Chương 2: ( tt - 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong sân thượng của căn biệt thự bốn tầng lầu vào một buổi chiều mát, bốn cô gái nằm trên bốn ghế nằm dài, chính giữa là bốn ly nước cam mát lạnh, mỗi cô cầm trên tay một bảng điều tra lý lịch tạm bợ do Gia Luật khai báo.
- Học giỏi, đạt rất nhiều giải thưởng cấp quốc gia, thậm chí có học bổng quốc tế. Cao 1m82 , nặng 75kg, nếu mà giỏi thể thao nữa thì hoàn hảo quá còn gì – Hoàng My reo lên suýt xoa vẻ hâm mộ.
Ba cặp mắt lườm về phía cô, khiến Hoàng My run lên vội vã tìm khuyết điểm của Hải Phong để chê bai.
- Nhưng anh ta cận thị, đàn ông cận thị thì mất điểm rồi. Chả lẽ khi hôn nhau lại đeo mắt kính à?
- Đúng. Luật của chúng ta là đàn ông phải hoàn toàn khỏe mạnh. Anh ta có tật ở mắt không thể là người hoàn hảo được. Sức học của Bồn Bồn cũng ngang ngửa anh ta mà đâu có bị cận đâu – Hoàng Anh cao giọng tán thưởng bạn mình.
Bồn Bồn nhếch môi đắc ý đầy tự hào vì cô có đôi mắt khỏe và đẹp vì phải thức khuya học bài nhưng vẫn không bị cận.
- Nhưng mà anh ta đang học đại học năm hai mà vẫn thi đậu trường của mình, điểm thi còn hơn điểm Bồn Bồn. Nghe nói anh ta học song song hai trường đó – Hoàng My vô tâm nhìn bản lý lịch trong tay nhận định.
Hải Băng vội vàng thúc chân mình vào chân Huyền My rồi hất mặt sang Bồn Bồn để nhắc nhở, Huyền My phát hiện sắc mặt của Bồn Bồn không vui vội cầm ly nước lên uống để lấp liếm.
- Năm sau mình sẽ thi một trường khác, à không, sẽ thi thêm hai trường nữa, mình không thể thua anh ta được - Bồn Bồn hậm hực không cam chịu thua.
- Tụi này ủng hộ bà – Hoàng Anh vỗ tay bày tỏ sự ủng hộ - Nhưng một trường là đủ rồi. Phụ nữ tụi mình sinh ra là để hưởng thụ , không nên quá cực khổ.
- Hay là mấy bà cùng thi với tui cho vui – Bồn Bồn nhìn ba đứa bạn đề nghị.
Ba người vừa nghe thì vội vàng quay mặt đi chỗ khác coi như không nghe thấy lời Bồn Bồn, Huyền My cười cười xua.
- Thôi khó quá bỏ qua đi. Chúng ta tiếp tục đề tài cũ đi thôi.
- Gia cảnh không rõ vì chưa từng đến nhà – Bồn Bồn nghe vậy ngồi dậy vừa thưởng thức nước cam mát lạnh vừa nhíu mày sau khi nghiên cứu bản khai lý lịch của Hải Phong - Tức là không biết được giàu hay nghèo.
- Theo mình thì nghèo – Hoàng Anh đưa tay uốn uốn lọn tóc của mình vừa phân tích – Trong đây có viết là anh chàng này đang đi làm thêm ở nhiều nơi. Mà làm thêm thì để kiếm tiền, kiếm tiền thì chỉ có một lí do duy nhất là nhà nghèo thôi.
- Cũng chưa chắc đâu - Hoàng My lắc đầu phản bác, mọi người đều đưa mắt qua nhìn cô – Hôm đó mấy bà có để ý đến cái áo anh chàng đó mặc không?
Mọi người nghe hỏi thì bắt đầu chiêm nghiệm nhưng rồi đều rút ra một kết luận xanh rờn:" không để ý"
Hoàng My nhún vai lắc đầu kể:
- Hôm đó anh ta đi ngang qua mặt mình nên mình có thấy cái nhãn hiệu R.L.F.C. Anh họ mình chuyên mặc áo của hãng này nè, một chiếc áo hơn ba trăm đô đó. Dám bỏ tiền mua một cái áo như vậy sao lại nghèo được.
- Xí, thời buổi này hàng fake đầy ra đó, nói không chừng cái áo hôm bữa anh ta mặc không phải chính hiệu thì sao – Hải Băng bĩu môi tỏ vẻ khinh rẻ.
- Đúng đúng – Bồn Bồn đập tay khen thưởng lời của Hải Băng – Nói không chừng cái áo đó thuộc hàng Sida bán đầy ngoài chợ đó.
- Không đúng, không đúng, phải nói là đồ Sida của hàng fake – Hoàng Anh cười sửa miệng, sau đó cả bốn bật cười khoái trí vì có thể dìm hàng người khác.
Bốn cô nàng nâng ly chúc mừng còn vui vẻ rủ rê nhau lát nữa sẽ đi dạo Parkson.
Đặt ly xuống, Bồn Bồn tiếp tục chủ đề của mình.
- Ông ngoại mới mua cho mình một chiếc Hermes màu da bò, là loại mới ra gần đây. Ai giúp mình trả thù được tên khốn đó, mình sẽ tặng người đó cái túi.
- Chỉ có một cái thôi sao? – Hải Băng tỏ vẻ chán nản.
- Được rồi. Những người còn lại cứ lấy cái túi nào của mình nếu thích – Bồn Bồn thoải mái phì cười hứa tặng.
Ba cô nàng nghe vậy thì hớn hở đập tay khích lệ nhau ngay.
- Chúng ta có địa chỉ chỗ anh ta làm thêm – Hải Băng xòe một tay về trước mặt mình.
Huyền My đặt tay lên tay Hải Băng cười hí hửng.
- Chúng ta là những người có tiền.
- Chúng ta sẽ là những khách hàng – Hoàng Anh đặt tay hùa theo.
Cả ba liếc mắt nhìn Bồn Bồn ra hiệu, Bồn Bồn hiểu ý cũng đặt tay lên tay họ cười đắc ý.
- Mà khách hàng là thượng đế.
- Đúng vậy – Cả ba đồng thanh đáp.
- Chiến thôi – Bồn Bồn hét lên.
Bốn người cùng hạ tay xuống rồi nâng tay lên hô lớn.
- Yeahhhhhhhh.
Cả một góc chiều nhẹ bị tiếng hô làm náo động.
Lát sau cả bốn đã có mặt ở trung tâm mua sắm lớn của thành phố, thế nhưng đi cả buổi cả bọn chỉ lựa được vài món đồ nên không còn hứng thú mua sắm nữa.
- Vậy mà hôm bữa hứa hẹn sẽ nhập đồ mới về, đúng là lừa đảo mà. Làm mình hào hứng đến để rồi thất vọng – Huyền My bĩu môi chê trách sau khi ra khỏi một cửa hàng túi cao cấp.
- Bữa sau không thèm đến đây nữa – Hoàng Anh hậm hực khi biết chiếc túi mình đang mong chờ đã bị bán đi trước đó không bao lâu mà nhân viên không gọi báo cho cô hay.
- Thôi bỏ đi , mấy cái túi đó bữa nào mình nhờ chị họ bên đó đặt mua cho – Bồn Bồn vẻ uể oải bước đi phía trước đưa tay nhìn chiếc đồng hồ ánh bạc lấp lánh trên tay của mình.
- Hoan hô, Bồn Bồn, bà là số một – Hải Băng lao đến cập cổ Bồn Bồn tung hô đầy thích chí bởi vì họ sắp có túi xách mơ ước – Để bày tỏ tình yêu của tui với bà, tui mời ba đi uống nước.
Ba người kia cũng tán thành nên cả nhóm nhanh chóng bắt xe đi đến quán café gần đó.
Vừa vào quán, cả bọn chụm đầu bàn tính xem đến hôm đi học phải xuất hiện thế nào cho ấn tượng, phải nổi bật trong mắt mọi người. Bởi vì họ muốn tất cả bạn bè đều phải hâm mộ họ.
Hai chiếc menu đặt trên bàn cùng giọng nói lịch sự vang lên cắt đứt sự hào hứng của cả nhóm.
- Quý khách dùng gì?
Hải Băng và Hoàng My kéo menu về phía mình định chọn lựa thì Bồn Bồn đập mạnh tay xuống bàn, mắt trừng trừng nhìn anh bồi bàn đang mặc áo sơ mi trắng, mắt đeo kính, tay cầm bút và viết đầy lịch sự chờ đợi.
Hành động của Bồn Bồn khiến hai cô bạn giật mình ngơ ngác nhìn cô rồi nhìn theo ánh mắt đầy oán hận của cô thì phát hiện, hóa ra kẻ đứng trước mặt chính là kẻ đáng ghét mà họ đã nghiên cứu cả một buổi hôm nay. Sáu con mắt nhìn nhau rồi nhìn Hải Phong chầm chầm.
Hải Phong không để ý đến những ánh mắt đang soi mói trên người mình, chỉ hắng giọng hỏi lại.
- Mấy cô dùng gì?
- Nè !Anh không nhận ra tôi sao? – Bồn Bồn hất mặt gằng từng chữ hỏi.
- Chúng ta quen nhau sao? – Hải Phong hỏi ngược lại Bồn Bồn.
- Không quen – Bồn Bồn vẻ khinh bỉ nhìn Hải Phong đáp.
- Vậy quý khách xin vui lòng gọi thức uống giùm.
Thấy Hải Phong hờ hửng, không có chút vẻ gì là nhận ra họ, Hoàng My tròn mắt tò mò hỏi.
- Anh thật sự không nhận ra chúng tôi sao?
- Hình như chưa gặp qua – Hải Phong nghiêng nghiêng đầu, hai chân mày chau lại vẻ suy nghĩ nói ra lời phủ định.
Huyền My mở miệng định nói gì đó thì bị Hoàng Anh thúc chân ra hiệu im lặng, rồi Hoàng Anh tươi cười nhìn Hải Phong.
- Bạn tụi này đùa chút thôi. Cho một ly sinh tố bơ đi.
Hoàng Anh nháy mắt với Bồn Bồn, Bồn Bồn hiểu ý cười thầm rồi cùng mọi người lần lượt gọi thức uống. Hải Phong ghi chép xong thì cầm menu đi vào bên trong quầy pha chế. Nhìn theo bóng hải Phong, bốn cái đầu chụm lại.
- Quên mất tên đó làm thêm ở đây, mặc kệ là không nhớ hay giả vờ, hôm nay phải báo đáp màn hôm bữa mới được – Hoàng Anh cười nham hiểm thì thầm bày kế, ba người còn lại nháy mắt tán thưởng . Cả nhóm nhìn về bóng Hải Phong với vẻ đắc ý.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro