Chương 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Hôm nay là một ngày rất sáng, trời không có nửa áng mây, dời mắt đi, là một mảng màu xanh, ánh nắng mặt trời không ngừng chiếu rọi khắp nơi.

Lúc này, trên giảng đường năm hai trung học Thánh Lâm, bởi vì thời tiết, học sinh hoạt động dưới mặt trời có vẻ ít hứng thú hơn so với bình thường.

"Thầy, chân của Doãn Hi Nhi bị thương."

Một nữ sinh cao gầy gọi Doãn Lạc đang bận chấm điểm sổ học sinh.

"A, Hi Nhi nó.."

Y nhìn theo phương hướng của nữ sinh kia chỉ, chỉ thấy có một thiếu niên đáng yêu đang ngồi nơi đó, khuôn mặt trắng trẻo, cái mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, nhất là khóe mắt đang rơi lệ, khiến cho cậu thoạt nhìn càng mềm mại quyến rũ, rất khó tưởng tượng được diện mạo có thể làm lay động tâm của nam nữ lại xuất hiện trên người một thiếu niên.

Đây là ấn tượng lần đầu tiên y gặp Doãn Hi Nhi cách đây một năm trước, cho đến bây giờ y vẫn còn cảm giác vậy.

Y quỳ một gối xuống nhìn nhìn chân Doãn Hi Nhi: "Có sao không, ta đưa con đến phòng y tế."

"Không cần ông nhiều chuyện." Doãn Hi lạnh lùng trả lời, một chút cũng không có sự tôn kính của học trò đối với lão sư.

Doãn Lạc tựa hồ cũng không để ý đến thái độ của cậu: "Sao lại thế này, để bị thương đến thế." Nói xong y xoay người xuống phía sau, với học sinh nói công đạo, không để ý tới Doãn Hi Nhi phản kháng mà đem cậu ôm lấy, hướng phòng y tế cất bước.

"Thả tôi xuống." Doãn Hi Nhi tức giận hạ giọng ra lệnh, nhưng người đang ôm cậu hiển nhiên đều không đem lời nói của cậu để vào tai.

++++

"Con sao lại không cẩn thận như vậy, xem ra con không thể tham gia trận đấu tiếp theo." Doãn Lạc vẻ mặt lo lắng, xoa mắt cá chân cho Doãn Hi Nhi.

Nữ hộ sĩ không biết ở nơi nào, cho nên bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Doãn Hi Nhi cũng không phản kháng, chính là mặt không chút thay đổi nhìn nhìn nam nhân anh tuấn đang nhu nhu chân mình ở trước mặt.

Trải qua một hồi yên lặng xấu hổ, Doãn Lạc rút cuộc cũng cố lấy dũng khí nói ra lời vẫn giấu ở trong lòng, "Hi Nhi, con như nào mới bằng lòng về nhà."

"Về nhà?" Một tiếng lãnh đạm vang lên, "Ông không phải không muốn nhìn thấy tôi sao? Là tôi hại chết mẹ!"

"Không, ta...Thực xin lỗi, khi đó là ta nói sai, con là đứa con duy nhất Vũ Tư giữ lại cho ta, chỉ cần con tha thứ, ta điều gì cũng có thể làm." Khuôn mặt đường cong cương nghị đột nhiên vì lời nói ấy mà trở nên ôn nhu.

"Không chỉ nói cười vui vẻ, điều gì cũng có thể làm, vậy tôi kêu ông lên giường cùng tôi, ông có thể chứ?" Thấy khuôn mặt y khi nhắc tới mẹ liền trở nên ôn nhu, Doãn Hi Nhi không khỏi nổi nóng một trận, một mạch tự giác nói ra lời hoang đường ngay cả chính mình cũng không thể nghĩ tới.

Chỉ thấy Doãn Lạc không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt tức giận cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp của Doãn Hi Nhi.

"Không thể sao! Vậy đừng nói nữa." Cặp mắt kia nhiễm một chút phẫn nộ, cậu từ trên giường đứng lên, chịu đựng mắt cá chân đang đau đớn đi ra khỏi phòng y tế, để lại một mình Doãn Lạc đang kinh ngạc.

++++

"Ai, thầy Doãn thật sự rất đáng thương." Nữ sinh cao gầy kia nói.

"Cậu nghe lén!" Doãn Hi Nhi dừng lại cước bộ trừng mắt nhìn cô.

"Thầy không phải là ba của cậu sao, cậu sao có thể nói chuyện như vậy với y." Cô tựa hồ không phải vì nguyên nhân nghe lén chuyện của người ta mà cảm thấy ngượng ngùng.

"Y không phải là ba tôi, Lâm Tiểu Vũ cậu không cần nhiều chuyện!" Cậu hạ giọng nói, tiếp tục bước đi.

"Không thể nói như vậy, tôi là bằng hữu của cậu nha, cho nên tôi không muốn nhìn thấy quan hệ cha con cậu trở nên như vậy." Cô đi lên trước, cùng Doãn Hi Nhi đi song song.

"Tôi đã nói y không phải ba của tôi." Y chính là cha dượng, một cha dượng lớn hơn cậu chín tuổi.

Lúc này một nam sinh hướng bọn họ đi tới, trên túi áo sơ mi của gã có gắn huy chương, gã là học trưởng năm ba.

"Anh thích em."

Doãn Hi Nhi nghĩ gã đang nói với Lâm Tiểu Vũ, khi đang định rời đi, ai ngờ vị học trưởng kia lại đem một phong thư màu trắng nhét vào tay cậu.

"Anh thích em, Doãn Hi Nhi." Cứ như vậy mà rời đi.

——————————–

Chương 2

"Cái gì!?" Doãn Hi Nhi hồ nghi nhăn mặt nhìn phong thư màu trắng trong tay.

"A, cậu đúng là rất được hoan nghênh." Lâm Tiểu Vũ cao hứng một bên nói.

Trừng mắt liếc nhìn Lâm Tiểu Vũ đang cố gắng nhịn cười mà bả vai khẽ run, Doãn Hi Nhi đưa tay đem thư ném vào thùng rác.

"Thật là thất lễ quá đi, cậu thế mà không thèm nhìn liền ném đi, học trưởng kia thật đáng thương nha!"

"Cậu có phiền không, ai cũng nói đáng thương, nếu đã không vừa mắt thì đừng đi theo tôi."

"Thật lãnh đạm, gương mặt đáng yêu như vậy, cũng là hội trưởng của hội bóng đá, còn là hội trưởng của hội bơi lội, cũng là một thiếu niên xinh đẹp, ai." Cô khoa trương thở dài một hơi: "Nam sinh đều bị cậu đoạt đi rồi!"

"Cậu thích như vậy, cho cậu cũng tốt, tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, ghê tởm chết được." Cậu dù xinh đẹp đáng yêu thế nào cũng là một nam sinh, thật không biết những người đó suy nghĩ cái gì.

"Cậu phải cẩn thận học trưởng vừa rồi, gã bình thường không tốt lắm, dường như cũng là người rắc rối." Lâm Tiểu Vũ sửa biểu tình trêu tức vừa rồi thật sự nhắc nhở.

Khi bọn họ đi xa hành lang, một đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn theo, gã đem những lời đối thoại vừa rồi đều đặt vào tai, "Doãn Hi Nhi, tôi sẽ cho cậu thấy!", Gã thấp giọng nói một câu.

++++

Buổi chiều cuối tuần, Doãn Lạc ngồi trên ghế sofa đen của Italy ở trong sảnh, hồi tưởng chuyện một năm trước, khi đó y hai mươi lăm tuổi vừa đến trường trung học Thánh Lâm để dạy, cũng là dạy năm nhất, ở một lần tại hội trường, y với mẹ của học sinh mình dạy nhất kiến chung tình, cô là Vũ Tư.

Vũ Tư là một người mẹ đơn thân, hơn y năm tuổi, nhưng y cảm thấy tuổi tác không thành vấn đề, vì thế bắt đầu triển khai liên tiếp theo đuổi, bọn họ kết giao một tháng liền nhanh chóng kết hôn, tuy rằng Hi Nhi dường như có thể xem một người hơn y chín tuổi xem là cha nhưng vẫn là không chịu gọi y là ba, nhưng y vẫn cảm thấy mình đã cảm nhận được hạnh phúc của đàn ông trên toàn thế giới.

Ngay tại thời điểm y nghĩ đã nắm chắc hạnh phúc của chính mình thì một sự cố tai nạn xe đã cướp đi người y yêu nhất, Vũ Tư là vì bảo vệ Hi Nhi mà chết, cô đem Hi Nhi ôm vào trong ngực, tránh cho hắn bị thương, mà cô thì....

Giữa linh đường thê lãnh, chỉ có một Doãn Lạc quỳ gối nơi đó, nhìn ảnh chụp dung nhan của Vũ Tư cười đến xinh đẹp ngọt ngào, y thật không dám tin cô đã chết, rõ ràng còn cùng nhau hứa hẹn cả đời không rời đối phương, vì gì bây giờ lại đi, Vũ Tư chết quá đột nhiên, một chút chân thật cũng không có, mấy ngày qua y cũng không nghĩ mình sẽ khóc, y đã quên phải khóc như thế nào, thẳng đến lúc Vũ Tư buông tay, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt liền rơi xuống, rơi lên mu bàn tay, tiếng khóc thút thít, quanh quẩn trong linh đường yên tĩnh.

"Đừng khóc, ba ba." Doãn Hi Nhi đặt tay trên vai Doãn Lạc, lòng bàn tay truyền đến cảm giác run run.

"Đừng đụng tôi, là cậu hại chết Vũ Tư, vì cái gì người chết không phải là cậu." Y đem tay cậu đặt trên vai hất ra, những lời phát tiết từ trong miệng không tự giác nói ra.

Lời này làm cho vẻ mặt Doãn Hi Nhi tái nhợt, máu toàn thân trong nháy mắt tràn lên, mà tay bị đẩy ra ẩn ẩn đau, giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, đau đến muốn khóc.

"Ân...Ta...." Tựa hồ ý thức được lời của mình không nên nói ra, cho nên không biết phải làm sao.

"Đúng vậy, vì cái gì người chết không phải là tôi." Một tia tươi cười chua xót tự giễu nổi trên khóe miệng, khiến cho dung nhan diễm mị của cậu càng trở nên sắc sảo, càng lay động lòng người.

——————————–

Chương 3

Từ đó về sau, Hi Nhi không còn về nhà, cậu ở lại nhà bạn bè, đến bây giờ, Hi Nhi ngày đó chua xót tươi cười còn ở trong đầu y, không gạt đi được.

Đúng rồi, ngày đó là lần đầu tiên Hi Nhi gọi y là ba, đem bi thương mất đi mẹ che giấu, trái lại an ủi kế phụ này, mà y còn nói ra những lời nhẫn tâm như vậy.

Vũ Tư là liều mạng bảo hộ sinh mệnh của Hi Nhi, lưu lại cho y đứa nhỏ duy nhất, y không thể phụ lòng Vũ Tư.

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang của chìa khóa, là Doãn Hi Nhi..

"Con về rồi!" Doãn Lạc đứng lên nghênh đón.

Doãn Hi Nhi mắt cũng không nhìn y, hướng phòng chính mình mà đi, nhưng người bên cạnh lại một phen lôi kéo khuỷu tay của cậu.

"Buông tay, tôi chỉ trở về lấy đồ." Thanh âm của Doãn Hi Nhi lạnh như băng, không mang theo một tia tình cảm.

"Chỉ cần con trở về, ta cái gì cũng có thể làm." Cắn môi dưới một chút, như là hạ một quyết tâm,"Bao gồm cả chuyện lần trước con nói."

"Ông." Những lời này như bom đập thẳng vào đầu Doãn Hi Nhi, cậu trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, "Ông nghĩ rằng chuyện lần trước tôi nói với ông cười nói một cái là xong sao?" Xác thực cậu lần trước chính là muốn hù dọa y, không thể tưởng được y vì mẹ cư nhiên đáp ứng.

Chống lại ánh mắt kiên định trước mắt, cậu có ý tưởng tồi muốn tàn sát bừa bãi, "Được, đi theo tôi." Doãn Hi Nhi kéo tay Doãn Lạc hướng lầu hai đi tới.

Đi vào phòng, cậu một tay đẩy Doãn Lạc ngã lên giường, lập tức cả người liền đè lên.

"Hừ." Thấy trong mắt Doãn Lạc hiện lên một tia sợ hãi, cậu nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Cả người đè sát Doãn Lạc, trầm thấp nói một câu: "Tôi muốn cho ông hối hận về lời vừa rồi."

Vươn đầu lưỡi liếm vành tai của y, sung sướng cảm nhận được người dưới thân thân mình rắn chắc vĩ ngạn kia vì hành động này mà run rẩy một chút, một đường hôn dọc theo vành tai cắn xuống cổ, tay cởi bỏ áo sơ mi của y ra, hàm răng cắn xương quai xanh nổi lên kia, khiến cho người dưới thân một trận kinh ngạc mà thở gấp, tay cũng không nhàn rỗi, đi tới khuôn ngực rắn chắc bằng phẳng của y.

Doãn Lạc cắn răng chịu đựng, có ý nghĩ muốn đẩy cổ người đang hôn cắn ở trên người y ra, cảm giác tê dại làm cho y kìm không nổi mà rên rỉ. Cảm giác nhiệt độ thấp kia đang đi vào nhũ hoa bên trái của y, đầu lưỡi dọc theo nhũ hoa mà di chuyển, lập tức nhũ tiêm bỗng bị ngậm vào, dùng sức hút một chút.

"Ưm." Y không nhịn được phát ra một tiếng.

Tiếng kêu đầy tình dục, làm phía dưới Doãn Hi Nhi căng thẳng, cậu dùng sức cắn, làm cho nụ hoa trong miệng dựng thẳng.

"A..... Không..." Thân thể Doãn Lạc đầy mẫn cảm, giống cự tuyệt, lại như có ý đón đưa, làm cho Doãn Hi Nhi càng thêm huyết mạch sôi trào, một tay của cậu đem quần dài cùng quần lót của Doãn Lạc kéo xuống, sau đó dùng bàn tay bao lấy phân thân mà tuốt.

Hành động đường đột này làm cho Doãn Lạc muốn hít một ngụm khí lạnh, muốn đứng dậy, nhưng lại bị phía trên đè ép trở về.

——————————–

Chương 4

"Tuy rằng thân hình cùng chiều cao không theo kịp ông, nhưng ông đừng quên tôi là chủ tịch của hội karate." Động tác tuốt phân thân của y càng thêm nhanh, tay kia thì chăm sóc nụ hoa, ngón giữa ác ý xoa nắn.

"A..... A....... Buông tay.......Ta ra......" Phân thân bị người tuốt, hai nơi trước ngực cũng bị ác ý đùa bỡn, y cho dù định lực cao đến đâu, cũng sắp bắn ra.

"Vậy cứ ra đi!"

"Ân..... Không được...." Lập tức dục vọng của Doãn Lạc phóng ra giữa bàn tay của Doãn Hi Nhi.

"Nhanh thật đấy, sau khi mẹ chết, ông lâu rồi cũng chưa làm đi!" Doãn Hi Nhi đem tinh dịch dính trên tay giơ lên trước mặt Doãn Lạc, trào phúng nói.

Cao trào qua đi, trong nháy mắt bỗng sinh ảo giác, làm cho y nhìn Doãn Hi Nhi được di truyền dung mạo của Vũ Tư trở thành..."Vũ Tư...." Y không tự chủ kêu một tiếng.

Nghe vậy Doãn Hi Nhi nhanh bóp lấy cổ y, hung hăng nói: "Nhìn cho kỹ, ai đang cùng ông làm tình."

"Ô." Cổ truyền đến cảm giác khó chịu, làm cho y có chút khó thở.

"Xem ra ông còn chưa rõ ràng, vậy dùng thân thể của ông cảm nhận thật tốt đi." Doãn Hi Nhi tách hai chân Doãn Lạc ra, đem chính mình đặt trong đó, đem ngón tay dính dịch thô lỗ thâm nhập tiểu huyệt phía sau của Doãn Lạc, trừu sáp ra vào.

"A..... Đừng." Y bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cho dù Hi Nhi tha thứ là chuyện tốt, cũng không thể làm loại việc này, đây là loạn luân. Hơn nữa đây là phòng của y cùng Vũ Tư.

Đối với Doãn Lạc đột nhiên phản kháng kịch liệt, Doãn Hi Nhi rõ ràng không hờn giận nói: "Được lắm, là ông bức tôi."

Cậu rút ra dây lưng bên hông, đem hai tay Doãn Lạc đem giơ lên đầu, dùng dây lưng trói lại ở đầu giường làm từ gỗ được điêu khắc.

"Hi Nhi, buông." Y cảm thấy sự tình không thể vãn hồi, giống như xe ngựa đứng sát vực, nguy hiểm trùng trùng.

Không để ý lời nói của Doãn Lạc, mở ra ngăn tủ bên giường, lấy ra một ít kem dưỡng da, đem hai chân Doãn Lạc tách ra cực hạn, phân thân nhắm ngay tiểu huyệt ngây ngô kia, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đẩy vào.

"A.... Đau quá...." Cảm giác bị xé rách truyền khắp người.

"Ân..." Thịt huyệt mềm mại cực nóng, làm cho cậu cực thoải mái, khoái cảm làm cho cậu không chú ý tới Doãn Lạc đau đớn, ở bên trong cơ thể y bắt đầu chậm rãi đưa đẩy.

"Không." Hạ thể bị tác động một chút, cảm giác đau đớn làm cho Doãn Lạc lúc này hy vọng mình có thể hôn mê, nhưng bản thân vốn là thầy thể dục, thân thể khí lực cường tráng làm cho y chỉ có thể thừa nhận đau đớn cùng sỉ nhục của Doãn Hi Nhi mang tới.

"A...." vừa rồi giống như có một cỗ điện ập vào nơi sâu nhất trong cơ thể.

Nhìn nam nhân dưới thân nhắm chặt mắt vẻ mặt đỏ bừng, cậu biết âm thanh vừa rồi của y không phải là đau, "Tôi hình như tìm thấy nơi...Là kia đi." Nói xong cậu lại hướng chỗ mẫn cảm kia của Doãn Lạc bừa bãi thẳng tiến, mỗi một lần đều đi vào chỗ sâu nhất.

"A.... A...." Doãn Lạc toàn thân run rẩy, mãnh liệt khoái cảm kia làm cho y có chút chịu không nổi.

"Cảm nhận đi, ông đang.... Cùng một nam nhân làm tình." Tình dục dâng cao làm cho Doãn Lạc thở dốc. Cậu càng thêm sức đưa đẩy, hoàn toàn rút khỏi, lại một tiếng kêu làm cho tinh thần hăng hái khiến bản thân cũng có chút ý loạn tình mê.

"Ô.... a..... a...." Không thể tưởng tượng được chính mình có thể phát ra tiếng kêu dâm đãng như vậy, nhưng y chỉ có thể trầm luân tại nơi đây, theo luật động của Doãn Hi Nhi mà đong đưa vòng eo đón nhận, giường cũng bị động tác kịch liệt của hai người nam nhân mà lay động.

Thanh âm của phân thân cùng bên trong ma sát, tiếng thân thể va chạm, này có thể coi là thuốc kích dục tốt nhất, trong phòng tràn ngập hương vị tình dục.

Y không biết mình cao trào lần thứ mấy, rốt cuộc Doãn Lạc duy trì không được mà ngất đi, Doãn Hi Nhi càng ra sức ma sát rồi phát tiết, mới từ trong cơ thể của Doãn Lạc lui ra.

Cậu thật sự đã làm, hơn nữa lại cuồng loạn như vậy, cậu không phải đồng tính luyến ái, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình một ngày sẽ cùng nam nhân làm tình, mà hiện tại lại là cùng dượng của mình.

Nhìn khuôn mặt của Doãn Lạc, cậu có chút bị mê hoặc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro