Chương 8: Quá khứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó lái xe ra khỏi trường đến một căn biệt thự nhỏ ngoài vùng ngoại ô ở đó có rất nhiều bác sĩ , y tá giống như bệnh viện thu nhỏ vậy. Nó bước vào mọi hoạt động đều ngừng lại rồi tất cả nhìn nó rồi cúi chào.

-Tiểu thư lâu rồi người không đến? Cô vừa mới về nước sao.

-Ừk.

Nó gật đầu rồi ra hiệu cho m.n tiếp tục làm việc còn nó đi lên căn phòng. Trong căn phòng đó có 1 chàng trai đang nằm trên giường chìm vào trong giấc ngủ dài ( Căn phòng này y như căn phòng bệnh của cô chủ trong phim thiên tài lang băm vậy nha m.n) nó đến bên cạnh giường rồi trên khuôn mặt baby thiên thần ấy của nó lại xuất hiện 1 chất lỏng.

Rồi. 1 giọt
        2 giọt
        3 giọt
        .........

Chẳng mấy chóc đã ướt đẫm cả khuôn mặt thiên thần ấy nó lại khóc nấc lớn lên.

-Đã 3 năm rồi anh không muốn nhìn em sao? em biết em sai rồi mà anh mở mắt ra nhìn em đi, em sẽ không hư nữa, anh ngồi dậy mắng em đánh em đi mà em sẽ nghe theo lời anh tất cả luôn z nên em xin anh mở mắt ra đi, đừng có ngủ nữa TUẤN THIÊN.

Sau một hồi khóc lóc nó thiếp đi bên cạnh giường của Tuấn Thiên nó mơ , mơ thấy cái quá khứ của 3 năm trước.

~~~~~~~~~3 NĂM TRƯỚC~~~~~~~~~~~

-Tiểu Huệ em đừng chạy nữa ngã đấy.

Một cậu bé chạy phía sau cô nhóc tên Tiểu Huệ kia miệng không ngừng hét lớn.

-Hìhi anh ba yên tâm đi Huệ Huệ chạy chậm sẽ không ngã đâu mà,hai Khải nhanh lên đi.

Cô nhóc đó chính là nó, còn cậu bé kia là Tuấn Thiên anh ba nó cx chính là anh em song sinh với Tuấn Khải.

Nó đang vui vẽ dạo phố cùng hai ông anh yêu quý, lúc băng qua đường thì một chiếc ô tô mất tay lái lao về phía nó. Do quá bất ngờ và sợ hãi nó chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nhìn chiếc ô tô lao về phía mình. Đột nhiên có một cánh tay đẩy nó ra . Trong lúc đó điều duy nhất mà nó nhìn thấy được là anh ba nó không xa Tuấn Khải cx ở đó vừa khóc vừa đỡ Tuấn Thiên lên, nó chạy lại ra sức lay nhưng không có bất cứ biểu hiện của sự trả lời nào nó bắt đầu khóc , khóc rất nhiều rồi ngất đi. Ngay cả khi nó ngất nó cx không ngừng kêu tên Tuấn Thiên.

Khi nó tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng Vip của bệnh viện ngoài phòng khách pama nó đang nói chuyện với ai đó chắc là bác sĩ. Rón rén bước lại gần nghe lén.

-Bác sĩ các con của tôi sẽ không sao chứ.

-Về phần tiểu thư chỉ là do sốc quá mới nhất thời ngất đi không lâu sau sẽ tỉnh lại còn nhị thiếu gia thì....

Nói tới đây ông bác sĩ dừng lại, làm ai cx lo lắng.

-Nó làm sao?

Mẹ nó không giữ được bình tĩnh nên giọng có chút run run.

-Phải dựa vào ý thức , nghị lực sống của cậu ấy. Nếu không có đủ ý chí sẽ có thể cậu ấy sống một cuộc sống thực vật mãi mãi.

Nghe những lời đó mà mắt nó nhòe đi, chạy ra ngoài mặc cho mẹ nó còn ngạc nhiên. Nó chạy thật nhanh đến phòng bệnh của Tuấn Thiên cứ thế mà phi vào.

-Anh ba anh tỉnh lại đi, anh chỉ đang ngủ thôi phải không? anh ngủ một chút rồi tỉnh z chơi với Huệ Huệ phải không? khi anh ba tỉnh z Huệ Huệ hứa Huệ Huệ sẽ ngoan tất cả là tại Huệ Huệ hư Huệ Huệ không tốt.

-Tiểu Huệ không phải là lỗi do con, rồi anh ba của con cx sẽ tỉnh lại thôi.

Mẹ nó đuổi theo kịp, chạy tới ôm nó vào lòng mà khóc.

-KHÔNG, LÀ DO CON NÊN ANH BA MỚI BỊ NHƯ DẬY TẤT CẢ LÀ DO CON.

Nó hét lên rồi tiếp tục ngất đi và được các bác sĩ đưa về phòng bệnh.

2 ngày sau nó tỉnh lại thì rơi vào trạng thái trầm cảm. Để cải thiện hơn cho tình trạng của nó nên pama nó quyết định đưa nó qua Hàn du học cùng 3 đứa kia.

~~~~~~TRỞ LẠI VỚI HIỆN TẠI~~~~~~
Mỗi lần nó đến thì các bác sĩ ở đây đều thông báo cho Tuấn Khải biết. Nên khi Tuấn Khải đến thì thấy nó đang ngủ miệng không ngừng lẩm bẩm.

-Anh ba em xin lỗi, em biết lỗi rồi.

Tuấn Khải đau lòng bước đến gần nó. Nhẹ nhàng ôm nó vào lòng khẽ nói.

-Tiểu Huệ ngoan, không phải là lỗi của em.

Nó sực tỉnh, nước mắt nó lăn dài quay qua ôm Tuấn Khải.

-Không phải lỗi của em vậy hai nói đi tại sao anh ấy không mở mắt? Anh ấy không muốn nhìn em sao?.

-Làm gì có chuyện đó Tuấn Thiên thương em như vậy sao lại không muốn thấy em chứ.

Dừng lại một chút anh vuốt mái tóc vàng kim giống hệt anh và Tuấn Thiên mỉm cười.

-Z nên Tiểu Huệ không được khóc nữa. Khi em ấy tỉnh lại sẽ không muốn nhìn thấy em khóc đâu.

-Hai nói thật chứ.

Nó lau nước mắt ngước lên nhìn hai nó ngây thơ.

-Hai nói thật mà có khi nào mà hai nói dối em chưa?

Nó lắc đầu.

-Vậy chúng ta về nhà thôi.

-Vâng.

Nó cười đứng dậy lau sạch nước mắt .Lúc nó và Tuấn Khải bước ra thì cánh tay kia có một cử động nhẹ , khóe môi khẽ nhấc lên thành nụ cười yếu ớt.

Liệu đây có phải là câu trả lời chính thức từ Tuấn Thiên gửi tới nó rằng cậu cx rất yêu quý nó mong muốn mình nhìn thấy nó rất nhiều hay không?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro