Chương 6: Ánh mắt lặng lẽ và sự thờ ơ của Boboiboy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học buổi sáng hôm nay có một vẻ tĩnh lặng lạ thường, tiếng chuông vào lớp vừa vang lên nhẹ nhàng như một bản nhạc không lời, và Boboiboy cùng Boboigirl bước chậm rãi trên hành lang. Không khí xung quanh hai anh em có chút im lìm, nhưng trong đầu Boboigirl lại đang tràn ngập những lo lắng về Boboiboy. Lúc nào cô cũng tự hỏi, liệu hôm nay anh trai mình có ăn uống đầy đủ, hay có lại bỏ bữa như mọi lần? Suy nghĩ về những ngày sắp tới khi họ sẽ phải chia tay nhau vào ký túc xá riêng khiến Boboigirl không khỏi nhíu mày.

"Anh mà không có em ở bên nhắc nhở, em thật sự không dám tưởng tượng anh sẽ ra sao," Boboigirl lẩm bẩm, mặc dù Boboiboy  chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại, chẳng mảy may lo lắng.

Cuối cùng, họ chia tay nhau ở cổng khu nam sinh. Boboigirl nhìn theo Boboiboy một lúc rồi mới bước đi, lòng vẫn chưa yên tâm hẳn. Còn Boboiboy thì vẫn giữ vẻ bình thản của mình, bước vào lớp với đôi mắt thờ ơ, như chẳng bận tâm đến những gì diễn ra xung quanh.

Lớp học nam sinh có vẻ ồn ào khi Boboiboy vừa bước vào, chưa kịp ổn định chỗ ngồi, cậu đã bị một cái ôm chầm lấy vai từ phía sau. Đó là Gopal người bạn cùng bàn của Boboiboy – tuy nhiên Boboiboy chẳng mấy quen thuộc với Gopal vì dù mới chỉ học chung ba ngày, Gopal đã cư xử với cậu như một người bạn thân lâu năm.

"Boboiboy ! Cậu biết không, tớ vừa tìm được quán ăn tuyệt nhất!" Gopal hồ hởi kể, mặc kệ gương mặt gượng gạo của Boboiboy khi bị ôm chặt quá mức. Gopal nói liên hồi, giọng đầy nhiệt huyết, như thể sợ rằng nếu không nói ra hết thì cậu sẽ quên mất những điều quan trọng.

Boboiboy chỉ cười nhẹ, một nụ cười đầy xã giao. Cậu không ngắt lời, nhưng cũng không hẳn là nghe hết những gì Gopal đang nói. Thực ra, Boboiboy vẫn đang mải miết ngắm nhìn qua cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ ngắm hoàng hôn ngoài trời, tâm trí cậu như lạc vào một thế giới riêng, chẳng mảy may chú ý đến sự sôi động của Gopal bên cạnh.

Bỗng sự ồn ào trong lớp bị ngắt quãng khi nhóm nam thần của trường bước ngang qua cửa lớp. Tiếng hò reo của các fan ngoài hành lang vang lên náo nhiệt, khiến bầu không khí lớp học như bị thổi bay đi vài phần yên tĩnh. Boboiboy vẫn không mảy may chú ý, ánh mắt vẫn dán vào khoảng trời ngoài kia, không thèm quay lại nhìn khi nhóm nam thần bước qua.

Trong nhóm đó Quake – một trong số bảy nam thần nổi tiếng nhất – lại có một ánh mắt khác lạ. Khi lướt qua cửa lớp của Boboiboy , Quake liếc nhìn vào trong một cách lén lút. Ánh mắt của Quake không phải là ánh nhìn đơn thuần, mà trong đó có một chút ghen tuông, một chút tò mò. Bất giác, Quake dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt dõi theo Boboiboy – người mà cậu đã gặp vài lần và bắt đầu để ý từ đó.

Cử chỉ thân mật của Gopal đối với Boboiboy  khiến Quake khẽ cau mày, cảm giác không thoải mái trỗi dậy trong lòng mà cậu không hiểu nổi tại sao. Quake không thích cái cách Gopal khoác vai Boboiboy nói chuyện gần gũi quá mức. Cái gì đó như nhen nhóm sự khó chịu trong lòng Quake nhưng cậu không thể gọi tên nó là gì. Là ghen tuông sao? Có lẽ thế, nhưng Quake không thừa nhận.

Trong khi đó Halilintar người luôn đi sát cạnh Quake lại nhận ra ánh mắt kỳ lạ của em trai mình. Dù Quake không nói ra, Halilintar cũng cảm thấy được sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Quake khi ánh mắt cậu chạm vào Boboiboy Nhưng khác với Quake , Halilintar  chỉ nhìn thoáng qua Boboiboy mà không bận tâm nhiều. Bởi với Halilintar việc Quake đang cảm thấy gì hay suy nghĩ gì không phải là điều mà Halilintar muốn can thiệp quá sâu.

Ở phía bên trong lớp học, Boboiboy vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ của mình, không hề hay biết về cái nhìn ghen tuông của Quake hay sự tò mò đang dâng lên trong lòng Quake Cậu chỉ mỉm cười nhẹ với Gopal, như để kết thúc cuộc trò chuyện dài dòng của cậu bạn cùng bàn. Trong đầu Boboiboy cậu thậm chí không thèm nghĩ đến những chuyện như nhóm nam thần nổi tiếng hay bất kỳ ai ngoài kia. Boboiboy vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình – một thế giới đơn giản, bình dị, không quá xao động bởi những gì xung quanh.

Ở một nơi nào đó trong tim Quake sự tò mò với Boboiboy dần dần lớn lên. Và Quake biết, dù thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ tìm cách để hiểu rõ hơn về người con trai trầm lặng nhưng đầy bí ẩn kia – Boboiboy người đang vô tình kéo Quake vào thế giới của mình chỉ bằng những điều bình dị nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro