Chương 78. Tính toán quá thông minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một lúc, không gian liền bay lên từng trận thịt nướng thơm lừng.

Diệp Khuynh nghe mùi thịt, nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm những xiên thịt nướng trên lò, từng bước một đến gần, tới trước lò nưỡng, thấy xiên thịt kia đã bị nướng vàng ươm, bên ngoài có lớp mỡ bóng bẩy chảy ra, bất giác càng thêm đói khát.

Thái Tử ngẩng đầu, không nhanh không chậm nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.

Chung quanh bọn thái giám cung nữ lại lần nữa im như ve sầu mùa đông, một đám nhìn Diệp Khuynh, thầm nghĩ, vị cô nãi nãi này cũng đừng nói ngôn ngữ dạy người gì nha!

Điều Thái tử điện hạ ghét nhất là thời điểm hắn đang say sưa nướng thịt lại có người thuyết giáo, lần trước hoàng hậu nương nương kêu hắn bồi Phương cô nương dạo vườn, kia chính là thân biểu muội của Thái Tử điện hạ, kết quả lúc Thái Tử tổ chức săn hươu còn nói mấy câu rằng tàn nhẫn này nọ, đã bị Thái Tử lập tức xua đuổi ra khỏi cung, thân biểu muội lúc đó khóc miễn bàn có biết bao đáng thương.

Diệp Khuynh lại nuốt nước miếng một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm sắc thịt chín vàng ươm trên lò nướng, hoàn toàn không muốn rời đi, nàng cười mỉa hai tiếng, mở miệng nói: "Thịt nướng này của ngươi nhìn ăn ngon thật đấy."

Thái Tử nghiêng nghiêng nhìn nàng, hừ nhẹ một tiếng, hỏi: "Như thế nào là nhìn ăn ngon? Ta thật ra không biết, nhìn cũng có thể biết ăn ngon"

Diệp Khuynh cười đen tối, nhớ trước đây, nàng là đương kim hoàng thái hậu, mỗi ngày đều chẳng có chuyện gì làm, liền cân nhắc đến việc ăn nhậu chơi bời.

Không có biện pháp, hậu cung trừ bỏ hoàng thái hậu, mỗi phi tần đều nơm nớp lo sợ, nếu không sợ bị người kéo xuống, thì lại là lo bày mưu để đem người khác kéo xuống, chỉ có thành hoàng thái hậu, mới là thật sự vô lo vô nghĩ.

Không có việc gì liền cân nhắc việc ăn nhậu chơi bời, bên người còn một đống tiểu cung nữ thái giám cho nàng sai sử, Diệp Khuynh không có việc gì làm liền tìm kiếm những cách chơi như thế nào cho cao hứng, như thế nào ăn mỹ vị.

Thịt nướng chính là món nàng thích nhất, bất quá nàng còn không có kiêu ngạo như Cao Hạo,  trực tiếp đem hươu tại Ngự Hoa Viên đều bắn chết để nướng ăn, nàng khi đó đều là dùng nguyên liệu do Ngự Thiện Phòng cung cấp, xuyên thành từng xây thịt nhỏ, rồi nướng trên bếp lò, nàng thường không cần động thủ, chỉ cần có ý tứ, tự nhiên sẽ có tiểu cung nữ nướng thịt thật tốt đưa đến miệng cho nàng ăn.

Diệp Khuynh rốt cuộc đem tầm mắt từ sắc vàng của thịt nướng dịch dần lên cao, tới mặt Thái tử, nhìn gần mới thấy, Cao Hạo cực kỳ tuấn mỹ, làn da trắng nõn cơ hồ không có nửa điểm lỗ chân lông, hai mắt đen nhánh giống như điểm sơn, cánh môi nhợt nhạt màu phiếm hồng, Diệp Khuynh nhịn không được ở trong lòng có tán dương, mấy nam sủng tốt nhất trong phủ Bình Dương, cũng tuyệt đối không bằng Thái Tử!

Diệp Khuynh tự tin mở miệng nói: "Thịt nướng, là càng mới mẻ càng tốt, ngươi vừa giết mổ xong liền nướng luôn là lúc ngon nhất!"

Thái Tử thu hồi vài phần lơ đãng, thần sắc hơi hơi chuyên chú chút, "Tiếp tục."

Diệp Khuynh duỗi tay cầm một chiếc xương đùi lên, tiếp tục cười nói: "Thịt nướng chính là thịt bắp đùi, cắn lên có mềm nhưng cũng sẽ không quá bở, đáng tiếc lại không đủ béo, may mắn còn có thêm chút mỡ trên đó mới thêm chút ngậy, đây là năm phần thịt, một phần da đúng hay không? Thời điểm nướng, thịt mỡ sẽ chậm rãi chảy ra, thẩm thấu đến thịt nạc bên trong, cắn một ngụm, ngon mà không béo, dư vị vô cùng tuyệt vời"

Đôi mắt Cao Hạo lóe lên, Diệp Khuynh thấy thịt đã nướng khô vàng, lại nuốt nước miếng một cái, than nhẹ một tiếng nói: "Đáng tiếc."

Mày rậm của Cao Hạo giơ lên: "Đáng tiếc cái gì?"

Diệp Khuynh cười mà không nói, tầm mắt hướng xiên thịt trong tay Cao Hạo đầy vẻ chờ đợi.

Cao Hạo hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào vị trí đối diện mình nói: "Ngồi."

Lập tức liền có tiểu thái giám đem ghế dựa tới, Diệp Khuynh thong thả ung dung ngồi xuống, Thái Tử lại cầm lấy một chút muối, hướng tới xiên thịt nướng rải lên, lại xoay hai vòng, ở trước ánh mắt trông mong của Diệp Khuynh liền đưa hai xiên thịt đã nướng chín bỏ trên khay cho một cung nhân đang bưng, lại phủ khăn lên rồi phân phó nói: "Mang đến hiếu kính Phụ hoàng đi."

Ánh mắt Diệp Khuynh sáng lên, xem ra những điều nghe đồn về Thái Tử cũng không phải hoàn toàn là đúng!

Trách không được ngôn quan đã trình nhiều sổ con chồng chất như núi, đều bị Hiển Khánh Đế đàn áp xuống dưới, xem chiêu này của Cao Hạo có biết bao là tốt đẹp!

Mới vừa nướng xong xiên thịt đầu tiên ngon nhất đã kêu người mang đến cho Hiển Khánh Đế, lại là do đích thân hắn nướng!

Trong hoàng cung này, chỉ cần ôm chặt bắp đùi của Hoàng Thượng, liền so cái gì cũng đều tốt hơn hết cả!

Thái Tử nhận lấy khăn của cung nhân đưa qua, nhẹ nhàng lau tay, nâng mắt lên, hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Diệp Khuynh ha ha cười, tùy tay cầm lấy một que xiên, ngắm nhìn trên bàn, thấy mâm đựng trái cây có táo, có lê, liền tiện lợi cho nàng, cứ xuyên một miếng thịt hươu lại xuyên một khối táo, như thế cho đến khi hết thịt. Trong tay nàng lúc này từng xiên thịt có khối thịt, và các loại quả sắp xếp thật là chỉnh tề.

Nàng đem xiên thịt trong tay để trên giá nướng, cười nói: "Đáng tiếc vẫn là quá mức dầu mỡ, thêm mấy khối trái cây này sẽ vừa có tác dụng giảm bớt dầu mỡ, đồng thời chua chua ngọt ngọt, hương vị sẽ cực hoàn hảo"

Thái Tử nhướng mi, không có nói tiếp, bàn tay thon dài lại cầm lấy xiên tre, y theo như lời nàng nói, cũng xuyên một chuỗi thịt rồi lại xuyên một chuỗi quả đan xen nhau.

Hai người cũng không nói lời nào, từng người chăm chú với xiên thịt trong tay, chờ thịt nướng chín rồi, lại có nội thị chuẩn bị rượu gạo hương vị thanh đạm, hai người một ngụm rượu, một ngụm thịt nướng, ăn một mạch hết năm, sáu xiên thịt, Diệp Khuynh mới dừng tay, lại thấy phía đối diện Thái Tử cũng thu tay.

Tuy rằng một câu đều không có nói, nhưng trong lòng hai người lại đều nổi lên ý thưởng thức lẫn nhau, đều cảm thấy đối phương chính là bạn nhậu mà chính mình khó gặp được, quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Thái Tử đem xương chân hươu còn lại, đem từng khối cắt nhỏ rồi ném cho hai con chó phía sau, nhìn hai chó một lớn, một nhỏ vui sướng tranh nhau ăn, nhàn nhạt mở miệng: "Không tồi, lần sau khi ta nướng thịt, ngươi lại đến đây."

Bước chân Diệp Khuynh dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, thân ảnh Cao Hạo ở dưới ánh mặt trời hết sức thon dài, lại mang theo vài phần cô đơn, nàng khẽ cười nói: "Được."

Về tới bên trong trắc điện, Diệp Khuynh cơm no rượu say, liền thỏa mãn đổi sang một thân áo lót, nằm trên giường suy nghĩ. Hôm nay là trùng hợp gặp được Thái Tử tổ chức săn thú, mới được một bữa no bụng, xem tình hình Hiển Khánh Đế như vậy, chắc chắn sẽ thường xuyên tới đây, chẳng lẽ nàng sẽ phải thường xuyên đói bụng sao!

Nàng xoay người ngồi lên, đem nửa bản bút ký của Hoàng Hậu tới, lại lấy giấy bút, nghĩ nghĩ, đề bút viết xuống mấy chữ: "Bổn cung tính thích cay rát, Thánh Thượng lại thích thanh đạm, khẩu vị bất đồng, hiếm khi cùng nhau dùng bữa".

Tùy tay gài xuống dưới, nhét vào bút ký của Hoàng Hậu, nhìn vào giống như là một đoạn ghi chú tùy tiện viết xuống, có cái này, Diệp Quý Phi liền sẽ không ngây ngốc hầu hạ Hiển Khánh Đế nữa!

Nàng lại suy nghĩ, xem ra quyển bút ký của Hoàng Hậu này cực kỳ hữu dụng, về sau chính mình có cái gì muốn nói, muốn làm, liền đều lấy danh nghĩa Hiếu Hiền hoàng hậu!

Diệp Khuynh tưởng tượng viễn cảnh, nhịn không được quơ chân múa tay lên, như thể trong tay nắm một cái đại sát khí.

Đúng rồi, nàng lại viết xuống một câu, thử xem Bạch Lộ sẽ xử lý thế nào: " Dần dần khi đã có tuổi, khẩu vị cũng dần dần biến thành giống với tiên đế, yêu thích những đồ thanh đạm. Trong số tứ đại nữ quan bên người ta có Bạch Lộ là tay nghề nấu các món ăn Giang Nam rất ngon, cực kỳ phù hợp với khẩu vị của bổn cung, Cốc Vũ am hiểu nướng thịt, món sườn heo chua ngọt không người nào có thể so bì được, thân ở trong cung mà tài nghệ không thua kém bất kỳ một đầu bếp nào, nhưng thật ra đáng tiếc nàng lại là rồng ẩn mình (ý chỉ tài nghệ giỏi nhưng không được sử dụng - đoạn này mình dịch ang áng vậy thôi vì bí từ :)).

Ngày xưa bên người Diệp Khuynh có tứ đại nữ quan bao gồm đứng đầu là Cốc Vũ (lấy tên theo tiết Mang chủng, Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông), tiếp đến là Bạch Lộ (lấy tên theo tiết sương giáng, Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện), tuổi tác đều không cách nhau nhiều lắm, Bạch Lộ nếu còn ở đây thì những người khác hẳn là cũng đều còn sống.

Hành vi của Bạch Lộ làm Diệp Khuynh nổi lên lòng nghi ngờ, vì vậy nàng phải nhanh chóng tìm được ba người còn lại, mới có thể biết được trên người Bạch Lộ đã xảy ra sự tình gì.

Hiển Khánh Đế thích ăn thịt như vậy , Diệp Khuynh tự nhiên tôn sùng tay nghề nướng thịt của Cốc Vũ, sẽ làm cho Diệp Quý Phi động tâm, dựa vào lực lượng của Diệp Quý Phi sẽ dễ dàng tìm người hơn, có thể so với việc mù quáng đi tìm loạn của Diệp Khuynh tốt hơn rất nhiều.

Diệp Khuynh hứng thú bừng bừng đem những trang giấy ghi chép xong lại kẹp tới trong sách, mang theo nửa quyển sách cũ kỹ tới tìm Diệp Quý Phi.

Diệp Hoan Ca vừa ngủ dậy, trên người chỉ mặc một thân áo lót màu trắng, tóc dài rối tung ở trên người, trông có vẻ phá lệ nhu nhược.

Diệp Khuynh nao nao, Diệp gia nữ tử các nàng, đều thập phần kiêu ngạo, như là Diệp Vân Diệp Như chính là như thế, nhưng lúc này lại từ trên người Diệp Hoan Ca nhìn ra hai chữ nhu nhược, không khỏi hết sức ghê người.

Diệp Hoan Ca nhìn thấy Diệp Khuynh đã đến, lập tức vui mừng vươn tay tới, "Khuynh khuynh, mau đến đây với cô cô"

Diệp Khuynh cười cười, không nhanh không chậm đi qua, Diệp Hoan Ca nhất thời càng thêm vui mừng: "Thật đúng là đã trở thành đại cô nương, ngay cả phong thái bước đi cũng uyển chuyển hơn xưa rất nhiều!"

Các cung nhân bên cạnh đều nở nụ cười.

Diệp Khuynh hít sâu một hơi, đem hộp gỗ trong tay trình lên: "Cô cô, đây là bút ký của Hiếu Hiền hoàng hậu"

Diệp Quý Phi quả nhiên rất hứng thú, Bạch Lộ bên cạnh duỗi tay tiếp nhận hộp gỗ, bưng tới trình lên Diệp Quý Phi, bàn tay Diệp Quý Phi trắng nõn vươn ra, lật giở từng trang một mở ra.

Trong cung điện một mảnh an tĩnh, nữ quan cùng các cung nữ đều yên lặng đứng một bên, mọi người đều đã biết, trong tráp kia, chính là bút ký của Hoàng hậu trong truyền thuyết, có thể giúp cho nữ nhân luôn mỹ miều thanh xuân, đó chính là bí quyết giữ gìn vẻ đẹp của tuổi trẻ!

Sách được mở ra, nhìn đến bên trong sách bị tàn phá non nửa, Diệp Quý Phi biểu tình biến hóa  nhất thời trông rất kỳ quái, hồ nghi nhìn về phía Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh ho nhẹ hai tiếng, cười mỉa giải thích nói: "Hôm qua lúc con đang mải xem liền ngủ, sau đó không cẩn thận liền đánh rơi ghé vào nến, sau khi thấy ánh lửa con liền vội vàng bưng trà lên muốn dập lửa, cuối cùng liền thành dáng vẻ này."

Diệp Hoan Ca than nhẹ một tiếng, oán trách liếc nhìn Diệp Khuynh: "Ngươi đứa nhỏ này, có làm bị thương đến chính mình không?"

Trong lòng Diệp Khuynh ấm áp, xem đi, đây chính là người thân của nàng, quan tâm trong đó, vĩnh viễn là nàng!

Nàng lập tức nói: "Con không có sao, ngài trước nhìn xem quyển sách, có hay không có thể sử dụng được. Cho tới thời điểm này, các vật cũ của Hiếu Hiền hoàng hậu chỉ còn lại chút ít, chẳng qua không giống như quyển bút ký này mà còn lại đều là các vật trang sức đồ chơi linh tinh vụn vặt, con cũng chưa nhìn qua hết được."

Diệp Khuynh nói như vậy, tự nhiên là để tạo cơ hội cho nàng về sau có thể làm giả các loại đồ đạc khác của Hiếu Hiền hoàng hậu cho tiện lợi.

Diệp Quý Phi nhất thời rất hứng thú, nàng nhẹ nhàng xem từng trang sách có chút hơi tàn tạ trong tay, lúc này hai tờ ghi chú nhỏ được kẹp trong trang giấy lập tức rớt ra.

Diệp Quý Phi nhẹ nhàng nhặt lên, đọc một lát rồi nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Hiếu Hiền hoàng hậu, lại là hiếm khi cùng tiên đế cùng nhau dùng cơm sao ——"

Diệp Khuynh lông mày nhướng lên, trong lòng ngầm điên cuồng gật đầu, đúng là như thế! Cho nên không thể nào có chuyện Hiếu Hiền hoàng hậu hầu hạ cái tên "Chết không biết xấu hổ" dùng cơm, đó chỉ là hư cấu!

Lại nghe thấy mặt mày Diệp Quý Phi vừa chuyển, như suy tư gì nói: "Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên mỗi khi Hiếu Hiền hoàng hậu và tiên đế cùng nhau dùng cơm, mới có thể phá lệ coi trọng, cho nên mới sẽ tự mình hầu hạ tiên đế đi!"

Diệp Khuynh: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro