Trân nữ thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng không phải là chưa từng có người nhận ra hai người nhìn giống nhau.

Nhưng phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người chỉ đơn giản là thở dài nói: “Ni Ni, nhìn em giống minh tinh kia ghê!”

Chứ không hề có người nào lại hỏi “Hai người có quan hệ như thế nào.”

Trân Ni trong nháy mắt đã cho rằng mẹ Lâm biết chút gì đó, nhưng thấy bà hỏi nghiêm túc như vậy lại nhẹ nhàng đáp: “Không có quan hệ gì ạ, nếu có thì chắc cũng chỉ là…” Cô không muốn bầu không khí trở nên xấu hổ lúng túng, liền cười cười nói: “Chỉ có quan hệ của fans và minh tinh thôi ạ."

Mẹ Kim gật đầu, lẩm bẩm nói: "Vậy sao, thế mà ta còn tưởng hai người là… người thân hay gì đó. Bây giờ Trân nữ thần tính ra cũng là ngôi sao tuyến một ấy nhỉ, nếu như bên người cô ấy có một mầm mống tốt như cháu hẳn cũng sẽ đưa vào công ty rồi.”
Trân Ni im lặng.

Trước đó cô đã từng nghe nói Trân Mộng Khiết có mở một phòng làm việc ở ngoài, phía sau còn có một công ty giải trí của Mỹ ủng hộ, không nghĩ tới. . . lại là do mẹ Kim đầu tư

Cô cũng chỉ có thể làm ra vẻ tò mò, nói ra mấy tin đồn linh tinh trên mạng: “Hoá ra Trân nữ thần ký hợp đồng với một công ty bên Mỹ, cháu còn nghĩ cô ấy ký với công ty Ánh Sao của Hồng Kông cơ chứ.”

“Trước đây là như vậy,” Mẹ Kim không e dè tám nhảm với cô gái mới gặp: “Lần đầu tiên dì thấy cô ấy là lúc đang ở phía sau sân khấu, cô ấy mặc một chiếc áo khoác đứng trong góc đợi đến lượt, lúc nhà sản xuất đến yêu cầu cô ấy chuẩn bị, sau khi cô ấy cởi chiếc áo kia ra, chậc chậc, cổ mặc một chiếc váy đỏ đính sequin vô cùng quyến rũ, tất cả mọi người đều nhìn cô ấy.”
“Ngay lúc đó dì đã nghĩ, cô gái này đẹp quá đi.” Bà nói: “Dì nhất định phải đoạt cô ấy về mới được.”

Mẹ Kim hóa thân thành dáng vẻ fans nữ u mê chỉ trong một giây.

Trân Ni: ". . ."

Đó hẳn là khi mẹ còn trẻ.

Bây giờ chẳng mấy khi mẹ mặc mấy bộ váy như thế nữa, đều thích mặc mấy bộ váy dài bằng nhung mềm mại.

Thái Hanh lạnh nhạt nói: “Mẹ không thể dùng từ nào chính xác hơn một chút sao? Đoạt về? Mẹ là biếи ŧɦái à?"

“Hì hì, xin lỗi.” Mẹ Kim che môi cười, trừng Thái Hanh một cái: “Hẳn là vì đã lâu không nói tiếng Trung.”

Quản gia tiến lên nhắc nhở: "Bà chủ, có thể dùng bữa rồi ạ."

Ba người dời vị trí, Trân Ni vẫn có chút tò mò với chuyện của Trân Mộng Khiết, những chuyện kia cô không hề biết, các tin tức bên lề cũng không lọt ra chút nào, cô tiếp tục hỏi: "Cho nên Trân nữ thần mới ký ở đây ạ?”
"Không dễ như vậy được, khi đó cô ấy còn hợp đồng khá lâu với sếp cũ. Dì đã phải bỏ ra rất nhiều tiền trả cho việc vi phạm hợp đồng nữa đó.” Mẹ Kim giữ chặt tay Trân Ni, kéo cô ngồi tới bên cạnh mình: “Dì còn cho là cô ấy sẽ rất cảm kích dì, lập tức kí với dì luôn, thế mà cô ấy lại hút một điếu thuốc đưa ra điều kiện với dì, nói muốn mở phòng làm việc riêng."

Thái Hanh thu tay không về ngồi ở đối diện, lẳng lặng nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ trước mặt, không nhịn được cầm điện thoại di động lên, Search Baidu xem Trân Mộng Khiết là ai, đọc toàn bộ thông tin của bà, cố gắng để có thể hòa nhập với cuộc nói chuyện này.

Mẹ Trân nhìn sang nói: “Trong lúc ăn cơm không cho phép nghịch điện thoại di động."

Thái Hanh: ". . ."

Mẹ Kim tiếp tục nói: "Đáng tiếc, sau đó dì lại chuyển sang hoạt động ở Mỹ nên không thể kịp thời khống chế một số chuyện ở trong nước, lúc đó dì còn cho là cô ấy chỉ đơn giản là một bình hoa xinh đẹp, ai ngờ cô ấy
còn suy nghĩ rất nhiều, dạo này rất hay thay đổi hành trình của mình. Càng lúc càng nhiều.”

Mặc dù trong giọng nói có sự trách móc, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng dung túng.

Trân Ni dần dần yên tâm lại.

Bữa tối là đồ ăn Nhật Bản, Trân Ni nhìn chằm chằm vào đĩa của mình, bên trong bị mẹ Kim nhiệt tình đặt vào năm miếng cá hồi, cô có chút ngượng ngùng, cô trước giờ đều… không thích ăn cá sống.

Mẹ Kim vẫn như cũ dịu dàng nhìn cô.

Trân Ni miễn cưỡng đút một miếng vào miệng, dưới bàn nhẹ nhàng đá chân người đang ngồi đối diện.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thái Hanh nhướng lông mày lên, cầm đũa gắp bốn miếng còn lại trong đĩa của cô vào đĩa mình.

Mẹ Kim trừng anh: “Mẹ dạy con như thế à, đến cả đồ của bạn gái cũng muốn cướp?”

Thái Hanh: ". . ."
Chẳng bao lâu sau, rượu sake được mang lên.

Mẹ Kim nghĩ đến cái gì, vội vàng kêu nhà bếp bưng rượu ấm lên: “Con gái uống loại rượu này thì tốt hơn. Lạnh quá sẽ không tốt cho sức khỏe, buổi tối ngủ ngon giấc, là mỹ phẩm dưỡng nhan."

Trân Ni cảm thấy mình đang phải đối mặt với một khảo nghiệm khác.

Cô thực sự cảm thấy chẳng có loại rượu nào là ngon hết.

Lúc ly rượu đỏ truyền đặt vào tay cô, Thái Hanh ở phía đối diện lại một lần nữa vươn tay ra, cướp đi mất.

Mẹ Kim: "?"

Sắc mặt Thái Hanh không đổi nói: "Trẻ nhỏ chưa tới vị thành niên không được phép uống rượu, mẹ không biết sao?”

Mẹ Kim: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro