Chương 5: Kể chuyện oan gia ( P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"-Các... các cô..._ Khánh k nói thêm đc gì.

- Các cô sao con? Các cô đẹp lắm phải
k con?_ bọn nó đồng thanh kích bọn hắn rồi phá lên cười bỏ đi.

Bọn hắn ở lại thì tức đỏ cả mặt muốn hộc máu lun.

Bọn nó bước vào khu giải trí của Sin.

- Oa, nhìu trò hay quá nha._ nó reo lên.

- Ờ, nhìu trò hay nha. Chơi tàu lượn siêu tốc trc nha._ Ngọc vừa nói vừa chỉ vào chiếc tàu lượn siêu tốc.

- Ờ nhìn hay đó. Chúng mình chơi đê._ Vi ngay lập tức hưởng ứng "phong trào".

- Ok, đi mua vé đi._ nó.

- Ai mua?_ Ngọc hỏi.

- Tui._ Băng giơ tay.

- Ờ bà đi mua đi._ nó

Lát sau, Băng quay lại.

- Tui mua vé rùi nè.

Giơ ra độc 1 tấm vé.

- Sao bà bảo đi mua mà mua mỗi 1 tấm voại?_ Ngọc bất mãn.

- Ờ thì tôi bảo tôi mua. Nhưng tôi đâu bảo sẽ mua cho mấy bà._ Băng mặt tỉnh bơ.

- Bạn bè vậy đấy._ 3 cô gái hét vào mặt Băng rồi chạy đi mua vé.

Tụi nó lên tàu lượn. Từ lúc tàu bắt đầu xuất phát. Các cô gái hét rất to.- bọn nó thì đang cười hớn hở.

Tự dưng bên cạnh Băng có 1 chàng trai hỏi cô:

- Cô k sợ à?

- Sao lại phải sợ?_ Băng quay lại.

Chàng trai nở nụ cười chết ruồi(😒😒◑▂◑ ◑▂◐ -_-! )

- Là anh hả?_ Băng hét.

- Sao lại là cô ? _ chàng trai bên cạnh.

- Chẳng lẽ tôi k đc ở đây?

Chàng trai đó là Khánh.

- Mà lúc nãy anh hỏi tôi k sợ à. Tên biến thái như anh tôi còn chẳng sợ. Nói gì trò này.

- Ý cô là tui đáng sợ hơn trò này hả?

- Chứ còn gì nữa?

- Tui đây là hotboy đấy. Cô nói tui như vậy k sợ mấy Fan của tui xử hả?

- Bão giật cấp 99, cấp 100 vì độ tự sướng của thằng biến thái cạnh tôi quá cao.

- Cô ...

- Anh k có cô nên gọi tôi là cô cho đỡ buồn hả? Hứ._ Nói rồi Băng quay đi.

Còn Khánh thì mặt đỏ bừng mà k làm gì đc.(t/g làm gì là làm gì?

- Đầu óc bớt đen tối đi._ Khánh.

- Sao anh biết đầu óc em đen tối trừ phi anh cũng vậy._ mặt ngây thơ vô (số) tội.

- Cút ngay con t/g kia)

Tiếp theo tụi nó vào nhà ma. Mới
bước vào, tụi nó lại va vào ai đó. Bên
kia va vào tụi nó hét toáng lên"Á Á Á "

- Gì vậy? Những người như vầy có gan
vào nhà ma sao?_nó khá bực bội.

- Ủa sao giọng này nghe quen quen ta.
Hình như là giọng của.... A con nhỏ
xúi quẩy đó_ Hắn hét.

- À thì ra là các anh. Mà anh nói ai xúi
quẩy hả? Gặp đc tôi là phúc 3 đời nhà
anh đó._ Nó cáu.

- À hình như tôi KHÔNG ĐƯỢC và KHÔNG CẦN cái diễm phúc đó._ Hắn nhấn mạnh.

- Mà tôi k ngờ con gái các cô dám đi vào đây nha._ hắn.

- Ê đừng có mà coi thường con gái tụi tui nha._ Vi trừng mắt.

- Thử xem các cô có dám đi hết ngôi nhà ma này k nha._ Khánh thách thức.

- Vậy tụi tui đi hết thì đc gì._ Ngọc hỏi.

- Đc lọt vào mắt xanh của tụi tui._ Kì.

- ỌE. Cái đó tụi tui k cần._ Bọn nó đồng thanh.

- Cái khác đi._ nó.

- Thế cái gì đây?_ Hắn hỏi.

- Chầu kem?_ Băng nãy giờ im lặng lên tiếng.

- OK._ bọn hắn.

- Chúng ta mới quen nhau mà mấy anh đã chấp nhận như vậy rồi sao?_ nó nghi ngờ.

- Thì sao?_ Kì hỏi.

- Thì sao ư? Vậy đừng có hối hận.

-Vậy là mấy cô cướp đoạt tiền của bọn tau k thương tiếc. Hu hu._ Kì kể xong khóc ròng."

- Ngu thì chết chứ bệnh tật gì._ Bọn nó.

- Tau làm bạn bọn mày mấy năm mà bây giờ thấy bọn mày ngu hơn bao giờ hết. Bọn mày k biết mấy đứa này trời k sợ, đất k sợ, ma k sợ, quỷ cũng không lun. Trời còn phải sợ đó._ Kiệt cười như thằng điên khi thấy bọn bạn hiện giờ mặt ngu hơn bao giờ hết.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro