Chương 7: Ánh mắt thất lạc trong dòng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào lớp học Boboigirl nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống bàn. Cô ngồi đó, cảm giác thanh thản nhưng cũng quen thuộc đến nhàm chán. Tiếng xôn xao trong lớp không làm phiền Boboigirl nhiều, nhưng ngay từ khi ngồi xuống, cô đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của cuộc tranh cãi về điểm số giữa Yaya và Ying.

“Cậu chỉ được cao hơn tớ có 0.5 điểm thôi! Không phải điều đó chứng tỏ bài kiểm tra này chưa thực sự công bằng hay sao?” Ying với giọng nói đầy quyết tâm, lên tiếng như thể cô đang đưa ra một lập luận không thể chối cãi.

“0.5 điểm cũng là sự khác biệt lớn. Tớ đã cố gắng hơn cậu Ying. Đó là lý do tớ là lớp trưởng!” Yaya đáp lại, đôi mắt của cô lóe lên ánh nhìn đầy thách thức. Dù bình thường Yaya rất điềm tĩnh, nhưng trước Ying không hiểu sao sự cạnh tranh luôn bùng lên mãnh liệt.

Boboigirl ngồi ở giữa, một khoảng không vô hình giữa cuộc đối đầu. Cô không lên tiếng, bởi vì cô đã quen với sự tranh cãi này. Nó như một điệp khúc lặp lại mỗi ngày, một trận đấu không bao giờ có hồi kết. Và Boboigirl với bản tính trầm lặng, chỉ lắng nghe, không muốn chen vào những cuộc cãi vã vô ích.

Nhưng rồi, tiếng reo hò bên ngoài lớp vang lên như cơn gió cuốn đi không khí căng thẳng trong lớp học. Nhóm nữ thần của trường – những cô gái xinh đẹp và tài năng, bước đi tự tin giữa đám đông hâm mộ. Từng bước chân của họ, từng nụ cười duyên dáng khiến tất cả như ngừng lại trong khoảnh khắc.

Ánh mắt của mọi người trong lớp đồng loạt hướng ra cửa sổ. Cả Yaya và Ying dù đang căng thẳng vì cuộc tranh cãi, cũng không thể cưỡng lại sự thu hút của nhóm nữ thần. Trong khi những fan hâm mộ bên ngoài lớp học vỡ òa trong tiếng hò reo Yaya và Ying cũng tạm dừng để ngắm nhìn những cô gái mà họ ngưỡng mộ. Mọi ánh mắt đều dõi theo từng bước đi của nhóm nữ thần.

Trong đám đông đó Quake girl xuất hiện. Mái tóc mềm mại của cô khẽ bay trong gió, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ yên ả, và nụ cười của cô luôn khiến trái tim nhiều người phải loạn nhịp. Cô là người nổi bật nhất trong nhóm không chỉ vì vẻ đẹp mà còn vì sự bí ẩn đằng sau ánh mắt.

Khi nhóm nữ thần lướt qua lớp, ánh mắt của Quake girl bỗng khựng lại khi bắt gặp Boboigirl . Dù có hàng chục ánh mắt đang dõi theo cô, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Quake girl chỉ nhìn thấy duy nhất girl. Nụ cười của cô nhẹ nhàng hiện lên, dịu dàng nhưng lại chất chứa nhiều điều không thể nói ra.

Những người xung quanh, nếu chú ý kỹ, có thể cảm nhận được một điều gì đó khác lạ trong ánh mắt của Quake girl. Nhưng không ai thực sự hiểu điều đó, ngoại trừ Boboigirl. Họ chỉ đơn giản nghĩ rằng nụ cười của Quake girl là sự xã giao, một hành động lịch thiệp giữa đám đông. Thậm chí, có những kẻ tự luyến còn tin rằng nụ cười ấy là dành riêng cho mình.

Boboigirl với sự nhạy bén của mình, dễ dàng nhận ra nụ cười ấy không phải ngẫu nhiên. Cô biết rõ Quake girl đang nhìn mình, một cái nhìn lặng lẽ nhưng sâu sắc, như muốn truyền đạt một thông điệp nào đó mà chỉ có hai người hiểu. Nhưng Boboigirl với tính cách thờ ơ và điềm tĩnh, không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cô chỉ khẽ gật đầu đáp lại – một cử chỉ kín đáo, đủ để Quake girl thấy, nhưng không khiến ai khác chú ý.

Đối với những người xung quanh, cái gật đầu ấy quá mờ nhạt, quá nhỏ bé trong bức tranh toàn cảnh. Nhưng với Quake girl nó như một lời đáp lại thầm lặng, khiến trái tim cô đập nhanh hơn trong thoáng chốc. Ánh mắt của Quake girl vốn dĩ mang theo niềm vui nhỏ nhoi khi thấy Boboigirl giờ đây lại mang chút thất vọng. Cô đã hy vọng nhiều hơn, mong đợi một phản ứng rõ ràng hơn từ Boboigirl. Như nụ cười của Boboigirl nhưng giờ cô chỉ nhận được  một cái gật đầu nhẹ không đủ để thỏa mãn những mong chờ của cô.

Trước khi rời đi Quake girl khẽ liếc nhìn Boboigirl một lần nữa. Lần này ánh mắt của cô đầy nuối tiếc và man mác buồn. Boboigirl  có nhận ra điều đó không? Có lẽ không. Boboigirl vẫn bình thản không hề để ý đến ánh mắt chứa đầy cảm xúc đó. Đối với Boboigirl Quake girl và nhóm nữ thần chỉ là một phần của cuộc sống học đường. Boboigirl không bao giờ để mình bị cuốn vào những cuộc gặp gỡ hời hợt, những ánh mắt của sự ngưỡng mộ từ xa.

Khi nhóm nữ thần đi khỏi, lớp học trở lại như bình thường. Nhưng một điều gì đó đã thay đổi. Trong không khí, dường như còn lại chút dư âm của một cảm giác chưa được trọn vẹn. Và trong lòng Quake girl một cảm giác khó chịu lặng lẽ nhưng sâu sắc vẫn còn đọng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro