Chương 9-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Doãn Lạc cầm lấy nước khoáng trên bàn làm việc uống một ngụm, liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ nghỉ, nhìn quanh phòng giáo viên, hai giáo sư cùng ban cũng đang chuẩn bị ra về.

Doãn Lạc thu thập xong sách vở, đi ra phòng giáo viên, trong lòng thật không rõ vì sao Hi Nhi tại sao lại cùng y làm ra chuyện này, nhớ tới vừa rồi, thân hình y lại một trận khô nóng, y giận chính mình không giữ được, hận chính mình ở dưới thân một nam hài cũng có thể đạt tới cao trào, hơn nữa nam hài vẫn chính là con riêng của mình, loại này là loạn luân, y đến lúc chết lấy cái gì gặp mặt Vũ Tư.

"Thầy." Một giọng nam phía sau một phen đem suy nghĩ của Doãn Lạc kéo trở về, y xoay người nhìn nam sinh trước mắt, huy chương trước ngược biểu hiện gã là năm ba, ở trong đầu nhớ lại, sau đó xác định mình không có dạy học trò này.

"Có việc gì sao?"

"Doãn Hi Nhi nói có việc tìm thầy, gọi thầy tới phòng thuyết trình."

Hi Nhi!? Tìm y để làm gì? Quên đi, dù sao y cũng có chuyện tìm cậu, bọn họ không thể dây dưa như vậy được.

Vì thế y đối với lời truyền của học sinh nói câu cảm ơn, liền hướng phòng thuyết trình cất bước, một chút cũng không phát giác khóe miệng nam sinh cười lạnh.

++++

Doãn Hi Nhi ngồi một mình trên cỏ ở hậu viện sau trường, ngơ ngác nhìn con kiến dưới chân đang cố gắng lấy đi miếng bánh quy so với mình còn lớn hơn. Bỗng nhiên một phen âm thanh dễ nghe ở phía trên cậu vang lên.

"Cậu một mình ở đây làm gì?"

Ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt diễm lệ làm cho người ta nín thở.

"Tối rồi, cậu còn chưa đi sao?"

Cậu lại lần nữa đem tầm mắt đặt trên con kiến, chính là con kiến đã không thấy, chỉ còn khối bánh quy còn lẳng lặng nằm ở đó, nó đại khái là phải đi tìm cứu binh.

Dạ Sương ngồi bên cạnh cậu, quan tâm hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Doãn Hi Nhi thở ra một hơi, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Tôi tò mò, mỗi lần nghĩ đến Doãn Lạc, trái tim liền đập rất nhanh."

"Thầy Doãn..." Dạ Sương khó hiểu nhăn mi, lập tức cười khẽ, "Hi Nhi, cậu yêu thầy!"

Doãn Hi Nhi yêu lặng nhìn Dạ Sương cười, sau đó khéo léo nói ra hồ nghi của mình, bộ dáng đáng yêu làm cho người ta muốn niết khuôn mặt trắng hồng của cậu một phen.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Dạ Sương nhìn cậu trong chốc lát, giương mắt nhìn về đám mây đám mây diễm hồng nơi phía tây mặt trời lặn đi, mới buồn bã nói: "Cậu thấy y cùng cô gái khác cùng nhau liền không vui, lúc nào cũng đều muốn y, trong lòng vừa ngọt vừa khổ."

Nhìn mặt của Dạ Sương, cậu có loại cảm giác nói không nên lời. Bất quá hắn nói đúng, đối với Doãn Lạc cậu xác thực có loại cảm giác này, nếu nói như vậy, liền có thể giải thích biểu hiện không khống chế được ở phòng thiết bị, nhưng...

"Cậu không cảm thấy ghê tởm sao! Cả hai đều là nam nhân, hơn nữa y vẫn là thầy cùng cha dượng của tôi." Lúc trước, cậu còn không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, cậu tin tưởng Dạ Sương cũng không có thích loại này, cho nên cậu không hiểu Dạ Sương sao lại nói ra lời kỳ quái như thế.

"Sẽ như thế nào..." Hai tròng mắt Dạ Sương hiện lên thần sắc phức tạp, "Yêu là chẳng phân biệt thân phận, thậm chí là... Giới tính..."

———————————–

Chương 10

"Dạ Sương, cậu là có tâm sự?"

Hai hàng lông mày của Dạ Sương nhăn lại, sau đó nói: "Không có, di... Cậu không phải hẹn thầy Doãn tới phòng nghe nhìn sao?" Hắn như là không muốn Doãn Hi Nhi tiếp tục hỏi mà tiếp cố ý ngăn đề tài.

"Tôi không có a, làm sao vậy?" Tuy rằng biết Dạ Sương cố ý trốn tránh vấn đề của mình, nhưng vừa nghe đến là có quan hệ với Doãn Lạc, cậu liền bỏ qua vấn đề.

"Vừa rồi tôi đụng thầy Doãn, y nói cậu gọi y tới phòng nghe nhìn."

"Quái, tôi cũng không có tìm y a!"

Dạ Sương nhìn vẻ mặt buồn rầu của Doãn Hi Nhi, nói: "Quên đi, dù sao cậu cũng phải nghĩ rõ ràng... đi tìm y đi!"

"Ừ..." Doãn Hi Nhi đứng lên, vỗ vỗ bụi dính trên quần.

"Tôi đi trước..." Cậu đi vài bước về phía trước, sau đó như là nhớ tới cái gì, xoay người đối với Dạ Sương vẫn còn ngồi trên cỏ nói: "Cậu nếu là thật sự có tâm sự, có thể nói với tôi, chúng ta là bằng hữu!" Nói xong lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, sau đó lại cất bước về phía trước.

Nhìn bóng dáng Doãn Hi Nhi, Dạ Sương nhớ tới anh trai cùng mẹ khác cha của mình, huyết thống kia ràng buộc hắn chém không đứt.. Có thể chữa trị chăng...

++++

Doãn Lạc đi tới phòng nghe nhìn, không thấy Doãn Hi Nhi, chỉ thấy hai người xa lạ nhìn y đi vào, trong mũi hừ ra một tiếng cười khinh miệt.

Doãn Lạc còn nghi hoặc vì sao Doãn Hi Nhi vài cái gì không ở đây, phía sau cửa 'Tạp' một tiếng bị đóng, y xoay người thấy ở cửa là học sinh năm ba vừa mới truyền lời.

"Y chính là người cậu nói, so với tôi còn tráng kiện hơn!" Trong đó có một người nam tử bộ dáng giảo hoạt cười hì hì đi đến bên người y, ánh mắt chạy loạn trên người y.

"Các cậu là ai, nơi này không cho phép người ngoài vào." Doãn Lạc lấy tay che miệng mũi, hạn chế hô hấp.

"Tuy rằng không phải loại hình mỹ nam tôi thích, bất quá quên đi, nếu là cậu gọi vào, tôi liền miễn cưỡng đến một lần."

Trong lời nam tử hiển nhiên không phải nói với y, y có loại cảm giác bị trêu đùa không tôn trọng.

"Uy... Các người rốt cuộc..." Còn chưa có nói xong, y đã bị người ấn té trên mặt đất, quần áo cũng bị cởi ra, y còn chưa hoàn toàn hiểu hết tình trạng trước mắt, trước ngực một trận cảm giác ẩm ướt.

"Cậu đang làm cái gì!" Tay y tưởng đẩy được người trên thân ra, lại phát hiện một chút sức lực cũng không có.

"Đừng lãng phí khí lực, thầy vừa rồi uống nước khoáng tôi hạ dược." Đệ tử năm ba kia ngồi xổm xuống đối Doãn Lạc nói.

"Hạ dược... Em vì cái gì làm như vậy" Y không nhớ rõ chính mình làm gì mắc tội với đệ tử này, vì sao gã chỉnh chính mình như vậy.

Hiện tại học sinh thật đúng là lớn mật.

"A... Vì cái gì sao!" Gã khẽ cười một tiếng, "Vậy phải hỏi con ông... Doãn Hi Nhi ."

"Hi Nhi!?... A..." Nam tử kia hàm trụ một bên nổi lên của y khẽ cắn, làm cho cả người y chấn động, bị hạ dược thân thể so với bình thường mẫn cảm hơn nhiều, chỉ có thể giống cá để trên thớt chờ người tới ăn thịt. Y cố gắng khởi tay hướng trên mặt nam tử vung lên, nam tử bị hành động bất ngờ của y đánh làm cho ngã.

"Không hổ là giáo viên thể dục, bị hạ dược, còn có khí lực phản kháng, có ý tứ, tôi thích sự khiêu chiến cao độ như vậy." Nam tử bị đánh che hai má, cười đến hạ lưu.

"Uy, hai người các ngươi tới bắt y."

———————————–

Chương 11

Học sinh năm ba kia cùng một nam nhân khác lên tiếng trả lời ấn tay chân Doãn Lạc xuống, hành động của y bị người kiềm chế, mà tình dục trong cơ thể cũng không ngừng khuếch tán, cảm giác được đầu lưỡi của nam nhân đang lướt qua ngực của y.

"Ưm... Dừng tay..." Thanh âm cự tuyệt khàn khàn không giống như chính mình.

"Không hổ là giáo sư thể dục, dáng người cũng luyện được thật tốt." Đầu lưỡi nam nhân ở cơ bụng rắn chắc của y tham lam chạy loạn, tay cũng tiến vào trong quần nhỏ của y chạy loạn.

"A... Không cần..." Doãn Lạc không tự giác vặn vẹo thân thể.

"Ngoan ngoãn, tôi sẽ cho thầy thoải mái." Nam tử cười nói, động tác càng thêm nhanh nhẹn.

"Ngô... Ô..." Tuy rằng cảm thấy ghê tởm, nhưng người bị dược khiêu khích ảnh hưởng tới bộ vị mẫn cảm, làm cho y vẫn nổi lên khoái cảm.

Nam tử thấy khuôn mặt cương nghị của Doãn Lạc bị che kín bởi tình dục làm cho đỏ mặt, khoái cảm nhiễm thượng lên đôi mắt đen, giống như đang dụ hoặc hắn, vốn hắn đáp ứng thượng người này, chính mình cũng không có gì vui vẻ, nhưng hiện tại, hắn lại bị người có thân hình to lớn trước mặt này khơi mào tính dục.

"Mau... Mở hai chân y ra." Hắn đối với nam nhân đang ấn chân Doãn Lạc hạ mệnh lệnh, sau đó đem một ngón tay đẩy mạnh vào phía sau của y.

"Mau thả tôi ra... Cậu đang phạm vào tội hình sự..." Doãn Lạc vô lực phản kháng, đành phải dùng nói chuyện dọa lui bọn họ.

"Di!" Nam tử phát ra một tiếng tò mò, sau đó lại đẩy mạnh một ngón tay, xác định chính mình phát hiện ra điều gì.

"Bên trong rất chặt, thầy, thì ra nơi này của thầy rất tốt, không khỏi tránh rất nhiều công phu."

'Khách lạp' một tiếng, phòng nghe nhìn bị mở ra.

"Buông y ra!" Một thanh âm trung tính dễ nghe vang lên.

Người bên trong nhìn về phía cửa, chỉ thấy nam hài đáng yêu hướng bọn họ đi tới.

"Hi Nhi..." Doãn Lạc kêu một tiếng.

Nam tử đem âm thanh kia của Doãn Lạc tiến vào tai, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Doãn Hi Nhi, "Cậu chính là Doãn Hi Nhi, ân... Thực đáng yêu, là loại hình tôi thích!"

Hắn lấy ánh mắt tham lam nhìn Doãn Hi Nhi từ trên xuống dưới.

"Không chuẩn anh đối với cậu ấy xuất thủ, Doãn Hi Nhi là của tôi!" Học sinh năm ba kia bất mãn kháng nghị nói.

Doãn Hi Nhi muốn đi đến bên người Doãn Lạc, lại bị nam tử lấy thân hình che đường đi.

"Cùng tôi chơi đi, tôi sẽ cho cậu thoải mái!" Nam tử vươn tay, lấy mu bàn tay ma sát khuôn mặt nhẵn nhụi của Doãn Hi Nhi, nhưng tại một khắc này, lại che bụng ngồi xổm xuống, Doãn Hi Nhi nhấc chân phải nhắm ngay cổ của của nam tử mãnh liệt đá một cái, nam tử bị đá té trên mặt đất đứng dậy thống khổ rên rỉ.

Mà nam nhân đứng bên sườn kinh ngạc đứng tại chỗ, thiếu niên nhìn nhu nhược thế này cư nhiên đem lão đại... Hắn đồng thời do dự muốn ra tay hay không, lại nghe học sinh năm ba kia nói: "Đi mau, cậu ấy là chủ tướng của hội karate."

Hai người vội vàng lôi kéo nam nhân bị Doãn Hi Nhi đả thương chật vật đào tẩu.

Doãn Hi Nhi vốn định đuổi theo trước, nhưng phát hiện sắc mặt Doãn Lạc ửng hồng, cậu đến gần Doãn Lạc, nâng y ra khỏi phòng nghe nhìn, cậu biết Doãn Lạc bị hạ dược, nhưng cậu không muốn ở trong này giúp y giải quyết, vẫn là về nhà đi.

++++

Trong phòng to như vậy, hai thân thể nam tính kịch liệt quấn quít lấy nhau, sau khi qua kích thích đến cuồng loạn, Doãn Hi Nhi từ trong thân thể Doãn Lạc rời khỏi, hai người mệt mỏi ngã vào giường thở hổn hển.

Doãn Hi Nhi từ trong mệt mỏi khôi phục lại, y ôm thân thể Dõan Lạc nói: "Con thích người!"

Doãn Lạc bởi vì mới trải qua yêu cầu cuồng dã của Doãn Hi Nhi, thể xác và tinh thần đều còn bị vây trong mệt mỏi cùng dư vị cao trào vừa qua đi, cho nên đối với chuyện này y không có chút phản ứng.

"Lạc, con thích người!" Doãn Hi Nhi ghé vào lỗ tai y lần nữa thông báo tình cảm.

Lần này Doãn Lạc cuối cùng cũng phản ứng, y đầu tiên là mãnh liệt chấn động, sau đó hoài nghi nhìn Doãn Hi Nhi.

"Con... Nói cái gì..."

"Con yêu ba, rất yêu ba, không phải tình yêu đối với cha mình, mà là tình cảm đối với tình nhân, mỗi lần nhìn thấy ba, lòng con lại kìm không được muốn đem ba đẩy ngã!" Trong ánh mắt của cậu đầy sự kiên quyết không phủ định.

Đối phương nói rõ như vậy, không thể làm làm cho Doãn Lạc hàm hồ nói dối, "Điên, ta là cho con." Y nâng mặt nói.

"Cũng không phải thân sinh, cho dù là thân thì tính sao, yêu chính là yêu, người ta cũng không có thể thay đổi."

"Ta không yêu con, ta yêu, thủy chung chỉ có..."

"Mẹ con..." Doãn Hi Nhi đem lời y nói tiếp.

Doãn Lạc lộ ra biểu tình ngươi biết thì tốt rồi, hơn nữa thở dài nhẹ nhõm một hơi rất lớn, nhưng lời nói kế tiếp của đối phương lại làm cho y không thể thả lỏng.

"Cho dù người yêu mẹ con lại như thế nào, mẹ đã không thể, cho nên ba chỉ có thể nhận con!"

Doãn Lạc ngơ ngác nhìn vẻ mặt của Doãn Hi Nhi, sau đó nghiêng người lưng đối mặt đối phương, thì thào tự nói: "Đêm nay mộng thật đúng là kỳ quái!" Y áp dụng chiêu thức giả ngu, thái độ tiêu cực, chuyện vớ vẩn như vậy như thế nào không phải mộng, y chỉ có thể nói như vậy thuyết phục chính mình.

"Con yêu cha, Con yêu cha Con yêu cha Con yêu cha. Yêu cha yêu cha yêu cha..." Doãn Hi Nhi chặn thân mình y, nói ra liên tiếp lời tỏ tình, khiến cho y nhìn thẳng vào sự thật.

"Con yêu cha!"

"Ta không yêu con."

"Con sẽ làm cho người yêu mình."

"Không cần quá tự tin, ta chỉ yêu Vũ Tư."

"Đừng lo, con sẽ làm cho người quên đi mẹ."

"Không có khả năng."

"Phải không, kia trước từ thân thể bắt đầu đi."

Tiếp theo trong phòng lại bắt đầu một hồi kịch liệt ái dục, đêm còn rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro