#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô và anh yêu nhau từ những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời. Họ là mối tình đầu của nhau. Với anh cô là người con gái mà anh yêu say đắm, là báu vật mà anh nâng niu, trân quý. Với cô anh là cả bầu trời – là tình yêu duy nhất. Tình yêu của họ đẹp như một câu chuyện cổ tích khiến biết bao người phải ước ao, ghen tỵ.

Đám cưới nhỏ diễn ra sau hơn 9 năm yêu đương nồng thắm. Hàng ngàn lời chúc phúc từ người thân, bạn bè, hàng xóm... Cả cô và anh đều háo hức chuẩn bị cho gia đình nhỏ của mình.

Anh và cô trở về thành phố, sáng anh đưa cô đi làm, chiều tối lại đón về. Đối với họ, tình yêu chỉ có hơn chứ không có kém. Ngày qua ngày cô và anh sống trong ngập tràn hạnh phúc.

Mọi thứ sẽ rất tốt đẹp nếu như cô không nghe được cuộc điện thoại kia... cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ.

Cô không biết mình đã ngây ngốc bao lâu, chỉ biết rằng trong đầu cô từ ngày hôm đó trở đi luôn văng vẳng câu nói đó... "mẹ cho thời hạn 3 năm. 3 năm sau mà nó không đẻ được thì lấy vợ mới. Không có con này thì lấy con khác. Trên đời này vợ không thiếu"...

Anh đã an ủi và động viên cô rất nhiều và cô cũng đã âm thầm nuôi hi vọng rằng sẽ có kỳ tích. Nhưng đến cuối cùng, phép màu đã không xảy ra, xung quanh cô chỉ còn lại bóng tối...

... Hàng đêm, cô ngắm nhìn gương mặt anh mà nước mắt lăn dài... Cô đã từng đưa ra đề nghị ly hôn nhưng anh không đồng ý, anh nói sẽ có cách chỉ cần hai đứa tiếp tục cố gắng. Anh nói, dù có bất kỳ chuyện gì anh cũng sẽ không bao giờ rời xa cô... Anh nói: đời này kiếp này anh chỉ lấy một người vợ duy nhất – là cô.

... Hàng đêm, anh lặng lẽ hôn lên đôi mắt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt của cô. Trước thái độ kiên quyết của bố mẹ và trước tình yêu của mình... trái tim anh đau đớn. Anh lo sợ cô sẽ bỏ cuộc.

...

Ngày hôm đó mặc dù trời mưa tầm tã nhưng mẹ anh vẫn kiên quyết cho người đến thu dọn đồ đạc của cô mang trả lại cho bố mẹ cô, cũng đồng thời trả lại con dâu. Không ầm ĩ quát tháo, chỉ có những lời nói băng lạnh khiến con người ta đau thấu tận tim gan.

Ngày hôm đó cô và anh quỳ mãi trong phòng khách bất lực, đau đớn.

Anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, anh bảo cô đợi anh về nói chuyện với bố mẹ lần cuối cùng... Nhưng cô không làm được. Mẹ anh nói đúng! Trên đời này cô không phải là người vợ duy nhất... Cô tuyệt đối không thể ích kỷ như vậy được...

... Cô chấp nhận buông tay. Rời xa anh trong âm thầm, lặng lẽ... chỉ để lại cho anh lá đơn ly hôn ướt nhòe nước mắt.

... Cô đợi... đợi 1 ngày anh quên được cô... đợi 1 ngày nghe được tin vui từ anh...

...

Ngày qua ngày, anh bỏ tất cả công việc, gia đình, bạn bè, bỏ bê bản thân mà điên cuồng tìm cô... Giờ phút cầm trên tay tờ giấy oan nghiệt đó anh đã chẳng còn là chính mình nữa... những thành phố, những con đường mà hai đứa đã từng đi qua anh đều tìm đến nhưng không nơi nào anh tìm thấy bóng hình của người con gái anh yêu đến khờ dại...

"Cô bé ngốc nghếch! Chỉ cần người đó là em thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ... Dù cho em có chạy trốn đến chân trời góc bể, anh cũng quyết tìm đến để đưa em về..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro