể chọn một, nhưng lựa chọn quá khó khăn, nàng không thể quyết định ngay lúc này.

Ngồi trên chiếc ghế dựa trước bàn học, cúi người kéo ngăn kéo ra, một chiếc diều hình cá cảnh rực rỡ hiện ra trước mắt. Thiếu Đằng nói buổi tối sẽ gọi điện cho nàng, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy đâu, xem ra chuyện của hắn với nàng đã bị ba ba hắn biết.

Nàng tùy tay ấn nguồn máy tính, đứng dậy mở tủ lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Mở vòi hoa sen, làn nước lạnh lẽo chảy xuống mặt làm nàng thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, nàng thật muốn khóc rống lên một hồi.

Nếu chọn tình bạn, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy đứa nhỏ không có nhà để về, mà nếu chọn cô nhi viện, nàng lại cảm thấy mình là người phản bội Chỉ Dao.

Mười mấy năm Chu viện trưởng tốt bụng nuôi dưỡng nàng, trong mười một năm ấy, nàng chân chính hưởng sự ấm áp của nơi đó, cũng là nhà trong lòng nàng. Hiện tại bọn nhỏ khác gì chính mình năm đó, nàng thật không đành lòng nhìn thấy chúng đáng thương, không có chỗ để đi.

Chỉ Dao là người bạn tốt nhất đời nàng, nàng không muốn làm chuyện có lỗi với bạn mình, nàng thật sự không muốn...

Nên làm thế nào? Rốt cuộc nên làm thế nào? Mâu thuẫn, dãy dụa như dây gai quấn chặt tinh thần cùng thể xác, nàng cúi mình, tiếp tục mặc dòng nước lạnh chảy xuống, hốc mắt chảy xuống thứ chất lỏng ấm áp hòa trộn cùng làn nước lạnh thấu xương, lướt qua cằm, từng giọt từng giọt chảy xuống nền...

Lát sau, nàng hấp hấp mũi, mang đôi mắt sưng đỏ ra khỏi phòng tắm. Ngồi trước máy tính, bật bài hát tiếng anh "My love will get you home" trong di động, âm nhạc uyển chuyển cất lên:

"If you wander off too far

My love will get you home

If you follow the wrong star

My love will get you home

If you ever find yourself

Lost and all alone

Get back on you feet anh think of me

My love will get you home..."

(Nếu anh đang ở một nơi xa, tình yêu của em sẽ mang anh về nhàNếu anh đi theo một vì sao lạc lỗi, tình yêu của em sẽ mang em về nhàNếu anh cảm thấy lạc lối cùng cô đơnHãy dừng chân và nghĩ về em, tình yêu của em sẽ mang anh về nhà...)Mấy năm vất vả làm thêm kiếm tiền học phí cùng sinh hoạt, gặp đủ loại coi thường cùng khó khăn, nhưng cũng tôi luyện cho nàng tính cách cứng cỏi mà không dễ dàng khuất phục, mỗi lần gặp khó, bài hát này có thể làm nàng tăng thêm dũng khí, nghe nó dần thành một thói quen không thể dứt bỏ.

Nhưng lúc này đây không giống với, hiện tại căn bản không còn đường đi, chỉ có thể lựa chọn bảo vệ những đứa nhỏ đáng thương.

Đột nhiên làm ra quyết định như thế, nước mắt của nàng mới thật rơi xuống không ngừng.

Thật sự phải bán đứng thân thể của chính mình, bán đứng cảm tình cùng Chỉ Dao bao năm qua sao? Nàng thật sự có thể chứ?

Một cơn gió lạnh chui vào theo đường cửa sổ, nàng bất giác rùng mình vì chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, nàng mạnh mẽ đứng lên chui vào nhà tắm.

Chương 47:
"Hắt xì... Hắt xì..."

Đi vào đại sảnh rộng mở sáng ngời, Mân Huyên dùng khăn tay che miệng mũi, liên tiếp đánh hắt xì. Cô gái tiếp tân hình như nhận ra nàng, chỉ liếc nhìn nàng một cái liền tiếp tục cúi đầu.

Không bị ai ngăn trở, nàng bước vào thang máy trống trải, đầu óc choáng váng nặng nề, hai chân như nhũn ra, bước trên đường như dẫm trên bông mềm mại, thân thể vô cùng khó chịu, đôi mắt không ngừng chảy nước mắt lại toát lên một tia thông minh.

Tối hôm qua nàng tắm liên tục hơn một giờ, mãi đến khi cảm thấy toàn thân đông lạnh cứng ngắc vô cùng mới vừa lòng đi ra. Nằm trên giường, quả nhiên như dự đoán, ban đêm bắt đầu lên cơn sốt, sáng sớm hôm nay rời giường đo nhiệt độ, tới tận ba mươi chín độ rưỡi.

"Là Lăng tiểu thư sao?" Nàng ra khỏi thang máy, đang cúi đầu chùi nước mũi, lại có một tiếng nói mềm nhẹ chui vào tai.

Nàng tùy tay ném khăn tay vào thùng rác, một nữ thư kí đứng phía sau, mặc váy áo, khuôn mặt thanh tú đeo kính đen, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mái tóc dài đen nhánh được búi đơn giản ra sau, nở nụ cười khác hẳn với nụ cười tiêu chuẩn vì công việc của Từ Bang, tất nhiên làm nàng có ấn tượng tốt.
Được đề xuất cho bạn
Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Quên đi rào cản về ngôn ngữ, sáng chế thần kỳ của Nhật này giúp bạn nói được 40 ngôn ngữ
Quên đi rào cản về ngôn ngữ, sáng chế thần kỳ của Nhật này giúp bạn nói được 40...
Next Tech
Đề nghị từ
"Đúng vậy, tôi là Lăng Mân Huyên." Nàng vừa mới nói một câu, cảm giác thấy mũi lại khó chịu, vội vàng lấy khăn giấy, quay người đi hắt xì vài cái. Nàng quay lại, cười xin lỗi: "Thật có lỗi, tôi bị cảm mạo."

"Không sao, Lăng tiểu thư, tổng tài bảo tôi chờ cô ở chỗ này." Cô gái vẻ mặt thành thật nói, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, "Nếu cô muộn thêm năm phút nữa, tổng tài sẽ đi tham dự một buổi bàn bạc chuyện kinh doanh."

"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô." Mân Huyên lễ phép gật gật đầu, nở một nụ cười thân thiết với người trước mặt, nhanh chóng hướng văn phòng tổng tài đi tới.

Đứng lại trước cửa văn phòng, nàng hít sâu một hơi, đang ngẩng đầu chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện. Nàng do dự một chút, tay cứng lại trong không trung.

"Tài khoản giao dịch còn chưa giải quyết xong?" Thanh âm của Doãn Lạc Hàn sắc bén dị thường, "Đã ba ngày, năng lực của anh làm tôi rất hoài nghi, xem ra vị trí của anh cần để cho người khác ngồi..."

Nhất thời truyền đến tiếng hút khí, người bị chỉ trích kia kinh hoảng cầu xin, "Không, không, không, tổng tài... Mong tha thứ cho tôi lần này... tôi, tôi là có nguyên nhân... Ngày hôm qua mẹ tôi bị bệnh... Lòng tôi lo lắng lại khó chịu, nên..."

"Nhập nhằng giữa công và tư, đây không phải lí do." Giọng hắn lãnh khốc vô tình, "Sau này anh có thể tìm một công việc tốt hơn, anh lập tức đi phòng tài vụ lĩnh ba tháng tiền lương..."

"Tổng tài, mong tha thứ cho tôi, đừng xa thải tôi, nhà tôi còn vợ cùng hai đứa con cần nuôi dưỡng, mẹ tôi lại trúng gió nằm viện, tôi thật sự không thể không có công việc..."

"Đi ra ngoài! Tôi hy vọng không cần kêu bảo vệ đến mời anh." Hắn lạnh lùng nói, biểu hiện không hề thương lượng.

Lát sau, cửa bị mở ra, Mân Huyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mắt ươn ướt, vẻ mặt cầu xin đi ra.

Hiệu suất công việc chậm một chút, hắn sẽ sa thải người ta, người này cũng quá không có nhân tính, nàng nắm chặt tay, ấn tượng vốn không có bao nhiêu tốt đẹp về Doãn Lạc Hàn trong nháy mắt tụt xuống mức thấp nhất. Chỉ cần tưởng đến chính mình sắp cùng một tên ma vương lãnh huyết vô tình giao tiếp, mạch máu toàn thân nàng sẽ đông cứng trong nháy mắt.

Chương 48:
"Vào đi."

Hắn hiển nhiên là nhìn thấy nàng, nàng chậm rãi bước vào cửa, Từ Bang đứng một bên cầm tập văn kiện.

Hắn vùi đầu vào bàn công tác, trong không khí yên lặng gần như nghe được tiếng bút sàn sạt kí lên giấy.

Nàng sờ sờ mũi, cùng đợi hắn làm xong mọi chuyện. Không đến một phút đồng hồ, hắn kí xong tất cả văn kiện, buông bút, con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười châm chọc. "Xem ra là tôi thắng."

Nàng cắn cắn môi, không cam lòng yếu thế, phản bác: "Doãn tổng tài, anh cảm thấy anh thắng quang minh chính đại sao?"

"Tôi nghĩ quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả." Hắn nhún vai, đánh mắt về phíaTừ Bang.

Từ Bang hơi cúi người, mở cặp đựng văn kiện, đưa cho nàng một tập. Nàng cầm lấy mở ra, là hợp đồng tình nhân.

Nàng không nhìn kĩ nội dung bên trong, mà tiến lên mấy bước, "Muốn tôi đồng ý với anh cũng có thể, nhưng anh phải đáp ứng tôi ba điều kiện: Thứ nhất, cô nhi viện không thể rời đi, anh phải cấp tiền thuê cho cô nhi viện, trong thời gian là mười năm; thứ hai, anh và tôi kí bản hợp đồng này không thể làm cho người thứ ba biết; thứ ba, trên hợp đồng phải ghi rõ thời gian hạn định. Nếu anh không chấp nhận ba điều kiện này, tôi sẽ chủ động nói với Chỉ Dao tất cả mọi chuyện, bao gồm tất cả hành vi của anh."

"Em đang uy hiếp tôi." Hắn mím môi cúi đầu cười lạnh vài tiếng, "Tôi không chấp nhận phụ nữ uy hiếp."

"Nếu như vậy, không có gì cần thương lượng." Nàng biểu hiện vô cùng ngiêm túc nói, đưa văn kiện cho Từ Bang, xoay người liền đi ra ngoài.

Đến khi nàng sắp bước ra văn phòng, thất vọng nghĩ kế hoạch đập nồi dìm thuyền thất bại thì lại nghe thấy hắn nói: "Chờ đã!"

Nàng kìm nén cảm xúc trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh quay người lại. Hắn để tay lên bàn, hai bàn tay giao nhau trước ngực, nhìn chăm chú vào nàng, mở miệng nói với Từ Bang: "Từ trợ lí, anh theo lời cô ấy nói sửa lại một phần hợp đồng."

Từ Bang lẳng lặng lui ra ngoài, thuận tiện đóng luôn cửa.

"Từ giờ trở đi, em là tình nhân khế ước của tôi. Tất cả em phải nghe theo lời tôi, không có quyền phản bác." Hắn thong thả rời bàn làm việc, chầm chậm tới gần nàng.

Bước chân nhẹ nhàng của hắn như báo săn, không phát ra tiếng động, nàng nuốt nước miếng một cách khó khăn, theo bản năng lui về sau vài bước. "Tôi còn có một nghi vấn, thời hạn của hợp đồng là bao lâu?"

"Trong mắt tôi, thời hạn phụ nữ đảm bảo chất lượng cực kì ngắn, đương nhiên em cũng không phải ngoại lệ." Hắn ngừng nói, đôi mắt sắc bén đánh giá nàng.

Nàng nhớ rõ hắn từng nói qua, cảm giác mới mẻ của hắn với phụ nữ chỉ có ba tháng, như vậy nàng chỉ cần làm tình nhân trong ba tháng của hắn là được sao? Tảng đá nặng trịch chắn trước ngực hình như dời đi một chút, nội tâm nàng thoải mái hơn, trên mặt không chút nào không lộ ra sơ hở.

Nàng nín thở, chỉ thấy bạc môi hắn nhẹ nhàng phun ra một câu: "Nửa năm."

Nàng không khỏi kêu lên sợ hãi, sao lại có thể dài gấp đôi như thế?

Chương 49:
"Em cảm thấy thời gian quá ngắn?" Khuôn mặt tuấn tú nhưng âm trầm của hắn trong nháy mắt đã tới gần nàng, giọng điệu nhẹ nhàng quâng bơ lại mang theo kiên quyết: "Thời gian thêm vào đến một năm."

Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, bị sự cường ngạnh bá đạo của hắn làm cho thất kinh: "Không được! Tôi không..."

Phút chốc hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm u hơi hơi nheo lại: "Hợp đồng viết rất rõ ràng, điều đầu tiên khi làm tình nhân là phải nhu thuận dịu ngoan, mà không phải một mặt phản bác tôi, em vừa xúc phạm tôi, hẳn là phải bị trừng phạt."

"Hắt xì..." Nàng che miệng, đứng lúc xua tay tránh cho hắn đụng vào, lui ra sau mấy bước, "Anh không nên dựa vào tôi gần quá, hôm nay tôi bị cảm, phát sốt, nếu không sẽ lây bệnh cho anh."

"Bệnh của em tới thật đúng lúc." Hắn khẽ mở bạc môi, đôi mắt lợi hại bắn thẳng vào nàng, có một loại quyết đoán nhìn thấu lòng người.

Nàng hơi nhìn đi chỗ khác, hấp hấp mũi, dùng khăn tay lau nước mắt không ngừng chảy ra. Nàng cố ý ngâm nước lạnh vì tránh né hắn đụng vào, tuy rằng không phải kế lâu dài, nhưng đây là phương páp duy nhất nàng có thể nghĩ đến trước mắt.
Được đề xuất cho bạn
Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát!
Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát!
Giao tiếp bằng hơn 40 ngôn ngữ mà không cần học từ nào nhờ vào sáng chế tuyệt vời này
Giao tiếp bằng hơn 40 ngôn ngữ mà không cần học từ nào nhờ vào sáng chế tuyệt vời này
Next Tech
Đề nghị từ
"Em đang phát sốt, cho nên muốn tôi cách xa một chút phải không?" Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi gợi lên một chút tươi cười ái muội, "Tôi nghĩ tôi không ngại chăm sóc một bệnh nhân..."

Phút chốc, bả vai nàng bị hắn xoay lại, tiếp đó bị hắn đầy ngã vào sô pha. Một loạt hành vi như vậy của hắn nháy mắt quấy rầy trận tuyến đầu tiên của nàng, nàng theo bản năng lùi dần về sau, liên tục xua tay. "Không, không cần, tôi chỉ bị cảm mạo nhẹ thôi, sau này chú ý nghỉ ngơi thì không sao. Anh không cần tới gần, bệnh của tôi sẽ lây..."

"Hiện tại em là người phụ nữ của tôi, tôi hắn là phải chăm sóc em thật tốt, sao lại để em tiếp tục khó chịu." Hơi thở nguy hiểm của hắn đột nhiên tới gần, bàn tay to lớn dần dời đến cúc áo trước ngực nàng.

"Anh muốn làm gì?" Nàng thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng bắt lấy tay hắn, dùng sức muốn đẩy ra, không ngờ lại bị đối phương kéo lại đây, giam vào lồng ngực.

"Hiện tại em là vật sở hữu của tôi, lúc này đây đương nhiên tôi phải kiểm nghiệm một chút trình độ làm vừa lòng tôi của em." Hắn tà tứ cười, dễ dàng đẩy ra nàng, cực kỳ thuần thục cởi bỏ cúc áo của nàng, da thịt trắng nõn như sữa chợt bại lộ trong không khí.

"Nơi này là văn phòng của anh, anh, anh không cần làm như vậy..." Nàng hoàn toàn phát hoảng, tuy rằng biết làm tình phụ là phải làm những gì, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến hành vi lớn mật của hắn còn vượt xa so với tưởng tượng của nàng, dám làm chuyện vượt rào trong văn phòng.

Cốc cốc cốc.... Mấy tiếng đập cửa có quy luật đúng lúc vang lên, hắn dừng tay, trầm giọng hỏi. "Chuyện gì?"

"Tổng tài, đã đến giờ, ngài nên xuất phát."

Là thanh âm của cô gái kia, nàng như thấy được cứu tinh, dùng hết toàn lực giãy khỏi lòng hắn, lùi đến nơi cách xa hắn nhất, dùng hai tay hốt hoàng che chắn trước ngực.

Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, con ngươi tối đen như mực lóe lên tia sáng lạnh lẽo. "Tốt nhất em đừng nghĩ tiếp tục đùa giỡn, những thứ tôi muốn có được , bất luận kẻ nào cũng đừng tưởng ngăn cản tôi."

Chương 50:
Hắn nắm giữ một tập đoàn buôn bán trên nhiều lĩnh vực – Đường Thịnh tập đoàn, chỉ cần một khắc có thể nắm rõ biến chuyển trên thị trường, sinh tồn trên thương trường ngươi gạt ta lừa, chỉ bằng điểm nhỏ kĩ xảo của nàng sao có thể không bị hắn nhìn thấu.

Nàng chắn chặt môi dưới, buồn bực quay mặt đi chỗ khác.

"Đợi trợ lí Từ lấy hợp đồng cho em kí tên, em theo những gì anh ta nói mà làm." Hắn lạnh lùng bỏ lại những lời này, đi thẳng ra văn phòng.

Nhìn thân ảnh hắn biến mất ngoài cửa phòng, nàng sợ hãi vỗ vỗ ngực, còn chưa kịp hoàn hồn, một thân ảnh lại nhanh chóng bước vào. Nàng giật mình một chút, thấy rõ người vào là từ Bang, thế mới nhẹ nhàng thở ra.

"Lăng tiểu thư, mời cô xem một chút bản hợp đồng này, nếu không có kiến nghị gì, phiền cô kí tên lên chỗ này." Từ Bang đem hợp đồng đến trước mặt nàng, văn bản hiển nhiên là vừa được in ra, hơi tản ra mùi mực.

Nàng tùy ý lật giở một ít điều khoản bên trên, rồi trực tiếp lật tới tờ cuối cùng, quả nhiên thấy ba điều kiện nàng đưa ra, nàng đọc từng câu từng chữ, xác nhận không sai gì, hai tay run run kí tên chính mình lên hai bản hợp đồng.

Doãn Lạc Hàn đã kí trước lên hai bản hợp đồng, Từ Bang trực tiếp đưa một bản cho nàng, bản còn lại cất vào tủ văn kiện, sau đó lấy ra trong túi một chiếc chìa khóa cùng một tờ giấy đưa cho nàng.

"Lăng tiểu thư, hiện tại việc đầu tiên cô phải làm là thu thập hành lý chuyển nhà, đây là địa chỉ cùng chìa khóa nơi sau này cô ở."

"Chuyển nhà? Hiện tại sao?" Nàng nao nao, nhìn vật trong tay hắn, do dự nhận lấy. "Đây là ý của anh ta?"

"Đúng vậy." Từ Bang gật đầu một cái, "Tổng tài muốn chiều nay ba giờ cô phải dọn vào."

"Ba giờ?" Nàng kinh ngạc nhắc lại, vì lấy học bổng, bình thường cho dù có liều mạng làm thêm thế nào, nàng cũng không xao nhãng việc học, gần đây trốn học nhiều lắm, nếu hôm nay lại không đi học...

Từ Bang khoanh tay, vẻ mặt không nề hà, "Đây là tổng tài nói, tôi chỉ nhắn hộ lời ngài. Cô có nhiều hành lý sao? Tôi để lái xe giúp cô đi dọn đồ."

"Không cần phiền toái, một mình tôi có thể ứng phó được." Nàng lắc đầu, xiết chặt chìa khóa cùng bản hợp đồng trong tay, đờ đẫn bước ra cửa.

Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác đang nằm mơ, tựa như tất cả không phải sự thật, thế nhưng nàng để cho kẻ so với ma vương còn tà ác hơn, Doãn Lạc Hàn mua chính mình một năm.

Ra khỏi Đường Thịnh, nàng gọi điện cho Chu viện trưởng, nghe bên tai giọngChuviện trưởng kinh hỉ không thôi, nàng ở đầu dây bên này âm thầm cười khổ.

Vài phút qua đi, nàng cúp điện thoại, cảnh giác đem bản hợp đồng để vào ba lô. Thứ kia đối với nàng mà nói, là thứ cứu vớt bọn trẻ ở cô nhi viện, cũng là một loại khuất nhục nàng cực lực muốn quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romantic