Chương 70 dạy dỗ nha hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70 dạy dỗ nha hoàn

Kia chính là chưa xuất giá đã dám tới nhà chồng náo loạn!

Không dám nói thêm chuyện gì khác, Diệp thái gia cáo từ, Diệp Khuynh liếc mắt đánh giá Đoan Khê, nhàn nhạt nói: "Chúng ta cũng nên đi, tổ mẫu chắc đang nóng ruột đợi tin ta."

Đoan Khê thu liễm rất nhiều, liền cười cũng không dám, cúi đầu dẫn đường ở phía trước, Phỉ Thúy cùng Trân Châu thật cẩn thận theo sau, mới vừa rồi bộ dáng của Diệp Khuynh, làm các nàng đều sợ hãi.

Rõ ràng trên mặt mang ý cười, nhìn cũng hòa ái dễ gần, lại làm người xung quanh không kìm hãm được tự giác duy trì khoảng cách với nàng, sợ bị nàng ánh mắt nàng chạm phải, liền nháy mắt đông chết.

Diệp Khuynh trong lòng lại là một trận phiền chán, làm người quan trọng nhất chính là biết vị trí của mình ở đâu, loại người phiền toái này ở bên cạnh hầu hạ lão thái thái mấy ngày liền tưởng rằng chính mình thành chủ nhân.

Vốn dĩ thiên kim quý nữ, người liền không ít, nghe được tin Diệp Khuynh có phương thuốc của Hiếu Hiền Hoàng Hậu liền đến bái phỏng không ít, còn có không ít phu nhân thái thái cũng ước muốn, nếu nha hoàn trong phủ cũng một đám tới rồi quấy rầy nàng, Diệp Khuynh thật là phải bị phiền chết.

Không thấy Phỉ thúy cùng Trân châu cũng chưa dám mở miệng sao!

Hiện tại phương thuốc gì đó bây giờ thực mới mẻ, thực hiếm lạ, là bởi vì đó đều là phương thuốc của Hiếu Hiền hoàng hậu lưu lại, nếu đám hạ nhân đều có mấy loại phương thuốc này trong tay thì các phu nhân, tiểu thư còn dùng như thế nào được!

Chỉ là rốt cuộc vẫn là nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, Diệp Khuynh cũng không muốn quản giáo quá nhiều, tỏ thái độ một phen rồi cũng liền thôi.

Mấy người trầm mặc đi trước, dọc theo đường đi, hạ nhân vú già trong phủ đều bị phong thái thanh cao tĩnh khí của Diệp Khuynh, không hẹn đều tự mình cúi đầu hầu hạ kính cẩn ở một bên đường.

Truyền mấy đời Quốc công phủ chính là như vậy, cơ hồ cả một gia đình đều là người hầu trong phủ, tin tức truyền rất nhanh, đặc biệt là đều đến tai Trương thị cùng Từ thị, tất cả mọi người đều biết vừa rồi trong phòng đại cô nương phát sinh sự việc, hiện tại liền coi đại cô nương uy mãnh như lão hổ, nào dám trêu vào!

Đảo mắt đã tới phòng lão thái thái, Diệp lão thái quân nghe được động tĩnh, lập tức từ trên giường ngồi dậy, liên thanh kêu: "Nha đầu, ngươi đã tới rồi, ta nghe nói đệ đệ ngươi yến hội vừa rồi cũng lén đi cùng, thật là hai tên tiểu quỷ bướng bỉnh, đã đem thêm phiền toái đến cho ngươi"

Diệp Khuynh trong lòng ấm áp, đây là quả là tâm tình của người làm trưởng bối, việc đầu tiên của bà là để tâm đến các hài tử! Mà không phải là bản chép tay mỹ dung bí tịch của Hiếu Hiền Hoàng Hậu!

Nàng tùy ý để Phỉ thúy hầu hạ cởi bỏ áo choàng, tiến lên ngồi cạnh Diệp lão thái quân bên, cầm tay lão thái thái, cảm nhận độ ấm bàn tay của bà, ấm áp cười nói: "Tổ mẫu yên tâm, các đệ đệ đều tốt cả, không có gì phiền toái, ta còn nhờ bọn họ giúp ta đi chuyển lời, mời Đoạn biểu ca đến dự yến hội."

Cuối cùng, Diệp Khuynh lại cười nói: "Bọn họ cùng các tiểu huynh đệ Lâm gia đều chơi với nhau rất tốt, phong nhi nói, các huynh đệ Lâm gia, cùng hắn và Nhị ca rất giống nhau, cảm thấy đặc biệt thân thiết!"

Đây là nghệ thuật nói chuyện, nói chuyện với lão nhân gia mọi thứ đều chọn mặt tốt nhất để nói.

Diệp lão thái quân nhất thời tâm trạng trở nên vui mừng, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, kỳ thật từ trước, lúc tổ phụ ngươi còn sống, chúng ta cùng Lâm phủ quan hệ rất tốt. Chỉ là tổ phụ ngươi thân thể không tốt, ít qua lại dần, quan hệ giữa hai nhà mới phai nhạt, sau đó liền xa cách như vậy, nhưng mỗi năm ngày lễ ngày tết, trong phủ đều chuẩn bị quà tặng mang tới bên kia."

Diệp Khuynh cười gật gật đầu, lại nói: "Cháu gái đã thương lượng cùng Lâm gia, từ mai sẽ kêu bọn đệ đệ sang bên đó học võ, người thấy thế nào?"

Diệp lão thái quân do dự: "Chuyện này, trác nhi cùng phong nhi đều còn đang phải đọc sách, ta phải hỏi ý kiến phụ thân ngươi"

Diệp Khuynh tự nhiên gật đầu: "Đúng là như vậy, có điều Lâm phủ cũng có tiên sinh dạy học, việc đọc sách thì không thể trì hoãn"

Dù sao nếu như Lâm gia thực sự không có, nàng liền thỉnh một đại nho sính qua bên ấy, là được, Diệp An Trác rèn luyện võ rất có thiên phú, hắn lại yêu thích việc này, nàng là tỷ tỷ, nhất định sẽ thành toàn cho hắn!

Diệp lão thái quân cũng nôn nóng, lập tức kêu người đi truyền tin cho Diệp Thịnh, một lát sau nha hoàn truyền tin trở về, cười nói: "Quốc công gia nghe được tin cực kỳ cao hứng, lập tức liền kêu hai vị thiếu gia đến, cùng nhị lão gia tập dượt trước một chút võ nghệ."

Tổ mẫu và tôn nữ hai người hai mặt nhìn nhau, Diệp lão thái quân cười nhạo một tiếng: "Tập dượt cái gì, sợ là đệ đệ hắn cùng các cháu trai lại bị hắn hành hạ một trận."

Diệp Khuynh nghe ra tuy Diệp lão thái quân trong miệng trách cứ, nhưng thanh âm lại tràn đầy cao hứng, gia hòa vạn sự hưng, Diệp gia huynh đệ sát cánh cùng nhau, tóm lại là chuyện tốt.

Diệp Khuynh sờ sờ trong lòng bàn tay lão thái thái tay có chút lạnh, liền lấy chăn tơ vàng đắp lên người lão thái thái, cười nói: "Tổ mẫu, nghe nói nương nương trong cung muốn gặp con?"

Lão thái thái vỗ đầu, kêu một tiếng: "Nhìn ta đã thành lão bà hồ đồ rồi này, Quý Phi nương nương nghe nói con có phương thuốc bảo dưỡng của Hiếu Hiền Hoàng Hậu bèn kêu con ngày mai tiến cung, muốn con đưa bản chép tay của phương thuốc cho nàng coi một chút, lại kêu ngươi ở lại làm bạn mấy ngày, chờ khi nào trở về ngươi liền thu thập hành lý đi!"

Lão thái thái nói xong, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Diệp Khuynh: "Nhà chúng ta thực sự có bản chép tay kia sao, sao ta chưa thấy qua nhỉ?"

Diệp Khuynh mặt không đổi sắc nói: "Lần trước tổ mẫu ban cho tôn nữ những đồ vật cũ của cô tổ mẫu, ta soạn sửa một thời gian mới phát hiện ra."

Lão thái thái gật gật đầu: "Vậy con trở về phải bảo quản thật tốt đấy, đồ vật của Hiếu Hiền hoàng hậu đều là bảo bối."

Diệp Khuynh một bên đáp lời, một bên đỡ Diệp lão thái quân chậm rãi nằm xuống, cười nói: "Tổ mẫu ta không vội quay về, ta chờ ngài ngủ rồi mới đi."

Nàng hầu hạ Diệp lão thái quân đắp chăn đàng hoàng, lại ở bên Diệp lão thái quân nhẹ nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương, mãi cho đến Diệp lão thái quân phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, mới cẩn thận lui ra ngoài.

Ra tới ngoài cửa, Diệp Khuynh nhìn về phía bốn đại nha hoàn, Đoan Khê bởi vì lúc nãy ở chỗ nàng vừa dạy dỗ một vố rất đau, hiện tại không dám ngẩng mặt, cứ thế cúi đầu, thành thành thật thật đứng ở cuối cùng.

Diệp Khuynh tầm mắt đảo qua trên mặt từng người, mở miệng hỏi: "Mới vừa rồi thủ pháp xoa bóp của ta, trong các ngươi ai thấy rõ nhất?"

Vừa rồi nàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho Diệp lão thái quân, một đường nhẹ nhàng xoa miết đến đỉnh đầu, lại ở đỉnh đầu ấn nhẹ dần tới phần cổ, giữa chừng dừng lại vài lần, thỉnh thoảng ấn mấy huyệt đạo quan trọng, bộ thủ pháp xoa bóp này là do nàng lúc trước đã cố ý học hỏi từ các thái y.

Năm đó, Hoàng Hậu Huệ An giấc ngủ không tốt, Diệp Khuynh đã học một bộ thủ pháp mát xa, mỗi ngày nàng đều đến mát xa cho Hoàng Hậu, sau đó lại lấy nước ấm ngâm chân, và tích cực dùng dược điều trị, chậm rãi, rất có hiệu quả, Huệ An Hoàng Hậu đối với nàng đều là yêu quý, khen không dứt miệng.

Phải biết rằng, Huệ An Hoàng Hậu không chỉ có Lương Bình Đế là nhi tử, nhưng đến cuối cùng Lương Bình Đế vẫn có thể yên ổn giữ vị trí Thái Tử, việc đó không thể không kể đến công lao của Diệp Khuynh.

Cũng chính là sau khi Lương Bình Đế đăng cơ, Huệ An Hoàng Thái Hậu đem chất nữ của chính mình chất nữ gả vào cung, lúc này quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người mới xa cách.

Từ đó về sau, Diệp Khuynh liền hiểu được, mẹ chồng nàng dâu không thể thân như mẹ con, trong lòng mẹ chồng, địa vị của con dâu so ra vẫn kém xa nhi tử tôn tử.

Tuy nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này xa cách, nhưng khi Huệ An Hoàng Thái Hậu nằm trên giường bệnh hai năm, Diệp Khuynh vẫn là một thân con dâu hiếu thảo hầu hạ chu đáo, liền được đánh giá là hiếu thuận, sau lại trời xui đất khiến được cái danh hiền thục, cho nên mới được phong hào là Hiếu Hiền hoàng hậu.

Làm người, đặc biệt là làm Hoàng Hậu, chính là phải như vậy, trong lòng nghĩ như thế nào không quan trọng, ngoài mặt, lại phải thể hiện là một người mà một chút tật xấu đều tìm không ra!

Tầm mắt của Diệp Khuynh quét qua, làm mấy nha hoàn rất có áp lực, sau một lúc lâu, nha hoàn nhỏ tuổi nhất trong số đó, y phục màu xanh trắng sứ mới nhút nhát sợ sệt giơ tay lên tay, nhỏ giọng nói: "Nô tì có xem hiểu được đại khái tám phần."

Diệp Khuynh gật đầu, lão nhân gia thông thường đều nghỉ ngơi không tốt lắm, bộ thủ pháp này có thể giúp bà ngủ ngon hơn, mới vừa rồi nàng không có cố ý đề điểm, cũng là muốn nhìn một chút, mấy nha hoàn này có hay không hầu hạ lão thái thái dụng tâm vài phần.

"Tốt lắm, về sau mỗi tháng ngươi đến chỗ ta lĩnh thêm nửa phân tiền tiêu, bạc do ta ban thưởng, mỗi ngày đều phải dựa theo thủ pháp của ta để xoa bóp cho tổ mẫu một lần, ngươi có làm được không?"

Tiểu nha hoàn áo xanh nhất thời vui mừng quá đỗi, các nàng là nha hoàn hầu hạ bên người lão thái thái, vốn là so với người khác tiền tiêu hàng tháng đã cao rồi, Diệp Khuynh lại cho nhiều thêm nửa phân, quả thực hạnh phúc muốn ngất đi rồi.

Diệp Khuynh lại cầm tay dạy lại một lần, khóe mắt vẫn chú ý tới biểu cảm của ba nha hoàn còn lại cũng đang trộm học tập, đặc biệt là Đoan Khê, học rất nghiêm túc, không khỏi mỉm cười, nàng chính là muốn như vậy, có cạnh tranh, công việc mới càng có hiệu suất.

Kêu các nàng đều tranh công hầu hạ lão thái thái, mới có thể hầu hạ lão thái thái càng tốt!

Năm đó bên người nàng có tứ đại nữ quan, bổng lộc của mỗi người đều không giống nhau.

Trong đó đắc lực nhất là Bạch Lộ, bổng lộc gấp đôi, trong đó một phần, là cố ý lấy từ kim khố của Hoàng Hậu, đến ngày lễ tết, lại có cách thưởng khác nhau, trang sức vải dệt gì đó đủ cả, so với một vài tiểu chủ phân vị thấp còn nhiều hơn vài phần.

Có đôi khi nàng liền nhịn không được trêu ghẹo, "Khi nào để ta hầu hạ các ngươi một ngày, cũng cho ta được hưởng một chút đãi ngộ này mới được."

Bạch lộ vươn một đôi tay, lộ ra vòng tay trên mặt chạm trổ tinh vi, lại nghiêng đầu, lộ ra đôi khuyên tai trân châu to bằng ngón tay cái, cuối cùng chỉ vào một đôi phỉ thúy tịnh đế liên, "Nương nương thích cái nào, ta liền thưởng cho ngài"

Diệp Khuynh liền nghẹn cười mà tay cầm khăn run lên, e lệ nói: "Tạ Bạch nương nương ban thưởng"

Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh không khỏi có chút hoài niệm, nhẩm tính tuổi tác, một đám hầu hạ nàng lúc trước có phải hiện giờ vẫn còn ở trong cung, cũng không biết lần này vào cung, có thể gặp được hay không, trong lúc nhất thời, Diệp Khuynh đối với việc vào cung, có chút chờ mong.

Diệp Khuynh dặn dò các nha hoàn, phân phó các nàng hầu hạ tốt lão thái thái, sau đó Phỉ thúy khoác áo choàng cho nàng, tiểu nha hoàn ở phía trước đốt đèn lồng, Trân Châu Phỉ Thúy bảo vệ hai bên nàng, đoàn người lại hướng Phù dung cư mà đi.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trở lại Phù Dung cư, Diệp Khuynh rửa mặt một phen, tùy ý xem một quyển sách, sau đó nghiêng người trên sạp quý phi, nhìn Trân Châu Phỉ Thúy thu thập hành lý cho nàng.

Cũng không phải lần đầu tiến cung, hai cái nha hoàn thu thập khởi hành trang tới đều thực nhanh nhẹn.

Phỉ thúy một bên thu thập hành lý, một bên dặn dò theo thói quen: "Tiểu thư lần này tiến cung, cần phải tự chiếu cố tốt cho mình, buổi tối đắp chăn đàng hoàng, tiểu cung nữ được phân tới hầu hạ người cũng không biết có thể chiếu cố tốt hay không, nếu nô tì và Trân Châu có thể cùng tiến cung thì tốt rồi"

Trân Châu ở một bên bật cười: "Ngươi cũng thật là lo lắng lung tung, Quý Phi nương nương cùng tiểu thư của chúng ta là bạn thân thời khuê nữ, lẽ nào còn có thể không chiếu cố tốt cho tiểu thư!"

Phỉ thúy trừng mắt nhìn Trân Châu một cái, tiếp tục nhắc mãi: "Ta chính là sợ Quý Phi nương nương quá chiều chuộng tiểu thư của chúng ta. Lần trước vào cung, tiểu thư thích ăn kem, Quý Phi nương nương liền đáp ứng nàng, kết quả tiểu thư tham lạnh ăn nhiều rồi đau bụng, ngươi không nhớ rõ sao?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro