Chương 73. Cô cô tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 73 hảo cô cô

Tác giả: Mê Lộ Đích Long

Chờ đợi một lát, chính là chờ nguyên một buổi sáng.

May mắn là Bạch Lộ đã sai người chuẩn bị điểm tâm thức ăn, lại mang tới một vài tiểu thuyết hạ du ký, còn đuổi lão ma ma cho nàng nghỉ ngơi, thời gian chờ đợi lâu nhưng thật ra không quá buồn chán.

Chờ đến giờ cơm trưa, mới có tiểu cung nữ tới cho truyền Diệp Khuynh, Quý Phi nương nương đã thức dậy, triệu kiến nàng.

Diệp Khuynh đứng lên, sửa sang lại váy áo, thong thả ung dung đi theo phía sau tiểu cung nữ, luận về quy củ trong cung, thật sự không có người rõ ràng hơn so với nàng, nhớ năm đó làm Thái Tử Phi, rồi lại làm Hoàng Hậu, thật đúng là cùng cọc tiêu giống nhau, bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, một bước đi cũng không thể sai.

Nàng thu liễm cúi đầu, cũng không nhìn đông nhìn tây, mãi cho đến bên trong chính điện, lập tức có cung nữ chuẩn bị một chiếc đệm ở trước mặt nàng, Diệp Khuynh khuỵu hai đầu gối, từ từ hạ bái, hô to "Quý Phi nương nương thiên thu!", Liền nghe được trên đầu một cái giọng nữ mỏi mệt kêu lên: "Khuynh khuynh, mau tới đây, cho cô mẫu nhìn xem."

Diệp Khuynh từ từ ngẩng đầu, thấy rõ ràng bộ dáng của Diệp Hoan Ca, lại không khỏi cứng đờ, tươi cười trên mặt nháy mắt đọng lại.

Lúc trước, nàng đã nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, Diệp Hoan Ca sẽ là bộ dáng gì, quý khí mười phần, hay là vũ mị muôn vàn? Vô luận như thế nào, đều phù hợp với thân phận Quý Phi của nàng.

Lại trăm triệu lần không nghĩ tới, bộ dáng của Diệp Hoan Ca sẽ là như vậy!

Diệp Hoan Ca năm nay bất quá mới ba mươi tuổi, lại trang điểm như lão nhân, trên người một kiện y phục màu tím áo choàng hoa văn tùng hạc, tóc búi đơn giản, chỉ dùng một cây ngọc trâm, trên cổ đeo một chuỗi Nam Hải trân châu, vòng ước chừng hai vòng.

Đột nhiên vừa thấy, Diệp Khuynh còn tưởng rằng gặp được chính mình!

Không sai, áo choàng này, ngọc trâm, còn có Nam Hải trân châu, chính là cách thức trang điểm của nàng năm đó khi trở thành Hoàng Thái Hậu! Diệp Hoan Ca vốn sinh ra có vài phần giống nàng, nếu không phải Diệp Hoan Ca gầy hơn một chút, thì chính là một phiên bản khác của nàng!

Cả đời Diệp Khuynh, từ Thái Tử Phi đến Hoàng Hậu, không biết tích cóp bao nhiêu trang sức trân quý hiếm có, thậm chí mãi cho đến khi làm Hoàng Thái Hậu, Hiển Khánh Đế mỗi năm đều hiếu kính cho nàng trang sức cũng không phải là ít, nói câu không dễ nghe, trong cung có cái gì tốt, đều là cho nàng chọn trước, sau đó mới đến phiên các phi tần của Hiển Khánh Đế.

Chỉ là về sau nàng thành Hoàng Thái Hậu, như thế nào thoải mái thì dùng, một cây trâm nhỏ là có thể đem đầu tóc búi gọn gàng lên, còn nếu không có việc gì chẳng bao giờ mang cả bộ trâm diêu lỉnh cỉnh làm cho đầu nặng nề, quá không thoải mái.

Tràng hạt Nam Hải trân châu kia, là bao gồm một trăm lẻ tám hạt Phật châu, sau đó lại thỉnh cao tăng điểm ấn khai quang, hơn nữa nàng một thân giả dạng thật sự nặng nề, mới mang lên đề lượng.

Diệp Khuynh sửng sốt sau một lúc lâu, trong lòng nghi ngờ không ngừng tăng, theo lý thuyết, khi nàng mất, sinh thời thích đồ vật gì, trang sức gì, thậm chí dụng cụ hằng ngày, toàn bộ đều phải chôn cất cùng, đây là lệ thường.

Nhưng hiện tại, hai kiện trang sức thường ngày nàng hay dùng nhất lại xuất hiện ở trên người Diệp Hoan Ca, điều này thật sự quá không bình thường!

Diệp Khuynh đứng sững sờ giữa cung, Diệp Hoan Ca lại chờ đến sốt ruột, nàng thúc giục nói: "Khanh khanh, làm sao vậy, đã lâu không gặp cô cô, thấy lạ sao?"

Diệp Khuynh phục hồi tinh thần lại, nghe trong thanh âm của Diệp Hoan Ca có chút lo lắng, miễn cưỡng cười, nói: "Đột nhiên nhìn thấy cô cô gầy ốm thành bộ dáng như vậy, trong lòng con thật sự khổ sở"

Đúng lúc nàng cúi đầu, đem một tia hoảng hốt cuối cùng hoàn toàn che dấu.

Diệp Hoan Ca nhất thời thập phần vui vẻ, nhìn cung nữ hai bên cười nói: "Chất nữ này của ta chính là hiếu thuận như vậy, không uổng công ta ngày thường yêu thương nàng, hài tử ngoan, mau tới đây để cô cô nhìn xem"

Diệp Khuynh không hề do dự, đi tới bên người Diệp Hoan Ca, Diệp Hoan Ca đã vươn tay, thân mật nắm lấy cổ tay nàng, thúc giục: "Khanh khanh, mau ngẩng đầu lên, để cô cô nhìn xem mặt ngươi có gì không tốt!"

Diệp Khuynh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt theo bản năng liếc hướng về phía cây trâm của Diệp Hoan Ca, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhận ra, cây trâm này tuy rằng giống cây trâm nàng dùng lúc trước, nhưng vẫn có điểm khác biệt, cây trâm kia của nàng toàn bộ đều một màu xanh biếc, kiều diễm ướt át, chính là thượng phẩm trăm năm khó gặp.

Trâm này của Diệp Hoan Ca tuy rằng cũng là bất phàm, ở giữa lại khảm một vòng nhỏ ánh bạch, lúc trước bị tóc nàng che khuất, cho nên không thấy được.

Diệp Khuynh tâm tình nhất thời thả lỏng, nàng lại thuận thế nhìn về phía ngực Diệp Hoan Ca, thấy chuỗi Nam Hải trân châu kia tuy rằng mỗi một viên đều mượt mà, ánh bạch trong sáng, lại không có viên trân châu to nhất ở đầu chuỗi hạt.

Nhất thời Diệp Khuynh thấy yên tâm hơn, xem ra nhìn tưởng giống của nàng nhưng không phải, năm đó nàng thích nhất là hai loại trang sức đó, vì vậy hẳn là phải chôn cùng.

Nhưng đồng thời, trong lòng nàng lại dâng lên một nghi vấn khác, năm đó nàng làm Hoàng Thái Hậu mới trang điểm như vậy, Diệp Hoan Ca tuổi còn trẻ, vì cái gì cũng trang điểm như thế?

Tầm mắt Diệp Khuynh rơi xuống trên mặt Diệp Hoan Ca, vừa nhìn đến, lại dọa nàng nhảy dựng.

Mới vừa rồi ở khoảng cách xa còn không nhìn rõ, lại gần mới phát hiện, sắc mặt Diệp Hoan Ca tái nhợt, vành mắt phía dưới quầng thâm, vừa nhìn đã thấy ngay là không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Diệp Hoan Ca đã đánh giá xong Diệp Khuynh, "Còn may không có lưu lại sẹo, bằng không ta nhất định phải tìm Lâm gia đòi công đạo! Lâm Giác dạy dỗ nhi tử thật tốt, hừ!"

Diệp Khuynh mày nhăn lại, không nghe Diệp Hoan Ca nói tiếp mà hỏi ngược lại: "Cô cô làm sao nhìn qua lại mệt nhọc như thế, đã thỉnh thái y đến bắt mạch chưa?"

Diệp Hoan Ca ngạc nhiên nhìn Diệp Khuynh, nhìn hai bên cười nói: "Xem kìa, đại chất nữ này của ta thật lòng rất quan tâm tới ta, đều nói nữ nhân mười tám tuổi sẽ thay đổi, xem ra là sắp giữ trong nhà không được nữa rồi!"

Các cung nữ xung quanh đồng loạt nở nụ cười, Diệp Khuynh vẫn không dao động, kiên trì hỏi: "Cô cô, thái y nói như thế nào?"

Diệp Hoan Ca nở nụ cười: "Không có gì ghê gớm, chính là gần đây nghỉ ngơi không được tốt lắm, thái y nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn thôi."

Diệp Khuynh vẫn như cũ cảm thấy không ổn, nhưng cũng biết không nên truy hỏi, năm đó các phi tần của cái tên Chết-không-biết-xấu-hổ, có mấy người chính là ưu tư quá độ, hậm hực thành bệnh, kết quả tuổi còn trẻ liền mất sớm.

Chiếu theo cách nói của Diệp Khuynh, đây đều là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm nghĩ ngợi lung tung kết quả hành hạ chính bản thân mình mệt mỏi.

Diệp Hoan Ca quả nhiên thập phần yêu thương Diệp Khuynh, trực tiếp lưu nàng lại bên người, cô cháu hai người cùng ngủ một giường, tâm sự chút việc nhà, tình hình mọi người, Diệp Hoan Ca đều có hỏi đến.

"Lão thái thái thân thể rất tốt, hôm kia còn ăn được nửa chén cơm, lại uống thêm một chén canh bổ"

Diệp Hoan Ca nghe thập phần nghiêm túc, gật gật đầu: "Mẫu thân tuổi tác như vậy, ăn thế là vừa vặn, chỉ là buổi tối vẫn thường ăn rất ít, có khi còn bỏ ăn."

Lại quay đầu nhìn về phía cung nữ bên người: "Mang tổ yến hôm qua vừa được ban đến phủ để cho lão thái thái dùng bồi bổ sức khỏe đi."

Cung nữ nhẹ nhàng đáp ứng, lập tức phân phó người đi làm.

Diệp Khuynh lại cười nói kể một số chuyện nổi bật của các huynh đệ tỷ muội trong nhà, nghe tới chuyện Diệp An Trác dạy dỗ Diệp An Phong đến chết khiếp, khiến Diệp An Phong không thể không sửa miệng khi nói chuyện, Diệp Hoan Ca nở nụ cười tươi tắn, nhìn Diệp Khuynh ánh mắt càng thêm nhu hòa: "Lần này ngươi tới, đúng thật là thay đổi rất nhiều, trước đây ngươi cùng các đệ đệ muội muội trong phủ không hợp nhau lắm, khi tới thăm cô cô cũng chưa bao giờ kể nhiều chuyện như vậy"

Diệp Khuynh cả kinh, hoảng sợ, nàng không nghĩ tới việc đôi cô cháu này lại có tình cảm tốt như vậy, thời điểm nàng ở Diệp gia, Diệp lão thái quân và hai đường muội tuy rằng cũng đều phát hiện nàng có điều thay đổi, nhưng lại không hề nghi vấn.

Diệp Hoan Ca cư nhiên nói chuyện một chút liền phát hiện ra!

Nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của Diệp Khuynh, Diệp Hoan Ca vội cầm tay, trấn an nàng: "Đừng sợ đừng sợ, ngươi như bây giờ rất tốt, cô cô rất thích."

Diệp Khuynh không khỏi nhìn về phía Diệp Hoan Ca, thấy đôi mắt Diệp Hoan Ca chân thành tha thiết vô cùng, tràn đầy quan tâm yêu thương nồng đậm, không khỏi thật lòng gọi một tiếng: "Cô cô ~"

Diệp Hoan Ca vui mừng, thúc giục nói: "Khanh khanh, lại nói cho cô cô nghe một chút sự tình của An phong An trác đi, cô cô thực sự rất thích nghe."

Lời còn chưa dứt, Bạch lộ ở bên cạnh ôn nhu khuyên nhủ: "Nương nương, ngài nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngài không nhớ rõ thái y dặn dò thế nào sao?"

Sau đó, nàng lại nhẹ giọng nói: "Diệp cô nương lần này tiến cung cũng không phải lập tức đi ngay, thời gian hàn huyên còn rất nhiều."

Diệp Khuynh ngoài ý muốn liếc nhìn Bạch Lộ, nếu trước kia nàng không quen biết Bạch lộ, Bạch lộ nói chuyện, khuyên nhủ chủ tử như vậy, là một nữ quan, chuyện đó cũng không thể bắt bẻ.

Chỉ là từ trước bên người nàng có bốn vị nữ quan, nàng thích nhất là Bạch Lộ, chính là vì Bạch lộ không bao giờ khuyên nhủ nàng điều gì, hơn nữa nàng có ý tưởng bướng bỉnh gì, Bạch lộ luôn là đồng mưu với nàng.

Không phải có câu nói lão nhân và trẻ nhỏ bằng nhau sao, lúc Diệp Khuynh là Hoàng Thái Hậu, thường thường có chút hành động bướng bỉnh, chọc đến người khác dở khóc dở cười.

Tỷ như buổi tối đi tiểu đêm cảm thấy đói bụng, liền trốn đến phòng bếp, chính mình nấu một chén canh suông ăn, hoặc là ban đêm đọc sách mê mẩn, liền lén lút ôm đèn nhỏ trốn ở trong chăn tiếp tục xem.

Nếu là nữ quan bên người phát hiện, không tránh khỏi sẽ bị khuyên nhủ trách cứ một phen, chỉ có Bạch lộ, sẽ giúp nàng che dấu, cho nàng được thoải mái.

Cho nên Bạch lộ khuyên nhủ Diệp Hoan Ca như vậy, làm Diệp Khuynh cảm thấy thập phần mới lạ, Lại liếc nhìn Bạch lộ một cái, thấy khóe mắt nàng đã có dấu nếp nhăn, không khỏi thầm than, năm tháng không buông tha ai cả, thiếu nữ trẻ trung năm đó như hoa như nguyệt hiện giờ cũng thành người trung niên.

Diệp Hoan Ca lưu luyến buông tay Diệp Khuynh, dặn dò nói: "Ta nghỉ ngơi một chút, chờ đến trưa, chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Diệp Khuynh gật gật đầu, nhìn một thân trang điểm của Diệp Hoan Ca, rốt cuộc nhịn không được liền hỏi: "Cô cô, người trẻ tuổi như vậy, vì cái gì mà ăn vận như lão bà?"

Diệp Hoan Ca ngẩn ra, ngay sau đó xụ mặt giáo huấn nói: "Con nít con nôi, đừng nói bậy."

Sau đó, nàng sờ ngọc trâm trên đầu, trên mặt lộ ra một ý cười nói: "Ngươi có biết, năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu, cô mẫu của ta, chính là trang điểm như vậy!"

Diệp Hoan Ca nghe câu nói này, cằm khẽ nhếch, khuôn mặt tái nhợt cũng hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt mở to sáng lấp lánh, thái độ thập phần kiêu ngạo.

Nhưng thật ra trong lòng Diệp Khuynh bị đả kích rất mạnh, chỉ dám chửi thầm trong lòng, đây đâu phải cách thức trang điểm của Hiếu Hiền hoàng hậu, phải nói là cách trang điểm của Hiếu Hiền Hoàng Thái Hậu mới đúng!

Rốt cuộc nhịn xuống lời muốn nói, nàng đã nhìn ra, Hiếu Hiền hoàng hậu ở trong lòng Diệp Hoan Ca có địa vị rất lớn, nếu nàng tùy tiện chống đối, không tránh được ăn một trận chửi, chỉ là phải cân nhắc, trong lúc ở lại hoàng cung, làm cách nào để thay đổi một cách tự nhiên nhất, đưa người cô cô này đi theo đúng con đường của mình.

Diệp Hoan Ca lại sờ chuỗi vòng Nam Hải trân châu trên cổ, vẻ mặt tiếc hận nói:" Năm đó chuỗi vòng mà Hiếu Hiền hoàng hậu đeo, nghe nói có một viên to bằng ngón tay cái, đáng tiếc ——"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro