Chương 72. Thái Tử hoa lệ lên sân khấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Mê Lộ Đích Long

Nam tử kia cũng sửng sốt, đến khi phía dưới xe vang lên tiếng nội thị hô to gọi nhỏ truyền đến, hai người mới theo bản năng đều lui lại phía sau một bước.

Diệp Khuynh nhìn rõ diện mạo của nam tử, tức khắc cơn giận ùa tới, lại là hắn, vị Thái Tử điện hạ này đã là lần thứ hai xông vào xe của nàng! Hắn không có ý thức một chút, rằng nàng vẫn là một cô nương chưa lập gia đình hay sao!

Thân thể Diệp Khuynh sau khi ngả về phía sau, mượn đà tư thế người, giơ một chân lên, hung hăng đạp vào ngực Thái Tử, Thái Tử lảo đảo một cái, liền ngã xuống xe ngựa.

Nội thị bên ngoài cùng các hộ vệ nhìn thấy ngực Thái Tử hiện rõ một dấu vết giày nhỏ nhắn, trong lúc nhất thời đều sợ ngây người, bản thân Thái Tử cũng phải sau một lúc lâu mới phản ứng lại, hắn xoa xoa đôi mắt lờ đờ nhập nhèm vì say, nhìn dấu chân trên ngực, đột nhiên kêu lên: "Lại là ngươi! Nha đầu thúi đáng chết, ngươi đạp ta hai lần!"

Nói xong, Thái Tử lại lần nữa hướng về xe ngựa của Diệp Khuynh mà lao tới, vài vị nội thị chạy nhanh đến can ngăn hắn, ôm cánh tay, ôm chân, động tác cực kỳ thuần thục, Thái Tử vẫn hô: "Đừng ngăn cản ta, ta cũng muốn đá một cước ở ngực nàng !"

Diệp Khuynh: "......"

Một âm thanh thanh thoát, trầm tĩnh đột nhiên vang lên: "Hoàng huynh, huynh la hét ầm ĩ gì thế, nếu làm kinh động quá, phụ hoàng lại phải vất vả giúp người thu thập cục diện rối rắm."

Thái Tử lập tức thành thật lui xuống, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bóng dáng bên cạnh, "Nhị đệ, sao ngươi lại tới đây?" Hắn lại ngẩng đầu nhìn trời, mơ mơ màng màng nói: "Trời còn không có tối đâu."

Nói xong câu đó, lại không đợi Nhị hoàng tử trả lời, hắn ném ra lệnh bài, bảy tám tiểu thái giám canh giữ cửa cung liền cùng nhau dùng sức, cửa cung cuối cùng được mở ra.

Thái Tử xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào bên trong, Nhị hoàng tử Cao Dục đứng bên xe ngựa của Diệp Khuynh, Diệp Khuynh hơi cúi đầu, là có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, mỉm cười nhìn bóng dáng Thái Tử cách đó không xa, trong miệng vừa ôn hòa lại vừa kiên định nói với Diệp Khuynh: "Khanh khanh, ngươi hãy nhìn xem, giang sơn này, vẫn sẽ là của trẫm."

Lời còn chưa dứt, liền thấy bóng dáng đã đi vào cửa cung của Thái Tử bỗng nhiên xoay người, bước nhanh quay trở lại, phảng phất là nghe được lời Cao Dục nói mới quay lại, Diệp Khuynh rõ ràng nhìn thấy trên mặt Cao Dục lóe lên kinh ngạc, không khỏi cười ra tiếng.

Tiếng cười mới vừa phát ra, một bàn tay to đột nhiên tiến vào trong khoang xe, đem nàng túm xuống xe ngựa, Diệp Khuynh lảo đảo một cái, lại lần nữa ngã vào cái ôm ấp quen thuộc, mùi rượu cùng vị bồ kết thanh tân xông vào mũi, Diệp Khuynh trước tiên nghĩ đến, hai loại hương vị mâu thuẫn như thế nào có thể xuất phát từ một người!

Thái Tử đem nàng gắt gao ôm ở trong ngực, cố tình dùng sức ngửi ngửi ở má nàng, cổ nàng, ngay sau đó cười to ra tiếng: "Diệp gia đại cô nương, tốt, tốt!"

Cười chán, Thái Tử nhẹ buông tay, lại lần nữa xiêu xiêu vẹo vẹo bước tới cửa cung, lần này biến cố động tác mau lẹ, từ lúc Thái Tử kéo nàng xuống xe, ôm nàng vào lòng, bất quá chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủn, Diệp Khuynh cùng Cao Dục đều không kịp phản ứng.

Đến khi Thái Tử xoay người rời đi, Cao Dục mới theo bản năng tiến lên trước hai bước, Diệp Khuynh rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tỏ rõ sự âm trầm tức giận.

Diệp Khuynh một lần nữa ngồi trên xe ngựa, Cao Dục đi theo bên cạnh xe, vừa đi được hai bước, nhàn nhạt nói: "Đương kim thánh thượng đang vì Thái Tử mà tuyển phi, ngươi tốt nhất đừng để bị chọn phải."

Thanh âm của hắn mang theo một cổ tàn nhẫn nói không nên lời, Diệp Khuynh theo bản năng cúi đầu nhìn lại, tầm mắt hai người đụng phải, Cao Dục hướng tới nàng ôn hòa cười, "Ngươi có hiểu không, khanh khanh."

Đôi mắt hắn giống như lốc xoáy, sâu không thấy đáy, Diệp Khuynh theo bản năng phản bác nói: "Nam nữ khác biệt, điện hạ xin đừng xưng hô thân mật như thế!"

Cao Dục rốt cuộc dừng bước, Diệp Khuynh cảm thấy tầm mắt nóng rực của hắn từ phía sau phóng tới, như mũi tên phía sau lưng nàng, thân thể nàng tức khắc cứng đờ, liền đầu cũng không dám quay lại, trong lòng đã liên tiếp mắng thầm —— kẻ điên kẻ điên kẻ điên, tên này là kẻ điên!

Khóe miệng Cao Dục hơi hơi gợi lên, nhìn theo xe ngựa chở Diệp Khuynh vào cung, thay đổi bước chân, theo một phương hướng khác bước vào.

Một buổi sáng trải qua quá nhiều kinh hách, Diệp Khuynh tinh thần mỏi mệt, trong đầu lúc thì xuất hiện cảnh tượng Thái Tử vùi đầu ở cổ nàng, lúc lại xuất hiện đôi mắt của Cao Dục giống như lốc xoáy sâu không lường được đang nhìn mình chăm chú, trong đầu hoàn toàn loạn thành một đống hồ nhão.

Cũng không chú ý tới cung nhân dẫn đường đi như thế nào, đến lúc nàng phục hồi lại tinh thần, đã phát hiện mình đang ngồi ở gian ngoài của Triều Phượng cung, trước mặt bày một ly hoa hồng trà còn nóng đang tỏa khí, còn bày biện một đĩa mứt hoa quả bên cạnh, một đĩa bánh hoa quế nhiều tầng, đều là theo khẩu vị ưa thích của Diệp đại cô nương xưa nay.

Đáng tiếc, lại không phải khẩu vị của nàng.

Diệp Khuynh làm Hoàng Hậu nhiều năm, cái gì là sơn hào hải vị cũng đều đã dùng qua, cuối cùng lại càng thích thanh đạm, xưa nay dùng điểm tâm lúc đói, cũng đều là chút trái cây mới mẻ, hạnh nhân hạch đào, gà đen heo sữa hầm chung linh tinh, đối với đồ ăn có vị ngọt nàng lại không thích lắm.

Chỉ là nghĩ đến Lương Bình Đế mà chính mình quen biết tự bỏ đi thân phận, hoàn toàn biến thành Nhị hoàng tử, Diệp Khuynh liền không rét mà run, nếu không phải Cao Dục chính miệng thừa nhận, ai sẽ nhìn ra hắn là Lương Bình Đế của tiền triều hùng tài đại lược lại phong lưu vô song!

Hơn nữa khi tham gia Thất Tịch yến, Diệp Khuynh căn cứ kinh nghiệm kiếp trước, tùy tiện đặt ra chủ ý, để ba tỷ muội các nàng ăn mặc giống nhau y phục cùng một loại nguyên liệu, nổi bật xác thực là có một không hai, lại nói khi bị Lương Bình Đế cùng Nguyên Phi nhìn thấu, Diệp Khuynh quyết định vẫn phải thật cẩn thận, không nên lộ ra dấu vết gì, nơi này dù sao cũng là hoàng cung, vô luận chỗ nào, cũng đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Nàng một bên thôi miên chính mình, ta chính là Diệp Khuynh, Diệp Khuynh chính là ta, một bên uống một ngụm hoa hồng trà, lại suýt nữa phun ra ngoài —— quá ngọt, thật không biết đã bỏ bao nhiêu mật đường vào!

Nàng lại bẻ khối bánh hoa quế, bánh này làm rất đẹp, chỉ là vẫn quá ngọt, Diệp Khuynh ăn nửa khối, liền buông xuống.

Lúc này liền nghe gian ngoài truyền đến tiếng thấp giọng dò hỏi: "Đã dâng nước trà cho cô nương?"

"Cô nương thích trà hoa hồng nên đã sớm chuẩn bị, làm bánh cũng là chọn những chiếc đẹp nhất mới dâng lên, bất quá cô nương tựa hồ ăn uống không ngon, chỉ dùng nửa miếng bánh điểm tâm."

Diệp Khuynh mày nhăn lại, ngay sau đó lại giãn ra, trong hoàng cung chính là như vậy, suốt ngày một đống cung nữ nội thị vây quanh, liền một ngày ra ngoài cung mấy lần đều biết, đừng tưởng có cái gì có thể giữ được bí mật!

Sau đó màn lụa bị người từ bên ngoài mở ra, một thân y phục nữ tử váy dài màu lam nhạt, nàng có vẻ là người lớn tuổi một chút, đạm Nga Mi, mắt thon dài, mũi cao thẳng, màu da trắng nõn, chính là bộ dáng mà nghiên mực Đoan Khê kia từng tha thiết ước mơ, ngũ quan như vậy tổ hợp xuống dưới, quả nhiên là tiểu mỹ nhân hiếm có.

Diệp Khuynh lại kinh hãi đến mức suýt nữa đánh đổ chung trà trong tầm tay, cơ hồ buột miệng thốt ra cái tên Bạch Lộ.

Diệp Khuynh làm ba mươi năm Hoàng Hậu, lại làm bảy tám năm Thái Hậu, bên người nữ quan cũng không phải không có thay đổi, ngày đó nữ quan bên cạnh nàng phần lớn lấy tên từ hai mươi bốn tiết, Diệp Khuynh quen dùng không quá ba bốn người, cốc vũ, tiết Mang chủng, bạch lộ, tiết sương giáng.

Nữ quan khi tới 24-25 tuổi, Diệp Khuynh liền hỏi qua các nàng, hoặc là gả chồng, hoặc là phân đến các nơi khác trong cung làm quản sự ma ma, sau đó lại đề bạt nữ quan mới thay thế.

Tân nữ quan dù cho tên ban đầu là gì, đều sẽ bị đổi thành tên gọi của hai mươi bốn tiết, bằng không cứ cách mấy năm liền phải đi nhớ tên của một đám người mới, thật sự phiền toái.

Vị trước mắt này chính là Bạch Lộ, chính là nữ quan cuối cùng bên người Diệp Khuynh, cũng chính là người bị nàng gọi đùa là Bạch nương nương, hầu hạ nàng rất tỉ mỉ, nàng xử lý sự vụ chưa bao giờ có nửa điểm không thỏa đáng, luôn mang đến niềm vui cho Diệp Khuynh.

Tính ra, vị bạch nương nương này hẳn là đã qua bốn mươi, chỉ là bảo dưỡng thoả đáng, nhìn qua bất quá chỉ như người ba mươi, so với lần cuối cùng Diệp Khuynh thấy nàng, không có thay đổi gì lớn, cho nên Diệp Khuynh mới có thể liếc mắt một cái đã nhận ra.

Từ biểu hiện kinh ngạc ban đầu khi nhìn thấy Bạch Lộ, Diệp Khuynh rốt cuộc bỏ xuống tâm tình lo lắng buồn rầu từ lúc vào cung tới giờ.

Năm đó các nữ quan nàng dùng qua đều là do một tay nàng dạy dỗ, Bạch lộ càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, đối với quy củ trong cung, và việc nhận biết người xấu, việc xấu đều hiểu biết rõ ràng.

Có Bạch lộ chăm sóc, Diệp Hoan Ca ở trong cung cũng sẽ không quá chật vật.

Xưa đâu bằng nay, Diệp Khuynh tự nhiên biết địa vị Bạch lộ bây giờ là nữ quan cấp cao ở trong cung, lập tức liền đứng lên nói: "Sao dám làm phiền cô cô tự mình lại đây, nương nương đã dậy chưa?"

Bạch lộ khóe miệng hơi mỉm cười nhẹ, khách khí nói: "Nương nương gần đây giấc ngủ không được tốt, khó được một ngày ngủ ngon, ta liền dặn dò các nàng không cần kêu nương nương rời giường, sợ là cô nương còn phải chờ thêm một lát."

Diệp Khuynh sửng sốt, theo bản năng liền nghĩ đến những việc kinh hoàng gây ra mất ngủ, tim đột nhiên đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng chẳng trách nàng lo lắng quá, nơi này chính là bẫy rập hoàng cung, hết thảy đều có khả năng.

Lập tức Diệp Khuynh sốt ruột hỏi: "Thân thể nương nương như thế nào lại không tốt, đã truyền thái y chưa?"

Bạch lộ kinh ngạc nhìn nàng một cái, giải thích nói: "Đã cho gọi rồi, thái y nói chỉ là có chút suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt thôi"

Tâm trạng đen tối của Diệp Khuynh hơi hơi buông lỏng, Bạch lộ lại vừa ngồi xuống cùng nàng, khuyên nàng ăn chút điểm tâm, liền có tiểu cung nữ chạy tới bẩm báo, "Bạch cô cô, nương nương đã thức dậy, ngài mau qua xem!"

Bạch lộ nhìn Diệp Khuynh gật đầu cười nói: "Cô nương thong thả, ta đi hầu hạ nương nương rửa mặt, sau đó sẽ gọi cô nương lại bái kiến nương nương."

Diệp Khuynh vội đứng lên, cười nói: "Cô cô mau đi đi, ta chờ ở đây là được."

Nhìn thân ảnh Bạch lộ đi xa, tươi cười trên mặt Diệp Khuynh liền thu lại.

Nếu là không thân thiết với người này, nhìn qua biểu hiện của Bạch Lộ, sẽ tự khen nàng một tiếng lễ phép chu đáo, nhưng Diệp Khuynh đã ở chung cùng nàng nhiều năm, đối với nàng hiểu biết quá sâu, lại lập tức nhận ra Bạch Lộ có thay đổi rất lớn.

Lấy ví dụ như nước trà và điểm tâm trước mặt nàng, nước trà nàng chỉ nhấp một ngụm dính môi, điểm tâm cũng bẻ nát, Bạch Lộ khuyên ân cần nàng mới ăn một ít. Nếu là Bạch Lộ ngày xưa, sợ là đã sớm nhìn ra nàng không thích nước trà và điểm tâm này, tất nhiên sẽ bất động thanh sắc gọi người tới, một lần nữa thay một loại trà bánh khác.

Nhưng Bạch Lộ hôm nay không những không nhìn ra điểm đó, ngược lại còn khuyên nàng dùng trà bánh không được ân cần lắm, nếu Bạch Lộ là chủ nhân nàng là khách nhân, cũng không thể nói gì hơn, nhưng nếu là làm nữ quan trong cung, biểu hiện hiện tại của Bạch Lộ đó chính là không đạt tiêu chuẩn.

Nữ quan như vậy ở bên người của chủ vị một cung, còn bị ỷ lại vì phụ tá đắc lực, Diệp Khuynh cảm thấy, có lẽ Bạch Lộ ở bên người cô cô Diệp Hoan Ca, cũng không tăng thêm sức mạnh cho cô cô như nàng nghĩ.

Nguyên bản tâm tình cũng tự vội vàng hơn, Diệp Khuynh có chút gấp gáp chờ mong được gặp một lần vị Diệp gia Diệp Quý Phi này, trên danh nghĩa cô cô ruột thịt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro