Chương 71. Lại chạm mặt Thái Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 71. Lại chạm mặt Thái Tử

Sau cùng, Phỉ Thúy thu dọn đầy đủ váy áo bỏ vào tay nải gọn gàng, cười nói: "Bất quá Quý Phi nương nương thật sự là thương xót tiểu thư của chúng ta, quần áo mỗi lần tiểu thư mang đi, đều không mặc, khi trở về đều mang thêm rất nhiều quần áo mới về."

Trân Châu cũng thu dọn son phấn và áo choàng mang tới, cười nói: "Còn không phải sao, có một lần tiểu thư bướng bỉnh, không mang quần áo liền tiến cung, hai tay trống trơn, còn nói là tới chỗ nương nương hoá duyên, nương nương cũng không giận, trực tiếp kêu thượng y cục mang người qua đo kích cỡ và may y phục mới cho tiểu thư"

Phỉ Thúy lại cầm lấy một bộ áo lót tiêu sa màu lục, cười nói kể tiếp: "Kết quả người của thượng y cục trực tiếp mang luôn y phục mới đến, còn nói rằng biết Diệp đại cô nương tiến cung, đã sớm chuẩn bị tốt mấy bộ y phục"

Diệp Khuynh thất thần nghe các nàng nói, xem ra Diệp Quý Phi thật sự rất thương yêu chất nữ này, cũng khó trách Diệp Vân Diệp Như suốt ngày kêu bất công, đối với vị tỷ tỷ là nàng nhìn thật sự không thuận mắt.

Kỳ thật cũng có thể lý giải, khi Diệp Quý Phi tiến cung, Diệp Khuynh đã sinh ra rồi, phỏng chừng Diệp Quý Phi làm cô cô cũng thường xuyên bế ẵm, ôm nựng nàng, cô chất hai người đã có cảm tình từ nhỏ,

Diệp Vân Diệp Như đều là sau này mới sinh ra, tình cảm tự nhiên kém hơn một chút.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Khuynh ngập tràn cảm giác thú vị, Diệp Hoan Ca nguyên bản là chất nữ của nàng, hiện giờ lại đổi thành cô cô của nàng.

Lúc trước nàng cũng rất thương yêu Diệp Hoan Ca, chỉ là cũng không phải ngày nào cũng giáp mặt nhau, chỉ thỉnh thoảng ban thưởng đồ vật, tình cảm cũng không gần gũi.

Diệp Khuynh dư quang khóe mắt liếc tới Phỉ Thúy Trân Châu đang chuẩn bị một chồng quần áo lóa mắt, kinh hỉ nàng liền bật dậy, chỉ vào bộ quần áo màu sắc sặc sỡ tựa như cầu vồng hỏi: "Không phải nói về sau không dùng những loại quần áo lòe loẹt rườm rà như vậy nữa sao, quần áo mới may đâu rồi?"

Lúc trước nàng mới vừa tỉnh lại, liền đối với những bộ y phục quá mức phô trương lòe loẹt của Diệp Khuynh mà ghét bỏ, cuối cùng miễn cưỡng lựa ra hai kiện quần áo, ngay sau đó liền dựa theo kích cỡ, lựa chọn nguyên liệu, ra lệnh cho phòng may nhanh chóng may y phục mới theo ý nàng, hiện giờ cũng được năm sáu bộ, màu sắc đều là xanh nhạt, tố lam, vàng nhẹ vân vân tương đối nhẹ nhàng.

Phỉ Thúy cùng Trân Châu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Trân Châu đứng lên, ôn nhu khuyên giải nói: "Tiểu thư, không phải chúng ta không cho người mang y phục đơn giản đi mà là Quý Phi nương nương thực sự rất thích người mặc y phục diễm lệ như thế, người nói tiểu cô nương gia chính là phải trang điểm rực rỡ một chút mới đẹp."

Diệp Khuynh mày nhăn lại, vung tay lên, căn bản không nghe, "Đều thu hồi lại cho ta thay mấy bộ đơn giản khác đi"

Mười tuổi còn là tiểu nữ hài, dung mạo vóc dáng trẻ con đều giống nhau thì tự nhiên có thể mặc y phục lòe loẹt màu sắc, nhưng hiện giờ nàng đã trở thành thiếu nữ, lại không lựa chọn y phục thích hợp với nhan sắc của chính mình thì thật đúng là càng mặc càng xấu.

Trân Châu Phỉ Thúy không dám làm trái ý nàng, vội thu thập lại một lần nữa, Diệp Khuynh ngồi ở mép giường, nhìn thấy từng đống y phục hoặc đỏ thẫm hoặc là diêm dúa rườm rà thật sự rất chướng mắt, nàng mở miệng nói: "những y phục này và cả các y phục khác trong tủ kia, các ngươi kiểm tra lại một lượt, có thể mặc thì lựa ra, không thể mặc liền soạn lại mang đi, đừng để ta thấy lại một lần nữa"

Phỉ Thúy cùng Trân Châu nhìn nhau, vội vàng thưa vâng.

Hai người đều nhận thấy được Diệp Khuynh hình như có chút tâm tình không tốt, không dám nhiều lời nữa, chuyên tâm xử lý hành trang, như thế ngược lại công việc lại nhanh ba phần, thẳng đến khi trăng lên, đã đóng gói xong hai bao lớn hành lý, bao gồm một số y phục mới làm, hoa tai và trâm cài đầu vẫn thường mang, còn có son phấn ngày thường hay dùng, cùng với một bộ bình trà nhỏ tinh xảo.

Diệp Khuynh đích thực là có chút phiền lòng, ngày mai phải tiến cung rồi, đêm nay còn phải tạo ra một phần bản chép tay của Hiếu Hiền hoàng hậu, bút tích là của nàng thật ra không đáng lo, chỉ là giấy cũ và giấy mới không giống nhau, còn phải làm sao cho giấy cũ đi một chút, làm người khác không thể nào nhận ra được, mọi việc đều phải do nàng tự mình lo liệu, đối với một người chỉ có thói quen ra lệnh cho người dưới thực hiện như nàng thì việc này thật là tổn hao sức lực.

Cho hai nha hoàn lui ra, Diệp Khuynh thở dài, từ trên giường bước xuống đi tới thư án, đề bút bắt đầu viết sơ lược đề cương của bản ghi chép.

Mỹ bạch thiên, bảo dưỡng thân thể, bảo dưỡng tóc đẹp, bảo dưỡng dung nhan, tuyển y thiên, bảo dưỡng dáng vẻ, trong đó mỗi một cách thức làm đẹp lại liệt ra rất nhiều hạng mục chi tiết nhỏ hơn, ví như làm thế nào để khuôn mặt trắng trẻo lại tinh tế, mùa hè nắng chói chang ảnh hưởng đến làn da thì làm thế nào để bảo trụ làn da, làm thế nào để bàn tay mười ngón luôn trắng nõn tinh tế, làm thế nào bảo dưỡng làn da trên người làn da, nhiều vô số, không phải trường hợp cá biệt.

Kia tu thân thiên càng là rườm rà, như thế nào để luyện được một vòng eo tinh tế, như thế nào khiến đùi thon, cánh tay không thô tráng, mông đáng yêu ——

Riêng tính đến độ dài của các hướng dẫn chi tiết, liền ước chừng dài tới ba trang giấy, nếu là thêm chi tiết hơn nữa, sợ là có thể so được với một bộ Tứ thư!

Diệp Khuynh nhìn đề cương kỷ yếu, mày lập tức nhíu lại, như vậy không được, đầu tiên thời gian không đủ, phỏng chừng viết liền ba ngày ba đêm nàng cũng viết không xong! Tiếp theo nàng cũng thật sự đau đầu, viết nhiều như vậy chỉ nội việc nghĩ lại thôi đã thấy phiền, cắn cán bút nghĩ nghĩ, nhìn đến nước trà trên bàn cùng ánh nến bên cạnh, Diệp Khuynh trước mắt sáng ngời, nghĩ tới một biện pháp.

Diệp Khuynh đặt bút như bay, ngáp dài một cái rốt cuộc viết xong mỹ bạch thiên, nhìn một chồng trang giấy, cũng rất có cảm giác thành tựu.

Nàng lại tìm thêm chút giấy trắng, tài thành giống nhau lớn nhỏ, cùng viết tốt bộ phận đinh ở cùng nhau, sau đó cầm lấy ánh nến, cẩn thận đem mặt sau dẫn châm, tiếp theo cầm lấy nước trà một bát, nhìn trong tay dư lại nửa bổn tàn quyển, Diệp Khuynh cực kỳ vừa lòng.

Nàng tùy tay phiên phiên, thấy còn sót lại một phần giấy bị lửa làm hoen vàng, lại ngâm qua nước trà, chữ viết đều trở nên mơ hồ, liền nhìn như là sách cũ, mặc cho ai cũng nhìn không ra đây là bản chép tay mới viết.

Diệp Khuynh cầm quyển sách trong tay, nằm xoài trên bàn, chờ ngày mai gió tự nhiên sẽ hong khô sau đó liền có thể mang đi, đến khi Diệp Quý Phi hỏi, nàng liền nói, ngày hôm qua lấy ra xem, không cẩn thận làm bén lửa, trong lúc cuống quít lại cầm nước trà dập tắt lửa, kết quả liền thành dáng vẻ này!

Nàng cũng thực buồn bực, nàng cũng thực đáng tiếc, chính là sự thật chính là như thế!

Diệp Khuynh ngáp dài rồi lên giường, mơ hồ cảm thấy biện pháp vô lại này tựa hồ không phải từ bản thân nghĩ ra, cần nghĩ kỹ lại nhưng đầu óc lại vây thành một đống hồ nhão, nhất thời nghĩ không ra sự việc như thế đã từng xuất phát từ bút tích của người nào.

Trâu ăn cỏ, ăn xong rồi, trâu chạy ——

......

Diệp Khuynh ngày hôm qua lăn lộn có chút mệt, thời điểm Trân Châu Phỉ Thúy tới gọi nàng thức giấc, nàng mơ mơ màng màng nhìn bên ngoài trời vẫn đang tối, liền nằm nướng trên giường không chịu dậy.

Lại nói tiếp tật xấu này đều hình thành lúc là Hoàng Thái Hậu, muốn lười nhác ngủ nướng một chút liền nói thân thể không khoẻ, chư vị nương nương mời trở về đi, hôm nay không cần thỉnh an, nếu là có người nào kiên trì muốn hầu hạ thuốc nước, thì kêu sang sao chép kinh Phật ở Phật đường. Chờ sao kinh phật xong rồi, lúc này nàng cũng thức dậy, liền kêu cung nữ truyền lời nói, nghỉ ngơi một chút thân thể đã tốt hơn rồi, hiện giờ rất tốt, kinh Phật lưu lại, người liền trở về đi.

Như thế qua tám lần mười lần, một đám chủ tử lớn nhỏ chủ tử đều rất ngoan ngoãn, biết Thái Hậu nương nương chẳng qua là ngủ nướng lười nhác mà thôi.

Đương nhiên, khi còn là Hoàng Hậu nàng vẫn là rất cần cù, mỗi ngày đúng giờ rời giường, lúc tên Chết-không-biết-xấu-hổ thượng triều nàng cũng đều hội kiến đám mỹ nhân lớn nhỏ của hắn, xử lý cung vụ, có thể nói tận chức tận trách. Sau đó nàng lại từ vị trí Hoàng Hậu lên tới vị trí cao hơn, tự nhiên cũng thực khoan khoái chiều chuộng mình.

Hiện tại xem ra, là khoan khoái quá mức.

Phỉ Thúy Trân Châu thật vất vả mới hầu hạ nàng mặc xong quần áo, lại rửa mặt, cuối cùng mới thanh tỉnh, nhìn nàng tâm tình cũng không tệ lắm, Phỉ Thúy chỉ vào trên bàn một nửa quyển sách trên bàn rõ ràng đã phải chịu khổ chà đạp, thật cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, đó chính là bản chép tay của Hiếu Hiền hoàng hậu nương nương sao?"

Diệp Khuynh liếc liếc mắt một cái đến nửa quyển sách bị cháy nham nhở như chó gặm, tâm tình rất tốt đáp: "Đúng vậy!"

Lời còn chưa dứt, liền thấy hai nha hoàn đồng thời lộ ra biểu tình vô cùng đau đớn, căm giận nói: "Tiểu thư có chuyện gì liền sai chúng ta làm, như thế nào lại để xảy ra chuyện này! Người ngoài không biết lại tưởng rằng chúng ta hầu hạ tiểu thư không chu toàn!"

Diệp Khuynh: "......"

Hai người hướng tới Diệp Khuynh rít gào một hồi sau, xoay người sang chỗ khác bàn bạc xem làm cách nào để sửa sang lại, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh dở khóc dở cười, nhìn các nàng tìm cái hộp gấm, trước đem nửa cuốn sách cẩn thận dùng vải bông bao lại, bên ngoài lại bọc lên một tầng tơ lụa màu trắng, lại cẩn thận bỏ vào hộp gấm, đậy nắp lên, nhìn ngoài còn tưởng rằng đó là trân bảo vô giá.

Sau khi Diệp Khuynh trang điểm xong, đã bị hai nha hoàn đưa lên xe ngựa, hầu hạ ân cần lên xe ngựa tiến cung, sau đó khi vào cung sẽ có cung nhân dẫn nàng đến nơi ở của Quý Phi nương nương, nếu lúc đó Quý Phi nương nương còn chưa dậy, thì nàng liền phải hầu ở bên ngoài.

Diệp Khuynh hơi có chút dở khóc dở cười, trước kia đều là người khác chờ nàng, hôm nay cũng đến phiên nàng chờ người khác, thật đúng là phong thuỷ thay đổi.

Chỉ là có mình nàng phải dậy thật sớm nên có chút không cam lòng, nhất thời máu hành hạ nổi lên, Diệp Khuynh trực tiếp gọi tới một đội vú già, phân phó các nàng đi gọi hai đường đệ, đóng gói đưa đến Lâm phủ ngay, hẳn là còn kịp giờ tập thể dục buổi sáng!

Diệp Khuynh ngồi ở trong xe ngựa, lại có chút mệt rã rời, cầm lòng không đậu liền ngáp mấy cái, mãi cho đến khi cửa cung đã ở phía trước nhưng cửa cung còn chưa có mở, nàng liền dựa vào thùng xe, mơ màng thiếp đi.

Chưa ngủ được bao lâu, tựa hồ mới vừa vào mộng đã bị bừng tỉnh, bên ngoài một trận âm thanh ầm ĩ truyền đến, tiếng một nam tử không kiên nhẫn hỏi: "Đây là xe ngựa của ai, kêu hắn nhanh cút ngay!"

Lại hướng tới cửa cung hô: "Mở cửa nhanh lên, bổn Thái Tử phải đi về ngủ!"

Lúc đó Diệp Khuynh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ màng màng nghĩ, đây là nhà của Thái Tử, thế nhưng hắn lại qua đêm ở bên ngoài, thật sự là tổn hại đến mặt mũi của hoàng tộc. Sau đó có nội thị qua hỏi thăm, đây là xe ngựa của ai, lái xe một năm một mười đáp: "Chẳng giấu gì đại nhân, trên xe chính là Đại cô nương Định Quốc Công phủ của chúng ta, lãnh ý chỉ của Quý Phi nương nương, tiến cung bái kiến."

Nội thị kia trở về bẩm báo, Diệp Khuynh mày nhăn lại, đang chuẩn bị kêu người nhà đem xa giá lùi ra xa một chút, cửa xe đột nhiên bị người ta đá văng, tiếp theo một nam tử trẻ tuổi nghênh ngang tiến vào, thân thể hắn lay động, trọng tâm không vững, chao đảo một chút liền nhào vào trên người nàng.

Hai người đều sửng sốt, một cổ mùi rượu xộc thẳng vào chóp mũi Diệp Khuynh, trong không khí tràn ngập mùi phấn hoa, cùng với hương vị thuần khiết của rượu trái cây, còn có hơi thở nhàn nhạt mùi bồ kết, rất là thoải mái thanh tân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro