Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Dưới Hoàng Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---
Buổi chiều nhẹ nhàng trôi qua, ánh hoàng hôn dần buông xuống nhuộm vàng khắp sân trường. Boboigirl đứng trước dãy lớp học vắng vẻ, lòng không khỏi bồn chồn vì không thấy Boboiboy như lời hứa. Những tia nắng cuối cùng của ngày đọng lại trên nền trời, mang theo cảm giác tĩnh lặng nhưng đầy lo âu.

Boboigirl ngó quanh dãy lớp học, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Boboiboy . Lòng cô dần dâng lên nỗi lo lắng. Cô nhìn vào đồng hồ, thời gian đã trôi qua khá lâu so với lời hứa gặp nhau sau giờ học.

Boboigirl (nghĩ thầm, gương mặt đượm vẻ lo lắng): "Anh luôn giữ lời hứa mà... Sao hôm nay lại không đến như vậy? Không lẽ lại có chuyện gì xảy ra?"

Boboigirl hiểu rằng tính cách của Boboiboy quá hiền lành, dễ tin người, điều này khiến cô thường phải lo lắng. Bản thân Boboigirl vốn luôn sợ anh trai mình bị ai đó lừa dối hay lợi dụng. Sự bảo vệ mạnh mẽ dành cho Boboiboy luôn làm cô nhạy cảm trước bất cứ điều gì có vẻ không ổn.

Không thể đứng yên đợi nữa, Boboigirl quyết định đi tìm Boboiboy . Cô bước nhanh qua các lối đi vắng vẻ, vừa đi vừa nhìn xung quanh, hy vọng sẽ tìm thấy anh ở đâu đó. Đầu tiên, cô nghĩ đến phòng tự học mà Boboiboy thường hay ở lại, nhưng khi đến nơi, chỉ thấy những dãy ghế trống.

Boboigirl (thì thầm, nhíu mày): "Anh có thể đi đâu được chứ? Anh không bao giờ để mình chờ lâu thế này..."

Cô càng nghĩ càng thấy bất an. Boboiboy vốn là người rất dễ bị cuốn vào những chuyện không mong muốn, và điều này khiến Boboigirl không ngừng lo lắng cho anh trai mình. Có lẽ anh đã bị ai đó lôi kéo vào chuyện gì đó mà anh không thể từ chối.

Đúng lúc này, khi đang bước vội qua hành lang dẫn tới khuôn viên trung tâm, Boboigirl bất ngờ va phải ai đó. Cô hơi loạng choạng, nhưng giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng vang lên từ người đối diện.

Quake girl: "Bạn có sao không?"

Boboigirl ngẩng đầu lên, nhận ra người đứng trước mặt mình là Quake girl, hội phó hội học sinh, một trong những nữ sinh nổi bật nhất của trường. Quake girl mang dáng vẻ thanh tao, vẻ ngoài trưởng thành và chín chắn hơn các bạn cùng tuổi. Không những thế, Quake girl còn có khí chất nhẹ nhàng, nhưng đầy sự cương nghị và thông minh.

Boboigirl nhanh chóng ổn định lại, cảm giác ngượng ngùng khi bất cẩn va vào người khác nhưng vẫn không quên nỗi lo lắng trong lòng.

Boboigirl (hơi cúi đầu, nói nhỏ): "Mình ổn... Mình đang tìm anh trai Boboiboy . Anh ấy hứa sẽ gặp mình sau giờ học, nhưng đến giờ vẫn không thấy đâu."

Quake girl khẽ gật đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn Boboigirl. Cô không nói gì nhiều, nhưng qua ánh mắt của cô, Boboigirl cảm nhận được sự đồng cảm và sự điềm tĩnh đến từ người đối diện. Quake girl như nhìn thấu nỗi lo của Boboigirl mà không cần Boboigirl phải giải thích quá nhiều.

Quake girl (nhẹ nhàng, hơi nghiêng đầu): "Boboiboy là anh trai bạn sao? Mình đã gặp anh ấy vài lần... Nhưng đừng lo, để mình giúp bạn tìm anh ấy."

Boboigirl thoáng ngạc nhiên trước sự sẵn lòng của Quake girl. Dù không quen biết nhiều, nhưng Quake girl lại rất điềm tĩnh và dễ dàng thấu hiểu. Một cảm giác an toàn mơ hồ khiến Boboigirl không thể từ chối sự giúp đỡ này.

Boboigirl (cảm kích, khẽ gật đầu): "Cảm ơn bạn. Thật sự mình đang rất lo lắng. Anh mình có phần quá hiền lành, dễ bị người khác lừa..."



Cả hai cùng bước qua những dãy hành lang khi ánh hoàng hôn dần tắt. Boboigirl và Quake girl lặng lẽ đi qua các khu vực quen thuộc, từ sân thể thao đến khu học tập ngoại khóa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Boboiboy .

Boboigirl càng thêm lo lắng, gương mặt cô dần trở nên căng thẳng. Trong lòng cô, những tình huống tồi tệ bắt đầu hiện ra, lo rằng Boboiboy có thể đã bị lôi kéo vào một rắc rối nào đó.

Boboigirl (nghĩ thầm, vừa lo vừa tức): "Anh ấy lúc nào cũng dễ tin người quá... Mình đã dặn bao nhiêu lần rồi mà!"

Quake girl lặng lẽ quan sát Boboigirl dường như cô hiểu rằng Boboigirl đang lo lắng quá mức. Không muốn Boboigirl tự dằn vặt, Quake girl chậm rãi lên tiếng.

Quake girl (giọng điềm tĩnh): "Bạn không cần lo lắng quá đâu. Boboiboy không phải là người dễ bị lợi dụng như bạn nghĩ. Dù vậy, sự lo lắng của bạn cũng cho thấy bạn rất quan tâm đến anh ấy."

Lời nói của Quake girl khiến Boboigirl khựng lại, cô ngước nhìn người đối diện. Một lần nữa, Boboigirl cảm nhận được sự an ủi và bình tĩnh từ Quake girl, nhưng cũng không hiểu sao cô lại thấy trong lòng mình có chút gì đó khác lạ khi nhìn thấy ánh mắt của Quake girl. Cảm giác ấy, vừa nhẹ nhàng vừa lạ lẫm, mơ hồ nhưng không quá rõ ràng.

Khi cả hai bước tới khuôn viên trung tâm của trường, ánh chiều tà đã bắt đầu tắt hẳn. Dù đã tìm kiếm mọi nơi, họ vẫn chưa tìm thấy Boboiboy. Boboigirl bắt đầu cảm thấy thất vọng và lo lắng dâng lên cao hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, Quake girl vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, cô khẽ chạm vào vai Boboigirl nở một nụ cười nhẹ.

Quake girl (nhẹ nhàng): "Chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy thôi. Đừng quá lo lắng, có thể Boboiboy chỉ đang ở đâu đó yên tĩnh mà bạn chưa nghĩ tới."

Lời nói của Quake girl không chỉ an ủi, mà còn mang đến cho Boboigirl một cảm giác an toàn. Cô khẽ gật đầu, đồng thời không nhận ra rằng trái tim mình đã nhẹ đi phần nào nhờ sự hiện diện của Quake girl.

Boboigirl (thầm nghĩ): "Có lẽ mình đã lo lắng quá mức rồi... Nhưng dù sao, mình không thể bỏ qua việc này được."

Cả hai tiếp tục đi tìm, nhưng hành trình tìm kiếm vẫn chưa đến hồi kết. Boboigirl vẫn không tìm thấy Boboiboy và màn đêm đã bắt đầu buông xuống báo hiệu rằng câu chuyện sẽ còn tiếp diễn theo cách mà không ai ngờ tới.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro