Chương 4: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Trong Ánh Hoàng Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Sau giờ học Boboiboy bước vội vàng đến lớp của Boboigir như lời hứa. Đứng ngoài hành lang, Boboiboy nhìn vào lớp, thấy Boboigirl và các bạn vẫn đang trong giờ học. Nhìn đồng hồ Boboiboy nhận ra mình đã đến hơi sớm. Đám học sinh bên trong vẫn bận rộn với bài giảng và Boboigirl chưa thể ra ngay.

Boboiboy khẽ thở dài, đứng tựa vào cánh cửa gỗ, mắt dõi theo ánh nắng chiều chiếu xuyên qua khung cửa sổ. Ánh nắng hoàng hôn buông xuống, nhuộm vàng cả khuôn viên trường. Cảm giác chờ đợi bắt đầu trở nên nặng nề, và Boboiboy quyết định đi dạo một chút để giết thời gian.

Lang thang quanh khu vườn của trường, Boboiboy bất giác dừng lại khi nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng từ một góc khuất. Bước chậm lại Boboiboy nhìn thấy một cậu học sinh nhỏ nhắn đang hăng hái lăng xăng giữa những khóm cây. Đó là Thorn với gương mặt tròn và đôi mắt to tròn lấp lánh .

Thorn không hề để ý rằng mình đang bị quan sát, tiếp tục nhảy chân sáo giữa các luống hoa, đôi tay vung vẩy một bình tưới nhỏ. Trông cậu ta đầy năng lượng và hoàn toàn say mê với công việc của mình.

Thorn (vừa tưới cây, vừa hát líu lo): "Nào, các bé lớn lên nhanh nhé! Mình sẽ chăm sóc các cậu thật tốt!"

Boboiboy đứng khựng lại, nhìn cảnh tượng trước mắt mà bất giác mỉm cười. Dễ thương quá! Boboiboy vốn yêu thích những thứ đáng yêu, và ngay giây phút này, Thorn hiện ra trước mặt Boboiboy như một sinh vật nhỏ bé đầy sức sống và ngây thơ.

Đột nhiên Thorn ngẩng lên, phát hiện ra Boboiboy . Đôi mắt Thorn sáng lên như thể vừa bắt gặp một người bạn lâu năm.

Thorn (cười tươi rói, nhanh nhảu chạy đến): "Ôi! Bạn là ai vậy? Đứng xem mình tưới cây hả? Có muốn tham quan khu vườn của mình không?"

Chưa kịp để Boboiboy trả lời Thorn đã nhanh chóng kéo tay Boboiboy về phía nhà kính của mình. Boboiboy hơi ngạc nhiên nhưng không tài nào từ chối được trước sự nhiệt tình và đáng yêu của Thorn. Gương mặt Thorn rạng rỡ như một chú mèo con vừa phát hiện ra món đồ chơi mới.

Boboiboy không thể cưỡng lại sức kéo mạnh mẽ của Thorn bước theo cậu ta qua những lối đi phủ đầy bóng cây. Thorn hăng hái nói không ngừng, đôi chân nhỏ nhắn của cậu như muốn nhảy lên mỗi khi nhắc đến cây cối và hoa lá.

Thorn (vui vẻ, phấn khởi): "Mình là Thorn và đây là nơi mình chăm sóc các loài cây yêu thích! Bạn chắc chắn sẽ thích chúng cho mà xem!"

Boboiboy cười thầm trước sự nhiệt tình của Thorn. Nhìn cái cách mà Thorn líu lo kể chuyện Boboiboy chợt nhận ra sự trong trẻo và đáng yêu đến khó cưỡng của cậu bạn nhỏ này. Thorn không chỉ dễ thương mà còn đầy năng lượng khiến cho Boboiboy cảm thấy cuộc sống bỗng nhẹ nhàng và đầy màu sắc hơn.

Thorn kéo Boboiboy đến nhà kính của mình - một khu vực tràn ngập cây cỏ và hoa lá, tất cả đều được chăm sóc cẩn thận. Boboiboy đứng sững lại nhìn xung quanh trong sự ngạc nhiên.

Thorn bắt đầu giới thiệu từng loài cây cho Boboiboy nhưng cậu bé không hề nhận ra rằng chính mình cũng đang bị cuốn hút bởi người bạn mới. Đôi mắt to tròn của Thorn không thể rời khỏi Boboiboy và mỗi khi Boboiboy cười Thorn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.

Thorn (ngại ngùng nhưng cố tỏ ra tự nhiên): "Đây là cây trầu bà, bạn thấy dễ thương không? Nó cần ít nước nhưng lại phát triển rất tốt trong bóng râm!"

Boboiboy gật đầu, chăm chú lắng nghe nhưng không thể giấu nổi nụ cười khi thấy Thorn như một đứa trẻ háo hức khoe khoang. Cái cách mà Thorn liên tục nhảy nhót đôi mắt sáng lên mỗi khi nhắc đến cây cỏ làm Boboiboy cảm thấy thật dễ thương.

Thorn không nói ra, nhưng trong lòng cậu bé đã bắt đầu nảy sinh một cảm xúc mơ hồ. Từ giây phút đầu gặp Boboiboy Thorn đã cảm thấy có gì đó rất đặc biệt. Có lẽ đó là sự ấm áp sự dịu dàng của Boboiboy hoặc có lẽ là cách mà Boboiboy lắng nghe một cách chân thành.

Thorn không ngừng kể về những loài cây mình trồng, đôi khi còn giơ tay chỉ vào các chậu cây nhỏ nhắn với niềm tự hào không giấu được. Boboiboy người vốn yêu thích những thứ dễ thương, hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện của Thorn.

Boboiboy (nghĩ thầm, mỉm cười): "Cậu ấy thật sự đáng yêu... Và yêu thiên nhiên quá đỗi."

Thorn cứ thế dẫn Boboiboy đi hết góc này đến góc khác của nhà kính kể về từng loài hoa từng cây mà mình chăm sóc. Cậu ta dường như quên mất thời gian quên luôn việc phải ngại ngùng khi ở bên cạnh Boboiboy .

Boboiboy say mê lắng nghe từng cử chỉ của Thorn làm trái tim Boboiboy như mềm ra. Thorn càng lúc càng trở nên gần gũi hơn với Boboiboy . Có điều gì đó thật dịu dàng và lãng mạn trong không gian này - ánh sáng hoàng hôn chiếu nhẹ vào nhà kính, cùng với giọng nói trong trẻo của Thorn tất cả như hòa quyện thành một khoảnh khắc khó quên.

Thời gian trôi qua nhanh chóng mà không ai trong hai người nhận ra. Khi Boboiboy chợt liếc nhìn ra ngoài, hoàng hôn đã buông xuống, và mặt trời gần như biến mất sau những dãy núi xa.

Boboiboy (giật mình): "Trời ơi, đã muộn rồi! Mình phải đi tìm Boboigirl!"

Thorn chớp mắt ngạc nhiên, rồi cũng nhìn ra ngoài. Mặt trời đã lặn hẳn, chỉ còn ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn. Cả khu vườn trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.

Thorn (ngượng ngùng, hơi tiếc nuối): "Ồ... mình cũng không nhận ra... Nhưng bạn có thể ghé thăm mình lần nữa chứ?"

Boboiboy nhìn vào đôi mắt to tròn của Thorn cảm nhận được sự mong đợi lấp lánh trong đó. Dù biết đã trễ nhưng Boboiboy không thể từ chối ánh mắt dễ thương và chân thành ấy. Khẽ mỉm cười Boboiboy gật đầu.

Boboiboy (mỉm cười dịu dàng): "Ừ, mình sẽ ghé lại. Cảm ơn cậu đã dẫn mình đi tham quan khu vườn này."

Thorn cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh như vừa tìm thấy điều gì đó vô cùng quý giá. Khi Boboiboy quay bước ra khỏi nhà kính, Thorn đứng nhìn theo lòng đầy phấn khởi và vui sướng. Trong khoảnh khắc ấy Thorn biết rằng mình đã tìm thấy một người mà mình thực sự muốn gặp lại lần nữa.

Thorn (nghĩ thầm, đỏ mặt): "Boboiboy thật dễ mến... Mình nhất định sẽ gặp lại cậu ấy."

Boboiboy bước đi, lòng cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái. Thorn dễ thương quá, và cuộc gặp gỡ này đã để lại trong Boboiboy một ấn tượng sâu sắc. Khi hoàng hôn dần tắt Boboiboy quay lại với nhiệm vụ tìm Boboigirl nhưng trong lòng đã có thêm một niềm vui nho nhỏ một kỷ niệm đáng nhớ trong buổi chiều hôm ấy.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro