Chương 2 ( tt - 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Trong một quán café máy lạnh mát mẻ vào tầm ba giờ, quán bắt đầu vắng khách, Gia Luật nằm dài trên bàn pha chế của quán than ngắn thở dài tính toán.
- Haiz...tháng này lại bị hụt tiền nữa rồi. Làm sao đây? Làm sao đây? Không đóng tiền phòng trọ chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng mất.
Hải Phong đang đứng lau khô những chiếc ly gần đó, thờ ơ trước lời than thở của Gia Luật. Cậu đưa chiếc ly ngang tầm mắt quan sát tỉ mỉ đến khi không còn một bóng mờ nào trên ly, cậu mới hài lòng đặt lên trên giá.
Gia Luật liếc mắt thấy Hải Phong không nói gì thì tiếp tục than lớn hơn.
- Mẹ ơi mẹ ơi! Tháng này con của mẹ chỉ được ăn mì gói mà thôi. Mẹ mau gởi đến cho con một ông bụt giúp con đi.
Hải Phong vẫn thản nhiên lau dọn mấy chiếc ly, vừa lau xong chiếc ly cuối cùng, cậu đi đến bên sổ điểm danh, tay cầm bút, miệng lẩm bẩm.
- Luật! Đầu giờ nghỉ mười phút, đến ba giờ mười nằm dài nghỉ đến....
Hải Phong chưa kịp nói xong thì Gia Luật vội vàng đứng bật dậy kêu lên.
- Làm, mình đi làm việc đây, không cần ghi vào sổ đâu.
Mấy người đồng nghiệp thấy bộ dạng hốt hoảng của Hải Phong thì bật cười khúc khích, một đàn anh vỗ vai Hải Phong khuyên.
- Thôi tha cho cậu ấy đi. Dù sao người thất tình đáng thương lắm rồi.
Động đến vết thương lòng, Gia Luật thở dài buồn rầu cầm miếng giẻ đi lau từng cái bàn, lau đến khi cái bàn sách bóng mới thôi.
Mọi người thấy vậy thì chậc lưỡi thương cảm. Cũng có người ác miệng chê trách.
- Ai biểu ngu chi, lấy tiền cho gái, giờ ở đó than với ai.
Từ đầu đến cuối, Hải Phong chẳng nói xen vào câu nào. Nhưng ánh mắt dõi theo bóng Gia Luật đầy suy tư.
Lát sau, Gia Luật bê mâm ly đến bồn nước thì Hải Phong từ trong phòng thay đồ đi ra, cậu đã cởi bộ đồ phục vụ thay bằng một chiếc áo sơ mi sọc xanh nhìn rất thư sinh lịch sự đi đến vỗ vai Gia Luật.
- Bạn của mẹ mình có một căn nhà nhỏ bỏ trống, dì ấy cho mình đến đó ở để tiện đi học. Nếu cậu không ngại chật hẹp thì đến đó ở với mình. Vẫn còn phòng trống ở đó.
- Thật sao? – Gia Luật mừng rỡ hỏi lại.
Hải Phong gật đầu rồi nhét vào túi áo của Gia Luật một tờ giấy ghi địa chỉ rồi quay lưng rời đi. Gia Luật nhìn theo bóng Hải Phong mà xúc động trong lòng, biết cậu đang hết tiền nên Hải Phong đã năn nỉ ông chủ cho cậu đến đây làm phục vụ kiếm tiền. Thật ra cậu có thể nói dối gia đình để gia đình gửi thêm tiền lên cho cậu dù gì gia đình cậu cũng khá giả, nhưng cậu đã nói dối một lần. Lần đó vì không đủ tiền để mua quà tặng cho Bồn Bồn nên cậu gọi điện về cho gia đình nói dối cần tiền đóng tiền học phí cho một môn thảo luận, không ngờ Hải Phong đã nghe thấy. Cậu chưa từng thấy Hải Phong giận ai bao giờ, nếu cậu không hứa sẽ không có lần sau thì chắc Hải Phong đã không thèm nhìn mặt cậu rồi. Chính Gia Luật cũng cảm thấy hổ thẹn trước hành động nói dối của mình khi bị bạn bắt gặp.
- Phong! – Gia Luật chợt nhớ ra một chuyện vội đuổi theo Hải Phong đi ra cửa.
Hải Phong nghe gọi thì quay người lại, nhìn vẻ mặt sượng sùng gãi đầu của Gia Luật dò hỏi.
- Mình...thật ra mình...đến cả tiền thuê xe chở đồ đến mình cũng không còn, cậu cho mình mượn một ít được không?
Hải Phong lắc đầu chịu thua cậu bạn mình, không ngờ vì một cô nàng chẳng ra gì kia mà khổ sở như vậy. Hải Phong rút bóp tiền ra rồi rút hai tờ năm trăm ra nhét vào tay Gia Luật nhưng kèm theo một câu.
- Nhớ phải trả cho mình.
- OK, đợi lãnh lương xong mình sẽ trả.
- Lo làm việc đi, đừng có ở đó mà than vãn hoài, ông chủ mà thấy bị đuổi việc thì đừng có mà khóc – Hải Phong nghiêm giọng nhắc nhở.
- Biết rồi. Mình sẽ nghiêm chỉnh làm việc – Gia Luật đứng thẳng nghiêm chỉnh trả lời.
Hải Phong nhún vai xoay người ra cửa.
Ngay lúc đó, cửa được mở ra, một bóng người vừa đi vừa nói.
- Đi mua đồ từ sáng đến giờ vậy mà vẫn chưa hả được cơn giận của mình, nếu để mình gặp được cái tên đó thì...
Hải Phong vừa xoay người lại, thì đúng lúc Bồn Bồn bước vào, vì vậy hai người va vào nhau. Bồn Bồn va mạnh vào lòng ngực của Hải Phong, đôi giày cao gót vì vậy phản lại đôi chân của cô. Cô lảo đảo muốn té xuống thì rất may được một đôi tay vòng lấy người đỡ lấy cô. Vô tình trán Bồn Bồn đập vào cằm người đó, đau điếng.
Tình thế hỗn loạn, Bồn Bồn ôm trán, Hải Phong ôm cằm trong ánh mắt kinh hoàng của Gia Luật và ba cô bạn thân của Bồn Bồn.
Hải Phong vốn muốn xin lỗi, đều là lỗi của cậu hại người ta suýt té, giờ lại làm người ta bị đau. Nhưng vừa mới mở miệng thì nhận ra người trước mặt là Bồn Bồn thì tỏ vè thờ ơ quay lưng lại nhìn Gia Luật trừng mắt.
- Mau đi làm việc đi, đừng quên bài học vừa nhận được đó.
Bồn Bồn vẫn chưa nhận ra vì Hải Phong đang xoay lưng về phía cô. Nên dù là đau, cô vẫn giữ hình ảnh thanh lịch, biết chuyện vừa rồi là một sự cố, lỗi tại cô đi vào không chịu nhìn, và người ta có ý tốt muốn đỡ lấy cô nên giọng điệu nhẹ nhàng.
- Nè anh!
- Chuyện gì? – Hải Phong quay lại vẻ không vui hỏi,
Lúc này thì Bồn Bồn đã hoàn toàn nhận ra kẻ thù mà cô đang tìm kiếm, lập tức phát hỏa ngay.
- Chuyện gì hả? Anh vừa đụng vào tôi đó biết không? Còn nữa nha, anh khiến trán tôi ê ẩm. Mau xin lỗi đi.
- Mắc cười, là tự cô va vào tôi đấy chứ. Đáng lẽ người phải xin lỗi là cô mới đúng – Hải Phong nhướn mày đầy vẻ châm chọc – Mà không cần đâu. Tôi thừa biết là cô cố tình lao vào tôi để lợi dụng mà, chuyện này đâu phải là lần đầu.
- Anh...anh...- Bồn Bồn nghe nói thì tức nghẹn không nên lời.
- Cô làm ơn tránh xa tôi ra, loại như cô, xin lỗi tôi không với tới, cũng không muốn với tới. Thế nhé. Chào, không hẹn gặp lại.
Hải Phong nói rồi thẳng thừng bước ra cửa. Ba cô bạn của Bồn Bồn cũng há hốc miệng nhìn Hải Phong rồi tròn mắt nhìn theo bóng lưng của Hải Phong.
- Đứng lại...- Đợi lúc cục tức được nén xuống, Bồn Bồn hét lên.
- Đi mất tiêu rồi – Hoàng Anh thở dài lên tiếng.
Gia Luật thấy Bồn Bồn nổi giận thì định quay người bỏ đi, không ngờ bị Bồn Bồn ghiến răng ghiến lợi lên tiếng.
- Giữ anh ta lại cho mình.
Gia Luật lập tức bị ba cô gái lao tới níu giữ lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro