Chương 1: Ngày Nhập Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Trước cổng trường, Boboiboy và Boboigirl đứng yên lặng nhìn ngôi trường danh giá trước mắt. Kiến trúc hoành tráng, lộng lẫy khiến cả hai không khỏi choáng ngợp. Trường này không phải ai cũng vào được, dù có tiền cũng chưa chắc đã lọt vào nổi. Nhưng hai anh em vẫn trúng tuyển nhờ vào năng lực xuất sắc.

---

Boboigirl chống nạnh, mắt nhíu lại, nhìn kỹ tòa nhà to đùng trước mặt.

Boboigirl (lẩm bẩm): "Nhìn thế này chắc phòng học cũng xa tít mù, mà lỡ bị trễ thì mệt lắm đây."

Boboiboy đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai Boboigirl, nở nụ cười ôn hòa.

Boboiboy (bình tĩnh): "Em lo xa quá. Chưa học buổi nào mà đã nghĩ đến chuyện trễ học rồi à?"

Boboigirl quay sang nhìn anh trai, vẻ mặt cứng rắn nhưng đầy yêu thương.

Boboigirl (thở dài): "Thì lo trước là để đỡ bận tâm sau thôi. Mà anh thì lúc nào cũng bình tĩnh quá nhỉ. Người ta thì lo lắng, còn anh thì cứ như đi dạo phố."

Boboiboy chỉ cười khẽ, không trả lời. Cả hai bước vào sân trường, nơi không khí náo nhiệt và đầy sức sống của học sinh mới nhập học.

Boboigirl nhìn quanh, thấy nhóm học sinh đứng tụ tập rôm rả ở góc sân, nói cười vang trời. Bất giác, Boboigirl kéo áo Boboiboy , thì thầm.

Boboigirl: "Này, anh có cảm giác là mình lạc vào thế giới khác không?"

Boboiboy nhướn mày, nhìn em gái.

Boboiboy: "Sao lại thế? Trường này cũng giống trường khác thôi mà."

Boboigirl (khẽ lắc đầu): "Không, ý em là... nhìn họ kìa. Như bước ra từ phim điện ảnh ấy. Toàn trai xinh gái đẹp."

Boboiboy quay lại nhìn, rồi gật gù.

Boboiboy (đùa đùa): "Ừ nhỉ. Em nói đúng. Nhưng mà em cũng đâu kém cạnh gì. Anh nghĩ là em hợp vai chính đấy."

Boboigirl bật cười, vỗ nhẹ vai Boboiboy .

Boboigirl (giả vờ nghiêm túc): "Thôi đi, anh đừng có đùa. Mà nói thật chứ, anh mà lơ mơ là bọn họ 'nuốt' luôn đấy. Cẩn thận vào."

Boboiboy nghe thế chỉ nhún vai.

Boboiboy (cười hiền): "Anh có em bảo vệ mà. Lo gì."

Khi hai anh em bước vào khu vực làm thủ tục nhập học, không gian bỗng chốc trở nên im lặng hơn. Một nhóm học sinh với khí chất toát lên vẻ quyền quý, đứng thành từng nhóm riêng biệt. Họ là những "nam thần" và "nữ thần" mà ai cũng nhắc tới. Nhóm này luôn được chú ý, vừa giàu có, vừa thông minh, vừa xinh đẹp.

Boboigirl nhìn thoáng qua họ, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng có chút hồi hộp. Boboiboy thì lại không quá để ý, vẫn giữ vẻ điềm đạm thường ngày.

Boboigirl (hạ giọng thì thầm): "Anh, thấy nhóm kia không? Họ chính là 7 nam thần và 7 nữ thần đấy. Toàn nhân vật đáng gờm."

Boboiboy chỉ cười, không nói gì, nhưng vẻ mặt bình thản của anh khiến Boboigirl cảm thấy yên tâm hơn.

Boboiboy (giọng trêu): "Thế sao? Trông cũng không khác gì người thường mà."

Boboigirl (bĩu môi): "Người thường gì chứ. Họ còn đẹp hơn cả minh tinh ấy. Mà thôi, anh cứ tránh xa họ ra là được rồi. Không phải lo."

Boboiboy khẽ bật cười, không đáp lại lời của Boboigirl, nhưng ánh mắt anh dường như lại lướt qua một người trong số đó - một trong những "nữ thần".

Trong lúc chờ làm thủ tục nhập học, Boboigirl sốt ruột vì thấy hàng người cứ kéo dài mãi, còn Boboiboy thì dường như không để tâm lắm. Boboigirl quay sang nhìn Boboiboy , bực mình.

Boboigirl (cau mày): "Anh! Đến đây làm thủ tục mà sao anh đứng như tượng vậy?"

Boboiboy nhún vai.

Boboiboy (cười nhẹ): "Em làm tốt rồi mà. Anh đứng đây hỗ trợ tinh thần thôi."

Boboigirl lắc đầu, vừa bực vừa buồn cười.

Boboiboy : "Anh đứng thế mà gọi là hỗ trợ tinh thần à?"

Boboiboy gãi đầu, cười trừ.

Boboiboy (đùa): "Ừ thì, anh là điểm tựa tinh thần vững chắc cho em mà."

Boboigirl khẽ đánh nhẹ vào vai anh mình.

Boboigirl (giả vờ nghiêm túc): "Điểm tựa gì chứ? Em thấy như gánh nặng hơn."

Cả hai phá lên cười, làm mấy học sinh khác trong phòng nhìn theo tò mò.

Sau khi hoàn tất thủ tục, Boboiboy và Boboigirl bước ra ngoài, ánh nắng chiều nhẹ nhàng rọi xuống sân trường. Boboigirl vẫn tiếp tục nhắc nhở anh mình đủ thứ, trong khi Boboiboy chỉ lặng lẽ cười, biết rằng em gái mình chỉ đang lo cho anh.

Boboigirl (lắc đầu): "Anh nhớ đấy, không được lơ mơ. Đây không phải trường bình thường đâu."

Boboiboy gật đầu, giơ tay làm động tác thề thốt.

Boboiboy (đùa): "Rõ rồi, rõ rồi. Anh sẽ không lơ mơ nữa, nghe theo chỉ dẫn của em."

Boboigirl bật cười, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm. Cả hai anh em tiếp tục bước đi, sẵn sàng đối mặt với những điều mới mẻ sắp tới, nhưng không quên đùa giỡn với nhau, khiến không khí giữa họ luôn tràn đầy sự ấm áp và hài hước.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro