Chương 2: Anh chàng nhà quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường phố nhộn nhịp, trên con đường nhỏ được phủ mát bởi hai hàng cây xanh bên đường, chiếc xe đạp cộc cạch dưới đôi chân dài, mái tóc che phủ trán đi kèm chiếc kính vuông che khuất nữa gương mặt, áo sơ mi, quần tây cùng chiếc túi quai chéo...đủ để mọi người nghĩ rằng đây là anh chàng nhà quê vừa mới lên phố. 


Xa xa, một chiếc xe tay ga hàng xịn đắt tiền được cỡi bởi một anh chàng ăn bận thật sành điệu vẻ mặt sang chảnh vi vu lao đến chặn đầu xe của anh chàng nhà quê lại, tiếng thắng xe vang vọng khiến mọi người đều giật mình chú ý đến hai người bọn họ.
Cứ tưởng đây là hình ảnh thường xuất hiện trong phim thần tượng, một anh chàng công tử nhà giàu nào đó kênh mặt ức hiếp anh chàng nhà quê hiền lành, có nhiều người đang chuẩn bị bất bình ra tay nghĩa hiệp cứu anh chàng nhà quê kia thì nghe thấy mẫu đối thoại khiến người ta bĩu môi khinh.
- Mau giúp mình đi mà – Giọng anh chàng công tử sang chảnh khổ sở năn nỉ - Đi mà đi mà, chúng ta là bạn tốt mà.
- Không được – Giọng anh chàng nhà quê rất dứt khoát.
- Bạn mà không giúp mình, cô ấy sẽ đá mình mất, mình lỡ nói là mình làm được rồi. Đi mà, giúp mình đi mà. Lần này mình rất thật lòng đó – Anh chàng công tử vẻ mặt thành khẩn cầu xin anh bạn của mình.
Hóa ra vì gái mà đi năn nỉ bạn mình, mọi người ai cũng xua tay thầm mắng mấy cái loại người bày đặt ta đây để cua gái rồi bỏ đi.
Sau một hồi năn nỉ, anh chàng nhà quê cũng mềm lòng gật đầu.
- Thôi được rồi, để mình làm giúp cho. Nhưng chỉ lần này thôi đó nha, lần sau mình sẽ không giúp đâu.
- Được được, không có lần sau đâu. Nào bạn tốt, mình mời cậu đi ăn lẩu nhé. Đến quán lẩu gần trường mà cậu thích nhé – Vẻ mặt nịnh nọt của anh chàng công tử gật đầu như giã tỏi vội hứa.
Anh chàng nhà quê bất đắc dĩ thở dài quay đầu chiếc xe đạp lại, tiếp tục cộc cạch đạp xe đi, anh chàng kia cũng vội vàng lên chiếc tay ga đắt tiền của mình đuổi theo.
Chiếc xe hơi chở bốn cô gái đậu nấp ở gần đó chứng kiến hết từ đầu đến đuôi cảnh năn nỉ kia, cả bốn đều bĩu môi khinh rẻ.
- Thằng cha đó nghĩ là dùng hết cách tặng này làm kia thì chắc mình siêu lòng, đúng là mơ tưởng quá mà – Bồn Bồn tháo cặp mắt kính xịn ra, ánh mắt đầy khinh miệt mắng.
- Đúng, phải khiến cho tên đó nhục nhã thì mình mới hả giận này – Huyền My vò chiếc váy của mình thể hiện sự tức giận – Dám đá mình. Còn dám sàm sỡ mình nữa chứ.
Bồn Bồn liếc mắt nhìn Huyền My chĩa tay vào đầu bạn mắng.
- Bà đó, thật là làm mất mặt nhóm mình quá mà. Còn thua lũ bánh bèo vô dụng ngoài kia.
Huyền My bị mắng, phụng phịu càng vò mạnh chiếc váy đang mặc trên người mình hơn.
- Biết rồi. Sau này không vậy nữa là được.
- Thôi bỏ đi, nhỏ này ngoài học ra thì có giỏi gì đâu – Hải Băng xua đi rồi thúc giục Bồn Bồn – Mau đuổi theo coi hai thằng cha kia đang âm mưu gì.
- Không vội. Chắc chắn là đang bàn cách làm căn nhà gỗ cho mình rồi. Cứ để hai tên đó làm xong đi, đá cũng chưa muộn – Bồn Bồn khẽ cười, ánh mắt đầy hứng thú khi nghĩ đến cảnh đá tên khốn đó.
- Nè, lấy hả - Hoàng Anh khều Bồn Bồn vẻ tò mò hỏi.
- Xì...nghĩ sao mà bảo mình sẽ lấy mấy cái đồ rẻ tiền đó vậy, cứ đợi đến lúc tên đó đòi quà đi – Bồn Bồn cười gian , ánh mắt hấp háy khiến đám bạn cười lớn – Chẳng phải yêu anh anh không đòi quà sao.
Chiếc xe hơi nhanh chóng lao đi chào đón cơn gió mát hai bên đường.

Chiếc xe đạp chở một chiếc thùng to được ràng buộc cẩn thận, như sợ đụng vỡ thứ bên trong thùng. Vẫn bộ dạng quê mùa, anh chàng dừng lại trước một quán café vẫn còn vắng người, đạp chống rồi lần mở những sợi dây để giải thoát cho cái thùng.
- Phong! Phong! Trong này nè – Gia Luật vẫn kiểu ăn bận sang chảnh đứng bên trong tường kính vẫy tay với Hải Phong réo gọi.
Hải Phong lắc đầu ngán ngẩm bê cái thùng đi vào bên trong, nếu không phải quen biết mấy năm lại học chung trường đại học, Hải Phong cũng chẳng kết thân với cậy ấy. Hơn nữa, do bản thân muốn học cùng lúc hai trường đại học mà thời gian học lại trùng nhau nên việc điểm danh có chút khó khăn mới nhờ cậu ấy điểm danh hộ, nên đành làm giúp cậu ta.
Gia Luật hớn hở đón thùng giấy trên tay của Hải Phong rồi đặt nhẹ nhàng xuống bàn, sau đó hấp tấp mở nắp thùng xem thành quả bên trong. Một căn nhà mô hình kiểu biệt thự thu nhỏ bằng gỗ rất đẹp, được trang trí hoa, cùng điêu khắc từng đường nét tỉ mỉ khiến người nhìn đều trầm trồ khen ngợi.
Gia Luật sung sướng vỗ vai bạn cảm kích.
- Cám ơn cậu nhiều lắm, đúng là rất đẹp.
- Mình đã mất gần hai tuần mới xong đó – Hải Phong xoa xoa cổ tay nhìn bạn trách móc – Cô nàng đó đáng vậy sao.
- Đáng đáng...- Gia Luật gật đầu – Cậu không biết đâu, cảm giác chinh phục chính là đỉnh cao của đàn ông. Con gái càng kiêu ngạo, càng khiến cánh con trai hứng thú hơn.
- Coi chừng té đau đó, mình thấy cô gái lần trước hợp với cậu hơn – Hải Phong nhún vai lắc đầu – Cô nàng này cậu với không tới đâu.
- Cô lần trước vừa ngỏ lời thì gật đầu ngay, không thú vị gì hết.
- Thôi ở đó lo mà chinh phục đi, mình về đây.
Thiên Phong vừa định rời đi thì thấy ngoài cửa có một cô gái ăn mặc sang trọng, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, kính đen trên mặt đầy kiêu ngạo bước về phía Gia Luật. Vẻ mặt Gia Luật thì đầy hào hứng, chuẩn bị một tràng khoe mẽ.
- Em đến rồi, nhìn xem, anh đã thức trắng mấy đêm để hoàn thành xong cho em đó....
Hải Phong nghe vậy thì hơi khựng lại quay đầu nhìn Gia Luật rồi âm thầm thở dài, người thức trắng rõ ràng là mình nhưng sau đó chỉ biết lắc đầu địn bỏ đi.
- Xin lỗi nha, anh đã chính thức bị đá – Bồn Bồn tháo kính, lên tiếng ngăn chặn lời khoe mẽ tuôn trào của Gia Luật.
Hải Phong giật mình quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt bất ngờ há hốc miệng của bạn mình, cùng với nụ cười kiêu hãnh ngạo nghễ của Bồn Bồn và giọng chỉ trích của cô.
- Sao anh không nhìn lại mình đi, có chỗ nào xứng với tôi không. Nói cho anh biết, tôi đi ăn phải là nhà hàng năm sao, quần áo tôi mặc phải là thiết kế cao cấp bạc triệu. Anh nghĩ bản thân anh có chu cấp cho tôi được hay không mà đòi. Hay mục đích của anh chẳng qua muốn đu bám gia tài của tôi.
Hải Phong đối với cái tính đứng núi này trông núi nọ của cậu bạn quả thật không thích, nhưng cậu biết Gia Luật không phải kiểu anh chàng hám tiền, đu bám gia tài. Có lẽ thích cô nàng này thật và cũng bởi cái tính thích chinh phục mà ra.
- Sao em lại nói vậy, chẳng phải em nói chỉ cần mua cho em số quà đó, với tạo cho em ngôi nhà gỗ do chính tay anh thiết kế là đủ thể hiện sự chân thành trong tình yêu của anh với em hay sao – Gia Luật dường như vẫn chấp nhận không tin vào sự thật mình bị đá như thế.
- Chả lẽ anh ngây thơ đến vậy sao? – Bồn Bồn mĩm cười mĩa mai – Về nhà học cách tán gái lại đi cưng. Cỡ cưng mà đòi tán chị, bộ có tư cách đó à.
- Nhưng em đã nhận số quá đó rồi...
- Sao anh không bắt thang lên hỏi ông trời, có tiền cho gái có đòi được không? Thời buổi này chia tay đòi quà thật là nhục quá. Muốn lấy quà sao, được thôi. Dù sao mấy món quà rẻ mạc đó tôi cũng quăng bỏ mà thôi.
Mọi người trong quán nhìn bọ họ xì xầm chế giễu Gia Luật.
Hải Phong quả thật không thể chịu đựng được thái độ xấc láo cùng cung cách nói chuyện của cô nàng này. Cậu quyết định đi tới để điểm mặt cô nào ngờ thấy Gia Luật nắm tay Bồn Bồn níu kéo.
- Anh thật tình thích em, chứ không phải thích gia tài của em đâu. Em xem đi, anh đã cố công làm ra ngôi nhà này, em xem đi, nó rất đẹp.
Bồn Bồn bị ép buộc đành liếc mắt nhìn xem cái ngôi nhà gỗ thu nhỏ để trên bàn, vừa nhìn cô đã thấy thích liền ngay lập tức. Gia Luật thấy thế vội nói ngay.
- Em thích đúng không? Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm thêm cho em mấy cái.
- Ra giá đi - Bồn Bồn lạnh nhạt yêu cầu.
- Không không, cái này là tặng em, em cho anh cơ hội đi – Gia Luật nắm tay Bồn Bồn níu kéo.
Bồn Bồn giãy giụa muốn thoát khỏi tay của Gia Luật, nào ngờ cô mang giày cao gót nên trong lúc giãy quá mạnh, cô bị té nhào về phía sau, đúng lúc Hải Phong đi tới.
Trong lúc chới với, Bồn Bồn chỉ đành bám chặt lấy người phía trước mình, vòng tay choàng qua eo Hải Phong, đầu tạo vào lồng ngực cậu, tư thế vô cùng thân mật. Hải Phong vững vàng đón Bồn Bồn trong lòng không bị té ngã, Bồn Bồn thấy mừng vì không bị té, cô đưa mắt nhìn vị cứu nhân của mình, đó là gương mặt khá hiền lành. Bồn Bồn đang định lên tiếng cảm ơn người đã giúp mình thì bị Hải Phong lạnh nhạt đẩy cô ra, ánh mắt nhìn cô đầy châm biếm.
- Xin lỗi nha, dù cô có đá người khác để theo đuổi tôi, nhưng với loại con gái thấy đàn ông thì nhào vào ôm ấp tôi rất khinh thường. Hơn nữa, cô còn trẻ mà xài hàng cao cấp chắc cũng thuộc loại gái bao chứ gì. Loại như thế càng đáng khinh hơn. So với cậu ta, cô bỉ ổi hơn nhiều. làm ơn tránh xa tôi ra.
Hải Phong đi đến mô hình ngôi nhà gỗ bê lên rồi nói.
- Đây là của tôi làm, tôi thà bỏ vào thùng rác còn hơn bán cho loại người như cô.
Hải Phong nói rồi bỏ đi, anh chỉ muốn cho cô nàng đanh đá này biết thế nào là mất mặt, muốn giúp Gia Luật tra thù. Loại con gái thế này, cậu nhất định sẽ khuyên Gia Luật không nên nhớ đến.
Hải Phong đi rồi bỏ lại Bồn Bồn tròn mắt há hốc miệng vì quá sốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro