Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Ngôi trường với lối kiến trúc cổ điển, rộng lớn và đầy uy nghi. Những khuôn viên xanh mướt, từng dãy nhà cao tầng cổ kính, và những hành lang rợp bóng cây tạo nên một không gian yên bình nhưng đầy quyến rũ. Đây là ngôi trường nổi tiếng, nơi tụ hội những tài năng xuất chúng.

Buổi sáng, Boboiboy và Boboigirl chia tay nhau trước khu nhà học của trường. Boboigirl là người cẩn thận và quyết đoán không giấu được sự lo lắng trong mắt khi thấy Boboiboy bước về phía lớp học dành cho nam sinh.

Boboigirl: "Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu có chuyện gì thì gọi cho em ngay."

Boboiboy mỉm cười, điềm tĩnh và dịu dàng đáp lại:

Boboiboy : "Em đừng lo, anh ổn mà. Đừng quên em cũng phải chăm sóc bản thân mình."

Lời nói của Boboiboy nhẹ nhàng, mang lại cảm giác an ủi cho Boboigirl Cả hai đều biết họ luôn chăm lo cho nhau nhưng theo những cách khác nhau.

Trong giờ ra chơi, Boboiboy quyết định đi dạo quanh trường để tìm hiểu thêm về nơi mới. Khuôn viên rộng lớn, cây cối bao phủ tạo cảm giác mát mẻ và yên bình. Khi đang thong dong đi dọc con đường nhỏ ven khu học sinh, Boboiboy bất ngờ va phải một cậu bạn đang vội vã đi qua.

Cả hai chạm mặt nhau, một cú va nhẹ nhưng đủ để gây chút lúng túng. Khi ngẩng lên, Boboiboy thấy một người có đôi mắt sáng và nụ cười nhẹ nhàng. Đó là Quake- hội trưởng Hội học sinh.

Quake (bối rối nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh): "Xin lỗi... Bạn không sao chứ?"

Boboiboy khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng như thường lệ:

Boboiboy : "Không sao đâu. Tôi không để ý."

Quake mỉm cười, có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng không khỏi ấn tượng với sự điềm tĩnh của Boboiboy. Họ chỉ trao đổi một vài câu, nhưng cảm giác giữa họ lại không hề xa cách.

Khi cả hai tiếp tục trò chuyện Quake không thể rời mắt khỏi Boboiboy. cậu cảm thấy có một sức hút lạ thường từ người bạn mới gặp này. Dù là hội trưởng Hội học sinh luôn điềm tĩnh và kiểm soát tốt mọi thứ nhưng lần này Quake lại cảm thấy một sự bối rối kỳ lạ trong lòng.

Quake không cố gắng làm thân quá mức nhưng trong từng cử chỉ sự quan tâm nhỏ của cậu vẫn thể hiện. Quake nhẹ nhàng chỉ cho Boboiboy một vài khu vực trong trường dù đó là những điều Boboiboy có thể tự khám phá. Quake không hề tỏ ra quá nhiệt tình hay áp đảo, mà ngược lại, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên và tinh tế.

Quake : "Nếu cậu cần gì, cứ tìm tôi. Tôi thường ở phòng Hội học sinh."

Boboiboy mỉm cười, không nghĩ ngợi nhiều về lời đề nghị. Với tính cách của mình Boboiboy luôn đón nhận mọi thứ một cách nhẹ nhàng và không cảm thấy sự gần gũi này là gì đặc biệt.

Khi Boboiboy rời đi Quake cảm thấy có gì đó mất mát. cậu tự hỏi tại sao một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lại để lại cho cậu nhiều suy nghĩ đến vậy. Là một người luôn giỏi trong việc nắm bắt tình huống Quake lần đầu tiên thấy mình mất phương hướng trong cảm xúc.

Quake (nghĩ thầm, trong khi nhìn theo bóng dáng Boboiboy rời xa): "Mình chưa bao giờ gặp ai như cậu ấy... Tại sao chỉ một ánh mắt và vài lời nói lại khiến mình bối rối đến vậy?"

Trong lúc đó Boboiboy không hề nhận ra rằng mình đã để lại ấn tượng sâu sắc với Quake . Với bản tính hiền lành và vô tư Boboiboy chỉ nghĩ rằng mình vừa có một cuộc trò chuyện thân thiện với một bạn học mới.

Dù rất muốn tiếp cận Boboiboy nhiều hơn nhưng Quake không muốn tạo cảm giác rằng anh quá vồ vập. Thay vào đó cậu chọn cách thể hiện sự quan tâm thông qua những hành động nhỏ, những lần gặp gỡ tình cờ hơn là việc chủ động.

Vào buổi chiều, khi Boboiboy đang ngồi đọc sách trong thư viện, Quake vô tình (hoặc có lẽ là cố tình) đi ngang qua. Nhìn thấy Boboiboy một mình, Quake tiến lại gần, không quá áp lực, nhưng sự hiện diện của cậu đã đủ để làm không gian trở nên ấm áp hơn.

Quake (khẽ hỏi, giữ khoảng cách đủ thoải mái): "Sách này có vẻ thú vị nhỉ? Cậu thường đọc sách gì?"

Boboiboy không ngẩng lên, nhưng đáp lại với nụ cười nhẹ:

Boboiboy: "Chỉ là vài cuốn sách liên quan tới khoa học tự nhiên thôi. Tôi muốn tìm hiểu thêm."

Quake không ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn có chút tò mò về sự quan tâm của Boboiboy. Cậu ngồi xuống bên cạnh, không quá gần để gây áp lực nhưng cũng đủ để cả hai cảm nhận được sự hiện diện của nhau.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro