Chap 8: Con đường dưới lòng đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có ai ở đó không?"

Boboiboy dụi dụi mắt, cố gắng ngồi dậy. Bóng tối gần như phủ kín trước mắt khiến cậu vẫn chưa thể định hình vị trí của bản thân. Cơ thể cậu vẫn còn đau nhức, có vẻ là dư âm từ vụ nổ vừa rồi (và hình như là còn do va chạm).

Ngồi im một lúc, cậu cố gắng hồi tưởng lại những sự kiện đã diễn ra. Cậu nhớ về nhiệm vụ, nhớ về lúc mà cả đoàn bị tập kích. Khi ấy, một cỗ máy đã tự nổ ngay sau lưng cậu, khiến cậu bị choáng và ngất ngay tại chỗ. Hình ảnh cuối cùng mà cậu nhớ được là vài sợi tóc màu xám lưa thưa rơi trên mặt cậu, và một cảm giác ấm áp từ phía sau.

"Chị Stelle!"

Đến đây, Boboiboy đã nhớ ra hoàn toàn. Cậu mở to đôi mắt, cố gắng tìm kiếm người đồng đội trong căn phòng tranh tối tranh sáng. Vào khoảnh khắc đó, cô gái của Khai Phá đã ôm chặt lấy cậu, bao phủ cả hai người bằng một lớp năng lượng để giảm thiểu thiệt hại của vụ nổ.

"Chị Stelle, chị có ở đó chứ? Trả lời em đi mà!"

Cậu bé khủng long đã đứng bật dậy, lia mắt khắp căn phòng. Trong lòng cậu dấy lên vô số lo sợ. Lỡ chị ấy gặp vấn đề gì đó vì mình thì sao? Lỡ như chị ấy bị thương nặng... Kĩ thuật sơ cứu của cậu không thể so với Ying và Yaya. Nếu có chuyện gì... có lẽ cậu sẽ dành cả đời để hối hận.

"Ồn ào quá đấy nhóc. Dậy rồi à?"

Boboiboy ngay lập tức lao về một góc tối của căn phòng, nơi âm thanh phát ra. Ở đó, cậu đã tìm thấy Stelle - đang vươn vai ngáp ngủ, có vẻ là vừa trải qua một giấc dài.

"Chị ổn không? Tại sao tay chị lại băng bó? Có phải chị đã bị chúng phục kích không? Em xin lỗi, có vẻ em đã lỡ thành gánh nặng cho chị..."

"Nhiều lời quá!" Stelle chặc lưỡi. "Tự nhìn lại mình trước đi."

Lúc này, Boboiboy chợt giật mình bởi một cơn đau nhói. Giờ cậu mới nhận ra, bản thân cũng đang dính đầy băng gạc, che đi những vết thương ở tay, chân và cả vài vết xước trên mặt.

"Lúc đó tôi cũng không ngờ chúng lại sử dụng trò tự hủy, vậy nên đã kích hoạt Bảo Hộ khá chậm. Thật sự khi ấy có thể cả hai ta đều đã chết." Stelle hít một hơi dài, rồi bắt đầu kể lại với Boboiboy. "Sau đó chúng ta đã gặp nhiều chuyện. Xin lỗi, nhóc. Đáng ra tôi nên tập trung bảo vệ cậu nhiều hơn."

Người ta thường đánh giá rằng Stelle là chúa tể mỏ hỗn. Nhưng ít ai biết rằng với những người cô tin tưởng, lời nói của cô thường sẽ dịu dàng, đặc biệt là trong những thời khắc sinh tử. Cô gái ấy có thể vô tri, nhưng không hề vô cảm.

"Không, là lỗi tại em... Em đã quá bất cẩn khi ấy..."

"Nếu nói vậy thì cả lỗi của tôi nữa." Stelle ngắt lời. Và trước khi cậu bé khủng long kịp nói gì thêm khiến cuộc hội thoại trở thành cuộc thi nhận lỗi, cô đã lên tiếng. "Dù sao thì, chúng ta cũng đã ở đây rồi. Đừng hối tiếc nữa."

"Vâng." Boboiboy cúi rạp đầu xuống. "Vậy hiện tại chúng ta đang ở đâu?"

"Ngồi xuống đi." Stelle vỗ vỗ mặt đất. "Cậu cần nghỉ ngơi thêm chút. Mấy vết thương đó không phải cái nào cũng nhỏ. Trong lúc đó, tôi sẽ kể lại cho cậu vài thứ cần biết.

____________________________

(Hồi tưởng)

Lúc mà thứ "đã từng là cỗ máy" ấy tự hủy, tôi đã cảm nhận được một rung chấn dưới chân. Có vẻ do mặt đất đã được cậu nhóc đó làm mềm nên vụ nổ đã có thể tác động tới khu vực trực tiếp tiếp xúc với chấn động. Cảm nhận được bản thân sắp rơi tự do, tôi dùng tay còn lại ra hiệu với người ở đằng xa.

"Đừng lo cho tôi."

Với một tay đang phải giữ chặt cậu nhóc, đó là tín hiệu duy nhất tôi có thể gửi đi. May mắn là dì Himeko đã hiểu được. Giờ có lẽ họ đang trên đường tìm căn cứ của chúng rồi.

Mặt đất sụp xuống tạo thành một chiếc hổ khổng lồ. Thực sự tôi đã rất sững sờ. Chẳng phải nơi này chỉ có đất thôi sao? Nhưng lúc chạm tới điểm rơi, tôi đã hiểu tại sao.

Mặt đất bên dưới rỗng một khoảng lớn, giống như một chiếc hang ngầm khổng lồ. Và chúng tôi đã tiếp đất trên một vật gì đó cứng và ráp. Một đường ống làm bằng sắt, có vẻ là vậy? Không, có vẻ là nóc một hầm trú ẩn bằng thép.

Tôi suýt ngất đi vì đau. Nhưng may mắn thay, tiếng chuông báo của điện thoại đã gọi tôi dậy. Chưa kịp kiểm tra tin nhắn, tôi đã được chào đón bởi một lực lượng khá lớn Quân Đoàn. Xem ra chúng vẫn chưa chịu buông tha cho chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên và thật sự hãi hùng. Bọn chúng liên tục nhảy xuống bao vây chúng tôi. Có cả những kẻ thù cũ như Chiến Binh Hư Không, Kẻ Mời Gió... Nhưng có cả những Lưỡi Cưa Tử Thần hay Súng Tri Giác. Những cơn mưa đạn liên tiếp nã về phía chúng tôi.

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi nhanh chóng ôm chặt cậu nhóc vào lòng và dựng cây thương khổng lồ của Alisa Rand lên, cố gắng bao phủ bảo thân bằng năng lượng của Bảo Hộ. Hỏa lực của chúng rát hơn tôi tưởng, nhưng không có cách nào ngoài cố chịu đựng.

"Cố lên nào, một chút nữa..."

Tới cuối cùng, cây thương đã tích lũy đủ nhiệt và năng lượng.

"Cháy hết cho ta!" 

Vẫn ôm chặt cậu nhóc, tôi sử dụng lực đẩy của Bảo Hộ lao mũi thương về phía kẻ thù. Hoặc ít nhất chúng đã nghĩ vậy, cho tới khi mũi thương bất ngờ hướng lên phía trên. Tất nhiên rồi, một người thông minh như tôi sao có thể chọn đối đầu trực tiếp với kẻ địch được!

"Nhận lấy cho ta!"

Mũi thương lần nữa xoay, và lần này là hướng xuống. Những tên Phản Vật Chất không kịp phòng bị đã bị nổ thành bụi. Và đồng thời tôi cũng đã đạt được mục đích của mình. "Khụ!" Khói bụi hơi len vào họng tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt chúng qua một bên. Đúng như tôi dự đoán, đây không đơn thuần là một hầm trú ẩn, mà là một địa đạo.

Cơ mà, với tình hình nó đã bị đục thủng một lỗ như thế này...

Phải mau chóng tìm chỗ trốn!

Khá may cho tôi, cái địa đạo này giống như một mê cung vậy. Sau vài lần quẹo, tôi đã thành công cắt đuôi hoàn toàn bọn chúng. Tuy vậy... chúng tôi cuối cùng lại lạc đường rồi.

Lúc này, tôi đã thấm mệt nên chẳng còn nghĩ ngợi được gì nhiều. Vừa hay phía trước có một cánh cửa khóa, nên không tới một giây chần chừ, tôi đã đập cửa đi vào. Đặt cậu nhóc xuống, tôi lấy ra trong túi cuộn băng trắng mà chú Yang luôn khăng khăng bắt tôi mang trên người.

...Thật lòng đấy, cảm ơn chú rất nhiều.

Băng bó vết thương cho cậu nhóc xong, tôi tiếp tục sơ cứu cho bản thân. Khỉ thật...

Cuối cùng, tôi cũng nằm bệt xuống ngủ thiếp đi. Ít nhất tôi sẽ cần vài phút nghỉ ngơi trước khi có thể đứng dậy lần nữa.

____________________________

"Thật sự cảm ơn chị rất nhiều. Nếu không có chị, có lẽ em đã bị bọn chúng bắt đi hay thậm chí là giết từ lâu rồi!" Boboiboy cúi rạp người xuống để thể hiện lòng biết ơn. Thực sự mọi thứ khi ấy đã quá khó khăn cho Stelle, cậu không biết làm thể nào để trả đủ ơn cho cô gái ấy.

"Bỏ đi, chỉ là chút ân tình hiếm hoi. Bây giờ chúng ta phải tiếp tục." Stelle lắc đầu. "Trước lúc đó, dì Himeko đã kịp gửi tọa độ tới cho tôi. Giờ chúng ta chỉ cần tìm bản đồ của địa đạo này."

"Em hiểu rồi. Đợi đã, tay chị..." Boboiboy gật đầu, nhưng rồi cậu đã thấy bàn tay phải của Stelle khi cô tháo băng. Nó đã chuyển sang màu tím ngắt. Cậu tưởng mình bị hoa mắt khi thấy bàn tay ấy hình như trông rất mờ nhạt, thỉnh thoảng hình như còn bị giật và tưởng như sắp tách ra tới nơi.

"Cái này... gọi là Nhiễu Loạn. Nó xảy ra khi các phân tử cấu thành nên vật bị rơi vào trạng thái hỗn loạn và chuyển động xung quanh vị trí ban đầu. Ở mức nhẹ như thế này thì chỉ gây co giật thôi, chứ không gây phân rã phân tử đâu. Lúc đó chị nên để ý thêm một chút..."

"Là lỗi của em. Chắc là do chị bảo vệ em nên mới..."

"Ngốc, chị bảo này." Stelle đã đổi cách xưng hô từ khi nào. "Cứu nhóc là lựa chọn của chị. Nên là đừng tự trách bản thân nữa nhé. Cơ mà có thể nhóc sẽ giúp được chị đấy."

"Em?" Cậu bé khủng long ngây người.

"Sức mạnh nguyên tố của em khá giống thuộc tính chiến đấu mà bọn chị hay sử dụng. Bình thường nó không ảnh hưởng đáng kể, nhưng chị đã gặp vài bậc thầy về vấn đề này, và họ có thể chữa Nhiễu Loạn bằng cách ổn định phân tử. Có lẽ em có thể làm được."

"Em không biết nữa... Các nguyên tố của em không có cái nào mang thuộc tính kiểu vậy..." 

"Vậy sao, tiếc thật..."

Boboiboy đứng đó, nội tâm cậu giằng xé. Liệu có cách nào giúp lại chị ấy không? Nếu không lỡ chị ấy xảy ra chuyện gì vì nó... Đợi đã, thuộc tính? Ổn định?

"Boboiboy Duo Split!"

Một vòng sáng hiện trên đầu cậu bé. Boboiboy nhảy qua, trong phút chốc phân thân thành hai người. Stelle ngơ ngác nhìn, đây là lần đầu cô trực tiếp thấy cậu dùng sức mạnh này.

Một cậu bé mặc bộ quần áo trắng lịch sự, mắt đeo kính vàng, mũ hơi lệch, chút chút lại kéo găng tay. Một cậu bé khác lướt trên tấm ván trượt, mặc chiếc áo khoác tinh nghịch màu xanh dương, khuôn miệng rạng rỡ nụ cười.

"Elemental Fusion: Boboiboy Sopan!"

Hai cậu nhóc một lần nữa nhập lại. Lần này là một cậu nhóc khác với chiếc áo trắng truyền thống kết hợp với áo khoác ngoài xanh dương. Ngoài chiếc mũ khủng long thương hiệu, trên đầu cậu còn đội Tengkolok. Cậu cúi chào rất lịch thiệp với Stelle, rồi từ từ bước tới xem xét bàn tay cô.

"Em cũng không chắc mình làm được. Nhưng em sẽ cố gắng."

Dùng hai tay nắm lấy bàn tay của cô gái, Sopan bắt đầu nhắm mắt lại. Cậu bắt đầu tìm cách cảm nhận sự di chuyển của các tế bào và phân tử. Đây là lần đầu tiên Boboiboy phải kết hợp cảm nhận và suy nghĩ với nhau. Khá may cho cậu là kiến thức của Solar thực sự giúp ích rất nhiều.

"Bình tĩnh, cảm nhận..."

Lựa chọn fusion này quả là đúng đắn, Boboiboy nghĩ. Đây là fusion mang tính "ổn định" nhất. Cảm quan hàng đầu của Cyclone kết hợp cùng với kiến thức của Solar, và khả năng "xoa dịu" đặc trưng. Cậu đã dần dần cấu trúc lại được hệ thống tế bào của cô gái trước mặt.

"Cảm giác tê dại... mất rồi. Nhóc thực sự làm được kìa, Boboiboy!" Stelle kêu lên phấn khích, ngay lập tức ôm chầm cậu. Boboiboy Sopan mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng hơi đỏ mặt vì việc tiếp xúc trực tiếp với người khác giới. "Không có gì đâu chị. Chị thực sự đã giúp em tìm ra một cách mới để dùng các fusion."

Đúng vậy, cậu vừa khám phá được thêm một khả năng đặc biệt của sức mạnh nguyên tố.

"Nghĩ thử xem, nhóc có thể có những năng lực gì nhỉ?" Stelle bắt đầu suy tư. "Hấp thụ, ổn định, chuyển hóa cũng có thể lắm! Hoặc cũng có thể là đánh thức sinh mệnh..."

Khuôn mặt Stelle bỗng chốc trầm hẳn đi. Cô buông cậu nhóc ra, ngồi bịch xuống, khiến Boboiboy toát mồ hôi. Mình đã làm gì không phải sao?

"Còn một chuyện chị nghĩ là cần phải nói với em, Boboiboy. Khi ấy chị định chia sẻ với cả nhóm, tiếc là chúng ta bị chia ra rồi. Thứ mà chị muốn nói với em, là về khái niệm sinh mệnh."

____________________________

Cùng lúc đó, ở một vị trí nào đó trên hành tinh Vetavan.

"Chúng ta thật sự để lại họ ở đó sao? Tôi phản đối, chúng ta phải quay lại cứu họ!" Từ lúc rời đi tới giờ, Gopal vẫn cứ ngoái lại phía sau. Trong lòng cậu lúc này như có lửa đốt, không thể nào ngừng lo cho người bạn của mình.

"Không được, Gopal. Stelle đã ra tín hiệu, cô nhóc ấy sẽ biết phải làm gì. Tôi cũng đã kịp gửi tọa độ mà chúng ta cần đến cho họ. Hãy tin tưởng." Himeko nói với giọng đanh lại. Bàn tay cô nắm chặt, cố gắng để không run rẩy.

"Đợi đã, có thể nhắn tin sao? Vậy chỉ cần hỏi thăm họ là được mà?" Qually lên tiếng.

"Tiếc là không. Từ lúc chúng ta ra khỏi khu vực ấy, sóng đã bị nhiễu. Tôi cũng không thể liên hệ về tàu, chưa tính tới trạm." Dan Heng lắc đầu.

"Không thể vậy được, tôi sẽ quay lại để cứu họ. Oái!"

Gopal đang chực quay đầu bỗng la lên. Cả ba người còn lại ngay lập tức vào trạng thái cảnh giác.

"Ôi Gopal. Chỉ là cành khô thôi mà." Qually thở dài khi nhận ra Gopal đã bị dọa bởi một thứ vô tri vô giác. "Xin lỗi mà, chỉ là nó nhắc tớ về mấy thứ ở bãi phế liệu. Khi ấy cô gái tên... gì đó đã nhắc tới cái gì nhỉ. Sinh vật... sinh sản... ahhh, là sinh mệnh!"

"Stelle đã nhắc tới sinh mệnh?" Himeko nhíu mày quay lại.

"Cậu có thể kể rõ hơn được không?"

____________________________

"Chị không thể miêu tả nó nhưng... Cảm giác khi chạm vào một sinh mệnh khác hoàn toàn khi chạm vào một cỗ máy bình thường. Em có thể cảm nhận nó đang ngọ nguậy, run rẩy, thả lỏng, gồng mình... Không phải sinh mệnh nào cũng tỏa nhiệt, nhưng khi chạm vào nó chị vẫn cảm thấy một thứ gì đó giống như có một trái tim đang đập vậy."

Stelle hít một hơi dài. Cô bắt đầu nhớ về khoảng thời gian chăm sóc các Tạo Vật Ruan Mei ở Trạm Không Gian Herta.

"Chị có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với máy móc rồi, nhưng những sinh mệnh khi đó... nó là một thứ gì đó vượt qua những gì chị tưởng tượng được."

Có những thứ khắc sâu trong tâm can tới nỗi kể cả một cô gái vô tư tới mức vô tri như Stelle cũng không thể nào quên.

"Chị có một người bạn, mà cũng không thể gọi vậy được. Cô ấy là thành viên của một tổ chức mang tên Câu Lạc Bộ Thiên Tài, nên khỏi phải nói, cô ấy rất thông minh. Đề tài cô ấy chọn là sinh mệnh, và nó có hơi, em biết đấy, vô nhân đạo. Cô ấy đã tạo ra rất nhiều sinh mệnh dưới dạng những chiếc bánh, những sinh vật thật sự rất dễ thương. Nhưng trong mắt cô ấy, những sinh mệnh đó chỉ là những sản phẩm thất bại, vì vậy mà đã bị bỏ lại phía sau. Nhóc hiểu không? Tạo ra một sinh mệnh là một trách nhiệm lớn lao, nhưng cô ấy đã bỏ mặc chúng. Một số không thể tồn tại lâu, một số vĩnh viễn không hiểu được lí do chúng bị chối bỏ. Với chị, một khi sinh mệnh được sinh ra, đặc biệt là khi nó có nhận thức, thì phải có một ai đó nuôi dưỡng chúng. Bỏ mặc hay lợi dụng, thật sự chị khó có thể tha thứ."

"Chị không thể hiểu được cô ấy, mà Dr Ratio đã nói gì ấy nhỉ, chúng ta vĩnh viễn không thể bước cùng các thiên tài. Nhưng lần này thì khác. Có một kẻ đang biến những vật vô tri thành sinh mệnh, và rồi biến chúng thành một phần của Quân Đoàn. Không phải chị phân biệt thiên tài với người thường, chỉ là kẻ đó thực sự hiểu mình đang làm gì, nhưng hắn vẫn theo đuổi những điều sai trái. Hắn cần phải bị ngăn chặn."

Boboiboy (lúc này đã chuyển về dạng gốc) nuốt từng lời của Stelle. Sự tồn tại của một sinh mệnh, đúng thế, thật sự rất có ý nghĩa. Và có kẻ đang lợi dụng điều đó. Trong lòng cậu bé khó tránh khỏi căm phẫn.

Những khẩu súng, chuỗi xích, máy cưa đó, chúng đã bị ép phải sống và phải hi sinh. Bora'ra... hắn thực sự không còn chút nhân tính nào hay chăng?

Chợt trong đầu cậu lóe lên một tia suy nghĩ. Cậu bỗng nhớ về một tài liệu ghi chép của TAPOPS mà cậu vô tình đọc được trong lúc tìm hiểu về "Stellaron" xuất hiện tại Windara.

Quả cầu năng lượng #187. Đã bị đánh cắp vào 1 năm trước. Có khả năng ban tặng sinh mệnh cho những vật vô tri, và bị liệt vào hàng cấm do cách đánh thức quá tàn khốc. Một quả cầu năng lượng nguy hiểm không được phép sử dụng. 

"Em nghĩ em biết hắn tạo ra sinh mệnh bằng cách nào rồi."

Tên của nó là Lifebot.

Quả cầu năng lượng thất lạc đã bị đánh cắp trên một tuyến đường vận chuyển ngang qua Vetavan!

____________________________

"Tên ngốc nào đã tạo ra đống lối đi này vậy?" Stelle càu nhàu.

Sau khi thảo luận, Stelle và Boboiboy đã kết luận rằng căn cứ bí mật của Bora'ra có thể nằm dưới lòng đất, thậm chí là thông với địa đạo này. Vậy nên việc tốt nhất có lẽ là đi khảo sát xung quanh.

Họ cũng đã lục tung căn phòng mà cả hai đã nằm nghỉ. Hóa ra đó chỉ là một căn phòng họp bình thường. Không có gì đáng giá ở trong cả, trừ một vài tài liệu liên quan tới lịch sử và công tác tác chiến của các lực lượng. Nhưng do cả hai đều có chung một phản ứng: ngáp dài khi tiếp xúc với những thứ này, họ đã quyết định phân nó vào dạng "gây phản ứng có hại ở người sử dụng" rồi cất đi, đợi khi gặp lại sẽ nhờ Dan Heng "thanh tẩy".

"Hmm, em nghĩ căn phòng này có thể tìm kiếm được." Boboiboy, lúc này đã ở dạng Solar để thắp sáng, chỉ vào một căn phòng có dán hình thức ăn trên cửa. Thần giao cách cảm, Stelle ngay lập tức hiểu ý cậu bé, tiến lên đánh vỡ ổ khóa để vào trong.

"Haizz, đồ ăn ôi thiu hết rồi, có vài cái hết hạn nữa." Boboiboy Solar càu nhàu. Trong lúc đó, cô gái tóc xám đã chú ý tới một thứ gì đó ngọ nguậy ở phía bên kia căn phòng. Nhanh như chớp, cô ném thẳng chiếc gậy bóng chày tới. Chiếc đĩa vừa di chuyển một chút đã bị đánh vỡ tan.

"...xin lỗi." Stelle chặc lưỡi. Cô đành gạt những mảnh vỡ của nó vào một góc, chắp hai tay cầu nguyện. Được khoảng một phút, cô tiếp tục lục tìm. Có một vài đồ ăn sống, nhưng họ không có thời gian để chế biến. Tâm trạng chán nản, cô mở cánh cửa tủ ở trên cùng (chỉ dành cho người cao) ra, và rồi mắt sáng lên.

"Nhóc, ở đây có lương khô." Cô chỉ cho Boboiboy ngăn tủ trong lúc gặp thanh đầu tiên cô lấy được. Cô nhìn lại thấy cậu nhóc vẫn đứng như trời trồng, khuôn mặt ngơ ngác xen lẫn chút tủi thân.

"À, phải, xin lỗi nhóc." Cô bé chợt hiểu, móc ra một thanh khác ném cho Boboiboy. Cậu nhóc khủng long ăn với khuôn mặt đỏ bừng.

Stelle bất chợt nhớ tới lũ Tạo Vật Ruan Mei. Không biết có con nào giống nhóc này không nhỉ?

Sau khi rời khỏi nhà ăn, họ tiếp tục tìm kiếm trong hành lang rộng lớn. Cuối cùng, họ tìm được một thứ giống như cửa một nhà cất giữ tiền khổng lồ.

"Thứ này... chắc chắn bên trong có vật đáng nghi rồi. Cơ mà đập cái này hơi lâu đấy."

"Để em. Boboiboy Thunderstorm!" Boboiboy chuyển sang dạng bão sấm. "Thunderstorm Sword!"

Cánh cửa ngay lập tức bị cắt thành nhiều mảnh giống như một chiếc bánh gato. Hai người bước vào. Ánh chớp điện của Thunder soi lên tường, soi được vô số súng đạn và vũ khí."

"Có vẻ là kho khí giới, và cũng là chỗ tên thủ mưu lấy hàng." Stelle đã nhanh chóng phát hiện một mảng lớn vũ khí đã biến mất, có lẽ là tên tới 6/10 số vũ khí đã bị lấy đi.

"Em sẽ phá hủy tất cả chỗ này." Boboiboy Thunderstorm liếc mắt một vòng quanh phòng, lạnh lùng nói. "Vậy sẽ đỡ hơn tiêu diệt chúng khi chúng đã trở thành sinh mệnh."

"Lựa chọn tốt đấy."

Khi hai người rời đi, cả căn phòng đã chỉ còn một bãi tan hoang.

"Ồ, đây có vẻ là một phòng thí nghiệm." Stelle nói khi họ bước vào căn phòng số 3. Cửa không khóa nên đã không có một bãi sắt vụn nào nữa.

"Tuyệt vời! Em đã luôn mơ ước có một căn phòng thí nghiệm khổng lồ như thế này!" Boboiboy Solar há hốc miệng. Đôi mắt cậu sáng như sao. Chưa tới 2 giây, cậu đã chạy tới tủ thuốc. "Chậc, hết nguyên liệu rồi."

"Ở đây có chút thuốc sát trùng. Tháo băng của em ra đi." Stelle đã bước tới, lấy ra một lọ thuốc ở ngăn trên.

"Chị, có phải chúng ta đang hơi phí phạm thời gian không?" Boboiboy ngập ngừng khi hai người bước ra khỏi phòng. Trong phút chốc Stelle cũng đứng hình.

"Qua căn phòng kia đi. Chị đã thấy chữ tư lệnh trưởng, có lẽ ở đó sẽ có manh mối về cái mê cung này."

Cuối cùng, họ thực sự đã tới được phòng giám sát. Cả hai ôm nhau nhảy cẫng lên. Vẫn như cũ, cậu nhóc lại về trạng thái "ngại ngùng" sau cái ôm đầy tình cảm. 

"Bây giờ thì xem thử bản đồ nào."

Sau khi được Boboiboy sạc điện, cỗ máy đã hoạt động bình thường. Stelle nhìn bản đồ rồi nhập tọa độ vị trí cần đến. Quả nhiên, địa điểm mà máy dò tìm được chính là một phần của địa đạo này!

"Boboiboy, sẵn sàng chưa?" Stelle hưng phấn, cô gái đã tải lại toàn bộ bản đồ về máy điện thoại.

"Lúc nào cũng vậy." Boboiboy mỉm cười. Hồi kết của nhiệm vụ đang ở ngay trước mắt. Bọn họ đã hẹn nhau sẽ hội ngộ ở nơi đó. Stelle có thể nói vậy từ việc nhìn vào mắt Himeko.

Tiếc là không chỉ có bóng đêm đồng hành cùng họ.

"Rất nhạy bén."

"Tuy nhiên, đến đây là hết rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro