Chương 2 : ( tiếp theo - 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lát sau hải Phong mâm nước ra đặt trước mặt bốn người, Bồn Bồn không cần đợi liền cầm uống một ngụm sau đó nhổ lại vào ly rồi trừng mắt nhìn Hải Phong hỏi.
- Đây là gì hả?
- Cocktail hoa quả với rượu rum – Hải Phong hơi nhíu mày trả lời.
- Rượu rum? – Hoàng Anh đứng bật dậy la lớn khiến tất cả mọi người trong quán chú ý đến họ - Anh có biết là bạn tôi bị dị ứng với rượu rum hay không hả? Uống rượu này vào thế nào bạn tôi cũng sẽ nổi mẩn – Vừa nói vừa bắt đầu gãi gãi trên người.
- Bạn tôi chỉ gọi cocktai hoa quả đâu có gọi rượu rum. Anh làm ăn vậy hay sao? – Hải Băng đập bàn tỏ vẻ hung dữ với Hải Phong.
Mọi người trong quán đều quay mặt nhìn về phía bọn họ xem đã xảy ra chuyện gì? Bồn Bồn bỗng khóc nấc lên.
- Lỡ nổi mẫn đỏ lên thì sao mình dám ra đường đây, sắp đi học rồi. Huhu....
- Lỗi tại anh hết đó, anh xem, người ta là con gái anh bảo phải đưa mặt cho thiên hạ nhìn rồi cười cợt hay sao? – Hải Băng tiếp tục lên tiếng phê phán Hải Phong.
Huyền My nãy giờ ngồi im có chút ái ngại với Hải Phong, cô bị Hải Băng đá chân nên đành lên tiếng.
- Đầu năm nghỉ học là không được đâu, nhưng mà mặt vậy sao dám ra đường chứ. Lỡ nặng hơn thì sao?
- Mau gọi quản lý ra đây nói chuyện với chúng tôi – Hoàng Anh hất mặt lớn giọng yêu cầu.
Hải Phong bình tĩnh nhìn vẻ hung dữ của ba người kia, rồi nhìn Bồn Bồn đang ôm mặt khóc thì kéo tay cô đứng dậy nói.
- Tôi đưa cô đi đến bác sĩ.
Vừa dứt câu, Hải Phong đã nhanh chóng kéo Bồn Bồn đi ra ngoài quán trong con mắt bất ngờ và ngạc nhiên của cả nhóm. Chờ một lúc lâu cả nhóm hoàn hồn đuổi theo ra thì thấy bóng của Hải Phong và Bồn Bồn đã leo lên chiếc taxi đậu gần đó và chạy mất. Ba người ngơ ngác nhìn nhau.
- Giờ sao đây? – Hải Băng quay đầu hỏi.
- Mau gọi điện thoại – Hoàng Anh hốt hoảng giục, rồi lục túi của mình lấy ra điện thoại chuẩn bị bấm số.
Huyền My nhăn nhó chìa ra túi xách của Bồn Bồn mếu máo nói.
- Điện thoại Bồn Bồn để ở trong túi.
Cả ba nhìn nhau than trời.
Bồn Bồn vốn đang định tỏ vẻ đáng thương khổ sở thì bị bất ngờ kéo ra khỏi quán, do mang giày cao gót nên cô không trụ lại được, đành để Hải Phong kéo mình đi rồi nhét vào trong taxi. Ngồi trên xe taxi sau khi định thần lại thì Bồn Bồn hét lớn.
- Dừng xe. Dừng xe mau.
- Bác tài, cứ chạy tiếp đi – Hải Phong gác tay lên cửa hơi nghiêng nghiêng người nhìn Bồn Bồn thản nhiên nói với bác tài.
- Tôi nói dừng xe, nếu không tôi la lên các người bắt cóc tôi đó – Bồn Bồn trừng mắt nhìn Hải Phong đe dọa.
- Cô cần đến bác sĩ.
- Tôi bệnh gì mà cần đến bác sĩ. Có anh bị điên mới cần đến bác sĩ đó.
- Chẳng phải cô nói mình bị dị ứng với rượu rum hay sao?
Bồn Bồn vốn chỉ giả vờ để làm khó dễ Hải Phong nhưng không ngờ lại bị anh kéo đi nhanh đến vậy còn đưa đến bác sĩ, chuyện giả vờ mà bại lỗ ra thì đúng là nhục mặt. Cô hậm hực nói.
- Tôi không muốn đi bác sĩ. Tôi muốn về nhà. Nhà tôi có thuốc, không cần anh phải lo.
Đáng tiếc Hải Phong không chịu, anh nhẹ giọng thuyết phục cô.
- Đừng xem thường dị ứng, nó có thể gây chết người đó. Cô tốt nhất nên đi khám bác sĩ. Không phải lúc nào cơ thể cũng khỏe mạnh để chỉ cần uống thuốc là khỏi đâu.
- Kệ xác tôi, không mượn anh lo. Dừng xe ngay lập tức. Dừng xe....
- Anh dừng e thì sẽ không được trả tiền phí đâu.
Người taxi nghe Hải Phong nói như vậy rồ ga phóng tiếp, dường như chỉ mong nhanh nhanh chạy đến địa chỉ mà Hải Phong đã nói để khỏi ở trong tình trạng mỏi mệt thế này.
Bồn Bồn há hốc mồm nhìn Hải Phong, cô chưa từng gặp tên khốn bốn mắt nào khố ưa, lỳ lợm và ngang bướng như vậy. Cô bực bội hét to:
- Bố người ta bắt cóc. Bố người ta bắt cóc hiếp dâm.

Hải Phong bật cười khúc khích khoanh tay nhìn cô vẻ thách thức. Bồn Bồn thấy lạ, cô quay người nhìn ra đường thì phát hiện xe taxi đã chạy vào một con đường vắng, hai bên chỉ là cây chứ không thấy bóng xe nào. Bên đây không thấy, Bồn Bồn nhào đến bên cửa kính chỗ Hải Phong ngồi nhìn ra bên này.

- Sao ở đây không có ai hết vậy.
- Đây là nhà của một bác sĩ đã nghỉ hưu. Tài nghề ông rất giỏi, tôi từng bị dị ứng nặng, nhờ ông điều trị mới nhanh chóng khỏi – Hải Phong ôn tồn giải thích muốn trấn an Bồn Bồn.
Nhưng Bồn Bồn không để ý lời Hải Phong nói. Trong lòng Bồn Bồn bắt đầu hoảng loạn, cô bị đưa đi đâu mà chính bản thân mình không biết. Không biết đây là đường nào, không có ai trên đường, lỡ cô gặp đúng kẻ xấu mà ông tài xế taxi cũng có thể là kẻ xấu luôn thì cô tiêu rồi.
Đang còn suy nghĩ miên man chiếc xe đột nhiên quẹo cua khiến Bồn Bồn bị ngã về phía cửa kính, sắp đụng đầu vào. Bồn Bồn thầm nguyền rủa hôm nay đúng là ngày xui xẻo của cô. Cứ tưởng sẽ đụng đau điếng , đầu cô đập vào lòng bàn tay to lớn, thân người cảm nhận một luồng nóng áp vào cơ thể.
Bồn Bồn tròn mắt nhìn lên, gương mặt Hải Phong gần như áp sát gương mặt cô. Bồn Bồn thấy rõ gương mặt chữ điền, sóng mũi cao của Hải Phong, tim đột nhiên hẫng một nhịp, mặt đỏ bừng lên.
Bồn Bồn vội vàng đẩy Hải Phong khỏi người mình, cô vội vã ngồi dậy chỉnh lại tóc tai quần áo. Cảm giác kỳ lạ vẫn bao trùm lên cô, Bồn Bồn rầu rỉ nói rõ.
- Tôi lừa anh thôi, tôi không bị dị ứng với rượu rum.
Bồn Bồn vừa nói xong thì Hải Phong đã lập tức kêu taxi.
- Dừng xe.
Xe nhanh chóng dừng lại, Hải Phong nhìn Bồn Bồn giọng xua đuổi.
- Xuống xe.
Thấy Bồn Bồn tròn mắt nhìn mình mà không chịu xuống, Hải Phong nghiêm giọng đe dọa.
- Nếu không xuống, cô không còn cơ hội xuống nữa đâu.
Bồn Bồn nghe lời đe dọa sợ hãi nhanh chóng mở cửa xe lao xuống. Chiếc taxi quay đầu lại rồi chạy đi ngay.
- Nè...nè...- Bồn Bồn đuổi theo gọi nhưng không được, chiếc xe chạy một dần xa rồi biến mất ở chỗ quẹo.
Bồn Bồn nhìn xung quanh vắng vẻ không có người, cô mếu máo muốn khóc vì không biết làm sao về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro