Qua Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến giờ nghỉ chưa, hắn nhanh nhảu thu định đồ đạc để cậu đỡ phải chờ lâu. Đến hẳn phòng kế hoạch mà mời cậu đi thì cậu không thể nào mà từ chối được. Đi đến đâu là mọi người nhìn theo, quả thật có sức hút kì diệu mà.

Trong phòng kế hoạch, cậu cũng đang định gọi Ổn Ổn đi ăn, thi đã chả thấy bóng dáng đâu nên liền hỏi mấy chị cùng làm
-" Ơ, em vừa thấy Ổn Ổn đây mà đã đi đâu rồi hả trưởng phòng"
-" Chị cũng chả biết"
-" Ngụy Châu, vừa nãy chị vừa thấy Ổn Ổn cùng thư kí giám đốc đi cùng nhau đấy"nhân viên A nói
-" Thư kí giám đốc, là Lâm Phong Tùng đó hả" nhân viên B nói
-"Lâm Phong Tùng... em nghe Ổn Ổn bảo anh ta rất ghét nó gặp đâu là chửi cơ mà sao lại đi chung được" cậu mơ hồ chẳng biết gì, "lúc trước đi ra khỏi phòng giám đốc thấy Ổn Ổn cùng Phong Tùng đi ra mặt Ổn Ổn còn đỏ lẽ nào.... không phải chứ" đang rối ren, thì nghe thấy tiếng mọi người hét loạn lên lôi cậu về thực tại" WTF, Cảnh Du anh ta đứng đây làm gì, chết mình rồi quả này không xong với mấy chị kia rồi"
-" Bảo bối, đi ăn trưa với anh" hắn nói một cách ôn nhu, đôi mắt thì tràn ngập yêu thương
-" Anh... sao anh lại tới đây" chắc phải kiếm cái lỗ để chui mất
-" Ui...ui bảo bối sao em lại nói thế... đau chết anh rồi à~" cố tỏ ra nũng nịu
-" Anh đi ăn một mình đi. Tôi đi ăn với mấy chị này rồi" giọng cậu nghiêm khắc không đuổi tên này đi nhanh có khi sáng mai à không bây giờ cậu sẽ trở thành thông tin để bàn tán của mọi người mất
-" Em đi ăn cùng ai thế bảo anh với" rồi hắn quay ra liếc mọi người một cái ý nói" ai ai dám đi ăn cả bảo bối nhà tôi"
-" Không...không em đi ăn cùng giám đốc đi, bọn chị đi ăn một mình được rồi" mọi người sợ hãi nói, không từ chối sớm có mà bị trừ lương luôn ý chứ
-" Phải đó... phải đó... em đi đi sao lại để giám đốc chờ thế kia" chị trưởng phòng đẩy cậu đi. Khi cậu đi mọi người bàn tán con xao, cậu và hắn đi ra ăn một quán đối diện với công ti, trên đường đi hắn một mực đòi nắm tay cậu, vậy là xong trưa nay thì cậu đừng hình làm việc yên

Đẩy cửa vào đang định chọn chỗ thì cậu thấy bóng dáng quen thuộc. "Là Ổn Ổn và Phong Tùng hai người họ đang ăn chung thế mà dám bảo với mình là ghét anh ta, nghi lắm mà" Bất chợt Trần Ổn quay ra thấy Ngụy Châu liền hét lớn
-" Châu Châu, bên này"
Rồi cậu và hắn kéo ghế ngồi đối diện Trần Ổn và Phong Tùng. Chỗ họ ngồi là nơi cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy xe cộ tấp nập, vì hai người họ đã gọi món nên chỉ chờ tiện thể trò chuyện luôn
-" HAI NGƯỜI LÀ GÌ " cậu và Ổn Ổn đồng thanh nói
-"EM ẤY LÀ CỦA TÔI" 2 người đàn ông vội xác định chủ quyền
-" AI LÀ NGƯỜI CỦA ANH, TÔI CHƯA ĐỒNG Ý ĐÂU" Trần Ổn và Ngụy Châu lại không hẹn mà đồng thanh nói cả nhau( hai lão công nhà mình lại phải khổ rồi đây)
-" Anh biết rồi, anh biết rồi, là anh sai là anh sai, anh xin lỗi bảo bối mà nha nha, anh xin lỗi" giọng dịu đang hết sức nếu mấy cô nhân viên nữ mà biết được chắc không thể tin nổi đây là giám đốc Hoang Cảnh Du lành lùng hảo soái khiến bao cô gái chết ngây lại đi làm chuyện này
Lâm Phong Tùng cậu ta chất khá hơn là bao nhiêu
-" Ổn Ổn em đừng thế mà, anh xin lỗi Ổn Ổn"
Cứ thế cho đến khi ăn trưa xong. Ngụy Châu cậu ta đã trở thành một cái tên được bàn tán nhiều nhất công ti. Cậu và giám đốc quen nhau.Khi về phòng mọi người tranh nhau hỏi cậu và giám đốc là quan hệ gì , cậu chỉ cười cho qua chuyện, bỗng điện thoại hiện tin nhắn
-" Bảo Bối, ăn no không, tối nay đi siêu thị với anh nha"
-" Biết rồi"
-" Anh yêu em"
Mặc dù sến súa đến gần chết nhưng ma thật ra trong lòng cậu đang nở hoa. Cảm giác này thật sự rất hạnh phúc. Tan làm đang chuẩn bị cất dọn đồ thì đã thấy hắn đứng chờ,mọi người trong phòng hét lên vì vui nhất là mấy cô gái hazzz. " Có người yêu đẹp quá cũng khổ". Rồi hắn nắm tay cậu rời đi, trên đường lái xe cũng không bỏ.
-" Anh thích bị tai nạn lắm à, buông ra tập trung mà lái xe đi"
-" Ơ, nhưng mà anh thích, cho anh nắm tay em nha bảo bối"
-" Kệ anh"
-" Bảo bối, bảo bối yêu nhất trên đời đừng giận anh mà nha~"
-" Ừm biết rồi lái xe đi" cậu nở một nụ cười tỏa nắng thật hết chịu nổi không thể giận hắn được

"Chúng ta cùng nhau nắm tay đi khắp nơi, cho họ thấy anh yêu em thế nào.Nụ cười của em là ánh sáng cuộc đời anh. Nếu không gặp em, giờ này anh biết phải làm sao. Chúng ta cùng nhau tay nắm tay đi đến cuối cuộc đời mãi mãi không chia xa. Người ơi, anh yêu em"

Về đến nhà, lại như thường lệ cậu ngồi xem tivi, hắn nấu cơm. Thỉnh thoảng nhìn vào bếp thấy nam nhân nhà mình đang bận bịu. Khung cảnh này thật hài hoà, cậu có thể chắc nếu mấy cô nhân viên ơn công ti mà biết chuyện này thì có khi tụt huyết áp đồng loạt mấy thôi. Thật ra thi cậu cũng nhiều lần muốn giúp hắn nhưng hắn luôn từ chối thẳng thừng kia do đơn giản vì không muốn cậu mệt, bó tay với tên này luôn nấu cơm thì làm gì mà mất sức đến thế đâu. Hắn lại bảo" Nấu ăn cho người minh yêu ăn cũng là một cách thể hiện tình yêu" nên thôi cậu lệ hắn thích làm gì thì làm luôn

Xong khi ăn xong, hắn rửa bát rồi cùng cậu ngồi xem tivi. Nói chung là phải công nhận hắn nấu ăn ngon thật.
-" Thôi muộn rồi , tôi về đây"
-" Nhưng mà... hôm nay anh nấu ăn cho em... em phải đền cái gì đi chứ"
-" Đền cái gì, đấy là anh tự nguyện mà"
Mặc cho cậu chửi hắn vẫn ở dáng đấy, không thay đổi khẽ thì thầm vào tai cậu" Bảo Bối, anh muốn em"  rồi hắn hôn lên trán, rồi lên mắt, lên mũi, lên má, cuối cùng dừng lại ở đôi môi nhỏ xinh của cậu. Đưa lưỡi vào bên trong hắn đi đến từng kẽ răng của cậu, rồi mút lấy chiếc lưỡi mềm kia.Hắn hôn cho đến khi lưỡi cậu tê rần, không thở nổi thì mới chịu buông tha, chưa kịp suy nghĩ gì thi quần áo cậu đã bị lột sạch sẽ, lộ ra trước mặt hắn hình ảnh con quái thú đã " chào cờ" từ khi nào. Thấy hắn cứ chăm chăm nhìn chỗ đấy, cậu sấu hổ che đi, mặt thì quay ra chỗ khác

Mặt cậu càng lúc càng đỏ, muốn thoát ra nhưng đã bị hắn kẹp chặt, cậu tức giận chả thèm chú ta đến gắn nữa. Thấy thái độ của cậu, hắn lại phì cười. Da mặt cậu rất mỏng lại bị hắn chêu thật là điên mà. Rồi hắn cúi xuống cắn lấy yết hầu của cậu, đi đến đâu là để lại giấu đỏ, hắn ngậm lấy đoa hoa anh đào trước ngực cậu,răng cứa vào, lưỡi kẽ chêu đùa còn tay kia thì mân mê chêu đùa với đóa hoa kia. Cậu không chịu được mà kêu" ưm... ưm" .Hắn ngâm cho đến khi nó sưng đỏ lên mới chịu buông, rồi dùng lưỡi, môi hôn lên bụng nên cậu nhột, cử động hai quái thú cọ sát vào nhau thật khiếp hắn không chịu nổi, hạ thân của hắn chướng to lắm rồi nhưng sợ bảo bối đau nên không dám làm luôn phải đủ quy trình mới được.

Rồi hắn ngậm lấy bộ phận yếu ớt của cậu mà chêu đùa lên xuống. Hạ thân tự nhiên bị một vật nóng bao chọn lấy cảm giác này thật sự rất sướng. Cậu ưỡn người, thúc vào mồm hắn, càng lúc hắn càng nhanh, đầu lưỡi chạm vào cái lỗ bé nhỏ của cậu khiến cậu rùng mình, hai tay mân mê hai viên bi của cậu. Cuối cùng cậu không chịu được nữa hét lên"ưm...ưm....A...a" rồi bắt hết tinh dịch vào mồm hắn nuốt chất chừa một giọt. Cậu mệt mà thở dốc thì bị nhấc bổng lên, hắn đẩy cửa đưa cậu vào phòng. Đặt nhẹ cậu trên giường, rồi hắn lột sạch đồ, rộ ra quái thú của hắn đã căng chướng đến nổi gân xanh. Cậu sợ hãi, nuốt nước bọt. Hắn bò vào hôn cậu, hai quái thú thì đang va chạm vào nhau. Cậu thở dốc,bỗng cậu thấy một vật dị thường ở trong người. Cậu khẽ nhíu mày, hắn nhìn thấy cậu như vậy liền nói
-" Bảo Bối thả lỏng ra, chút nữa là sướng"
-" Đau....ưm...ưm"
Để làm giảm sự chút ý của cậu, hắn ngậm lấy hạ thân của cậu mà phun ra vào, hoạt động tay cũng nhanh hơn, cậu thở gấp vì cả trước và sau đều bị kích động, bây giờ cậu không còn thấy đau nữa mà đang sướng. Hắn thấy biểu hiện của cậu, liền cho thêm một ngon tay nữa,phần thân cậu hút chặt lấy nó, ở bên trong cậu thật ấm áp, thật chặt, càng ngày hắn càng nhanh hơn, đã là ngón thứ ba rồi thấy đã đủ, hắn bỏ ra, đang lâng lâng trong khoái cảm bỗng hụt hẫng, hắn cố tình chêu cậu cúi xuống cắn lấy phần da non bên bắp đùi, càng ngày càng lên, rồi hắn lấy vật của mình cọ sát vào đấy không ngừng
-"Hừ"
-" Bảo Bối, xin lão công thao em đi"
-"ưm...ưm...xin...lão công...thao...em đi
Cậu vừa nói xong, thì hắn đã đâm mạnh một cái vào"A..." cậu hét lớn, vì bị một vật vô cùng to bất nhờ xâm nhập khiếp cậu không kịp thích ứng thật sự của hắn rất to. Hắn thật không chịu nổi mặc dù trải qua nhiều lần khuếch trương nhưng bên trong của cậu rất ấm. Hắn không chịu được, liền nhấc hai chân cậu đặt lên vai,rồi đam mạnh vào hết cả gốc người dưới thân
-" A...a..đừng...đừng...sâu..quá"
Hắn cứ để cho người dưới thân rên rỉ mà cầu xin, đến khi người kia không chịu được mới chậm lại
-" Bảo bối gọi chồng đi"
-" Ưm...ưm..không"
-" Thế có gọi không" hắn thúc mạnh vào sâu trong huyệt đạo của cậu
-" ưm.. ưm... châm lại...sâu quá"
-" Em kêu đi" hắn càng ngày càng nhanh, cả căn phòng chìm trong dục vọng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, ". Phành phạch" tiếng hai cơ thể đang va chạm với nhau
-" ưm...ưm...kêu...được chưa"
-" Thế mới ngoan chứ, nhanh mau gọi"
Hắn càng thúc mạnh vào cậu
-" ưm... chậm lại...chồng ơi..chậm lại"
Hắn đến lúc này thật không chịu nổi nữa hoạt động càng nhanh, hắn cứ thúc vào điểm yếu của cậu, đến khi cả hai lên đỉnh. Hắn bắt sâu vào bên trong cậu, cong cậu bắt mạnh lên người hắn.Nằm úp lên người cậu, phần hạ thân vẫn chưa rút ra, thật sự ở trong cậu rất ấm áp, cả hai cùng thở dốc. Thấy hắn vẫn chưa rút ra, cậu vội động đậy để đẩy hắn ra, nào ngờ thấy phần thân hắn động đậy"WTF, vừa làm xong mà, hắn là trâu sao, sức gì mà lắm thế"

-"Không thích đừng hòng, nếu cong làm nữa thì chúng ta chia tay" thấy nụ cười nhầm hiểm của hắn cậu biết là mình không xong
-" Bảo bối, anh thật sự rất muốn"

Cứ thế chả biết hắn nói bao nhiêu lần cuối cùng, chẩn biết hắn đã bắn vào bên trong cậu bao nhiêu lần, cảnh biết đã đổi bao tư thế " cuối cùng làn hắn và cậu khẩu giao, rồi cậu mệt lả đi mặc cho hắn làm gì thì làm

Hắn bế cậu vào nhẹ nhàng lau rửa cho cậu, thấy hậu huyệt cậu sưng đỏ hắn thì thầm vào tai cậu"Anh xin lỗi, bảo bối". Rồi hắn thay ga giường đặt nhẹ cậu xuống giường bôi thuốc. Rồi hắn ôm cậu vào vào thấy hơi thở của nam nhân trong lòng đều đặn hắn mới yên tâm mà ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro