Chương 77. Đánh chó không nể mặt chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Khuynh liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi tìm một cái rổ rồi đi theo ta."

A Bình ngoan ngoãn vâng lời, tìm một chiếc rổ, lặng lẽ đi theo phía sau Diệp Khuynh.

Quy củ trong Hoàng cung rất nhiều, ngoại trừ Hoàng đế, tất cả mọi người đều không thể tùy ý đi lại, cho dù là Hoàng Hậu, Quý phi, làm chủ một cung như vậy, địa vị cao hơn hẳn các phi tần khác, phạm vi hoạt động cũng chỉ lớn hơn một chút, nhưng cũng giới hạn trong khuôn viên của hậu cung, bất luận phi tần nào muốn đi ra ngoài cung đều không phải một việc dễ dàng.

Trước tiên là phải xin ý chỉ của Hoàng Hậu, sau khi Hoàng Hậu đồng ý sẽ bẩm báo với Hoàng đế, Hoàng đế phê chuẩn lại phải qua sự đồng ý của Tông Nhân Phủ, từ Tông Nhân Phủ mới thông báo cho các thân thích, gặp gỡ nơi nào, thời gian thăm viếng ra sao, đều có quy định nghiêm khắc, sau khi bố trí tốt tất cả mọi thứ, mới có thể ra cung, ra rồi lại chỉ được ở lại nhiều nhất là một ngày, lại phải lập tức hồi cung.

Cho nên xưa nay có tư cách và năng lực để được về thăm nhà mẹ đẻ đều là những phi tần có nhà mẹ đẻ ở kinh thành, còn một số mỹ nhân phương nam hoặc là người đẹp phương bắc, nhà mẹ đẻ cách xa ngàn dặm, thì thật xin lỗi, ngươi cứ như vậy liền ở trong hoàng cung cả đời ngây ngốc đi.

Đương nhiên, cũng có trường hợp đặc biệt, như là Lệ Phi, đến từ vùng sông nước Giang Nam, là vào lúc Lương Bình Đế cải trang đi tuần phía nam gặp được liền yêu, sau đó còn cố ý tuyên gọi cha mẹ của nàng lên ngự thuyền diện kiến thánh nhan.

Cho nên gả cho Hoàng đế là một việc đặc biệt nhàm chán, trên cơ bản cả cuộc đời đều bị cầm tù ở hậu cung.

Hơn nữa hậu cung lớn như vậy nhưng ở nơi này cũng không thể tùy tiện đi lại, các phi tần có phân vị càng thấp, liền càng không thể ra khỏi cửa, những nơi như Ngự Thiện Phòng, Thượng thực cục, Thượng công cục, cung nữ, thái giám còn có thể đi lại nhưng các tiểu chủ nhân lại không thể đi.

Nếu không như thế thì một đám mỹ nhân các nàng đều nhao nhao tranh nhau xuất đầu trước tiên tại hậu cung sẽ rối loạn cỡ nào, cũng chính vì vậy mà các nàng đều có dã tâm được thăng tấn phân vị, còn chẳng phải là để có thể được đi nhiều hơn hai bước chân sao! Chỉ có đương kim Hoàng Hậu, chủ nhân của hậu cung mới có thể coi hậu cung như hậu hoa viên nhà mình mà đi dạo cũng không sợ bị va chạm với người khác!

Bất quá, có một chỗ, lại là nơi mà phi tần nào cũng có thể tới.

Đó chính là Ngự Hoa Viên.

Nguyên Phi thích mẫu đơn, Lệ Phi thích nguyệt quý, Nhu phi yêu nhất hoa mai, Thục phi thiên về hoa sen, có một thời gian, hậu hoa viên của Lương Bình Đế cơ hồ đã bị bốn loại hoa này phủ kín.

Khi Diệp Khuynh thành Hoàng Thái hậu, việc đầu tiên là ra lệnh sắp xếp lại vườn hoa, chỉ để mỗi thứ một chút, đều sắp xếp ở bên phía ngoài của hoa viên, sau đó Ngự Hoa Viên lắc mình biến hoá thành vườn trái cây, có đào, lê, nho, mận, đủ cả, còn đều là loại thượng hạng. Lại tuyển thêm hai thái giám chuyên chăm sóc cây ăn quả, trực tiếp đề bạt làm tổng quản Ngự Hoa viên và nhất đẳng thái giảm, chuyên tỉ mỉ chăm bón xử lý việc cây cối, mùa xuân còn tuyển thêm nhân thủ để bắt sạch sẽ các loại sâu trên cây, có thể nói là cực kỳ hao tổn tâm huyết.

Diệp Khuynh làm như vậy, đều có đạo lý, tuy rằng mỗi năm các nơi đều có cống nạp hoa quả đưa tới, nhưng là trên đường đi rất khó khăn, cũng không thể so độ tươi mới với hoa quả vừa hái từ trên cây xuống, mà trái cây, tự nhiên là càng mới mẻ thì ăn càng ngon.

Nàng lại không được ra khỏi cung, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho chính mình được hưởng thụ.

Hiện tại đang là tháng tám, các loại trái cây đang vào mùa, chỉ cần tưởng tượng đến việc cắn một miếng nước mật đào đầy miệng, hoặc vị chua chua ngọt ngọt của quả nho, vị ngọt bùi của trái lê, Diệp Khuynh liền không nhịn mà chảy nước miếng, bước chân theo bản năng cũng nhanh hơn.

Ngự Hoa Viên cách Triều Phượng cung cũng không xa, xác thực mà nói, là các cung điện đều được bố trí vây quanh Ngự Hoa Viên, như vậy mỗi tiểu chủ nhân đến Ngự Hoa Viên, đều không tính là quá xa, cũng không dễ dàng gặp phải các phi tần khác.

Diệp Khuynh thật nhanh đã đến Ngự Hoa Viên, liếc mắt một cái liền thấy được Hiển Khánh Đế quả nhiên tiết kiệm. Sau khi đăng cơ, cung điện đều không có sửa chữa lại, Ngự Hoa Viên so với trong trí nhớ của nàng năm đó vẫn giống nhau như đúc, liếc mắt một cái có thể nhận thấy ngay cách đó không xa là cây đào lớn lên xiêu xiêu vẹo vẹo, cạnh đó là cây lê cao thẳng đĩnh bạt hướng về phía trước.

Nơi này mỗi một cây cây ăn quả nàng đều ghi nhớ, năm đó chính là nàng trực tiếp nếm từng quả ngọt, những cây cho quả ngon ngọt nhất đều tập trung ở phía Đông Nam, vị trí cách nàng không xa, chỉ cần đi qua một đoạn nhỏ là đến nơi.

Diệp Khuynh cũng không sợ đụng tới người khác, trực tiếp xách váy lên, đi nhanh hướng về phía Đông Nam, A Bình bước nhỏ đuổi theo, gắt gao theo sát nàng.

Đi được vài bước, đột nhiên nghe một trận tiếng sủa của chó nhà ai, Diệp Khuynh ngẩn ra, hồ nghi dừng bước chân, A Bình nháy mắt trở nên biến sắc, tiến lên một bước kéo lấy tay áo Diệp Khuynh, vội vàng nói: "Cô nương, chúng ta vẫn nên trở về đi!"

Diệp Khuynh quay lại vẻ mặt không cho là đúng, A Bình lại nói: "Đó là Thái Tử đang luyện chó săn, chúng ta đi mau, hai con chó săn kia đều rất hung dữ đã cắn nhiều người bị thương rồi!"

Diệp Khuynh mày nhăn lại, Thái Tử quả nhiên hỗn đản, ở Ngự Hoa Viên còn chẳng thèm kiêng nể gì, có thể nói hậu cung chính là nơi các lão bà của hoàng đế ở, các hoàng tử khi thành niên đều phải dọn ra ngoài ở, chỉ có Thái Tử là có thể ở lại trong cung. Nhưng cho dù là vậy nhưng nếu Thái tử muốn đến Ngự Hoa Viên cũng cần có nội thị mở đường, gặp được phi tần phân vị thấp, nội thị trước tiên sẽ có trách nhiệm nhắc nhở đối phương tránh đi.

Nhưng như Thái Tử bây giờ, tự do thả chó vui đùa ở đây, thật đúng là hỗn đản đến cực điểm, may mắn Hiển Khánh Đế là người nuông chiều con cái, nếu đổi lại là Lương Bình Đế, phỏng chừng trên bàn Diệp Khuynh đã bị sổ con cáo trạng của các mỹ nhân chất đầy.

Nếu bây giờ trở về, như thế sẽ mất đi cơ hội tốt tiếp cận Thái Tử.

Nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của này là tiếp cận Thái tử, Diệp Khuynh hít sâu một hơi, từ bỏ tính toán lảng tránh, kia chẳng qua chỉ là hai con chó dữ thôi sao!

Nàng có từng sợ qua cái gì!

Diệp Khuynh nhìn xung quanh một lượt rồi quyết đoán bước tiếp, dần dần từng cây ăn quả tràn đầy sức sống hiện ra, nàng đưa tay hái thử một vài trái đào, bỏ đi cành lá, ước lượng sức nặng của trái cây ở trong tay, phân lượng đều thích hợp, Diệp Khuynh vừa lòng gật gật đầu.

A Bình phía sau, mắt đều trừng tới sắp rách ra rồi, vị chủ tử này thật đúng là to gan lớn mật.

Nàng không dám rời đi, lại không dám tiến lên, chỉ dám đứng ở xa nhìn theo Diệp Khuynh, sợ đầu sợ đuôi, một bộ chân tay lóng ngóng cuống quýt đến đáng thương.

Diệp Khuynh cứ thế đi ngược sau vào trong rừng cây, theo hướng phát ra tiếng chó sủa bước đến, sau khoảng một chén trà nhỏ, trước mắt đột nhiên thoáng đãng tầm nhìn hơn nhiều, phía trước có một một mảnh đất trống, chỉ lác đác vài cây cây ăn quả, mười mấy thanh niên cường tráng tuấn mỹ đang điều khiển hươu chạy vội ở phía trước, hai con chó săn theo sát sau đó, miệng sủa không ngừng.

Cách đó không xa, bày biện một bàn trà và ghế tựa màu vàng, Thái Tử Cao Hạo một thân hoàng bào, ngồi trên ghế cao, trên đầu che lọng che, trong tầm tay bày bàn tròn, lại có cung nữ ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát, chung quanh một đám nô tài đều cẩn thận hầu hạ.

Diệp Khuynh ngạc nhiên đến há miệng, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy ở đây.

Ngự Hoa Viên vẫn luôn nuôi dưỡng chút động vật, đều là dịu ngoan bé nhỏ làm cho người ta thích, ví dụ như thỏ trắng, hươu, còn có tiên hạc linh tinh, để cho các phi tần thưởng thức.

Nàng trước nay cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có người ở Ngự Hoa Viên chơi săn thú xiếc.

Diệp Khuynh nheo mắt lại, nhìn về phía đàn hươu đang chạy trốn, như suy tư gì.

Trong một thoáng thất thần đó của Diệp Khuynh, đột nhiên đám hươu thế nhưng bị hai con chó dữ xua đuổi đột nhiên hướng phía nàng chạy thẳng tới.

Này hai con chó chạy như bay, nhanh vô cùng, đảo mắt đã tới trước người Diệp Khuynh, hai con chó dữ thế nhưng đột nhiên bỏ qua đàn hươu, quay đầu hướng về phía Diệp Khuynh chạy tới. Diệp Khuynh lạnh mặt, liếc mắt nhìn Thái Tử ở phía xa một cái, bất động thanh sắc nắm chặt cây gậy trong tay, giơ cao lên, hung hăng đánh xuống, chó to ngao ô một tiếng, quay cuồng chạy mất.

Diệp Khuynh lại xoay người vung một gậy, chó con phía bên cạnh cũng bị đánh bật ra phía sau, lăn vài vòng trên mặt đất, ôm móng vuốt nức nở ra tiếng.

Tay Diệp Khuynh run run có chút tê mỏi, xem ra mấy ngày trước nàng bồi hai đường đệ đứng tấn, thân thể khoẻ mạnh rất nhiều, lúc trước nàng luyện võ tuy rằng chỉ để khỏe mạnh, nhưng sơ sơ cũng có thể đánh thắng được hai tráng hán, hiện giờ bất quá chỉ là hai con chó dữ, tự nhiên không cần nể mặt.

Mắt thấy hai con chó quay cuồng hai vòng, lại lần nữa bò lên, Diệp Khuynh giành trước tiến lên, liên tiếp đánh vào mặt, vào mông chúng, hai con chó to nhỏ thảm thương ô ô hai tiếng, chân trước ôm cái mũi, trên mặt đất lăn hai vòng, đột nhiên nhảy lên, hướng về phía sau Cao Hạo chạy trốn như bay, một đường nức nở không ngừng.

Diệp Khuynh cảm thán, vị Thái Tử này dạy chó đúng là cho có lệ, bất quá chỉ đánh hai gậy mà thôi, nếu là đánh nhiều thêm mấy gậy, nói không chừng buổi tối liền có thịt chó để ăn.

Các cung nhân bên cạnh Thái Tử đều xem ngây người, ngày xưa chỉ nhìn thấy chó cắn người, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy hai con chó dữ chạy trối chết, mà nhìn qua lại là bị vị thiếu nữ trẻ tuổi mỏng manh yếu đuối trước mắt này đánh cho chạy!

Thái Tử đứng lên, đi nhanh hướng về phía Diệp Khuynh, hắn vừa động, bên người các cung nhân liền tấp nập đi theo, chống lọng che, đánh cây quạt, đều chạy chậm theo.

Cao Hạo càng đi càng gần, dần dần thấy rõ mặt mày, hắn người mặc long bào màu vàng, tóc chỉ búi đơn giản, một đầu tóc đen ánh hắn mặt mày như tuyết, tuấn tú thanh nhã, đáng tiếc lúc này trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài tia âm trầm, hai con chó săn lúc này khép nép gắt gao đi theo phía sau chân hắn.

Tới trước mặt Diệp Khuynh, bước chân Thái Tử dừng lại, chó săn bên cạnh ngao ô một tiếng, đồng thời trốn đến phía sau Cao Hạo, chỉ lộ ra hai đôi mắt, Diệp Khuynh chỉ cảm thấy buồn cười, trong tay gậy hái đào vung vẩy, hai chó lại lần nữa ngao ô một tiếng, lần này là hoàn toàn trốn kỹ phía sau Cao Hạo.

Cao Hạo giơ chân đá chúng, thấp giọng mắng: "Đồ không có tiền đồ"

Hắn ngẩng đầu, thấy rõ ràng mặt mày Diệp Khuynh, trong lòng nao nao, ngay sau đó không nhanh không chậm nói: "Lại là ngươi!"

Diệp Khuynh dường như cảm thấy không có gì kỳ lạ, liền gật đầu: "Ân, lại là ta."

Thái Tử nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: "Đưa gậy trong tay ngươi cho ta, đại bảo hai roi, tiểu bảo hai roi, ngươi chịu phạt bốn roi, việc hôm nay ta liền không tính."

Diệp Khuynh: "......"

Lương Bình Đế nhiều nhi tử như vậy, cũng không có một tên nào có cái đức hạnh như thế này, Diệp Khuynh vung trường côn trong tay lên, cười lạnh hai tiếng, "Ngươi lại đây lấy a."

Chung quanh bọn thái giám cung nữ đều ngây người, một đám im như ve sầu mùa đông, động cũng không dám động một chút, thật không hổ hung danh mãn kinh thành Diệp đại cô nương a, xem tư thế này, Thái Tử nếu là dám bước lên phía trước, sợ là cũng bị đánh cho mấy roi.

Thái Tử nghiêng con mắt nhìn nửa ngày, vung tay áo quay đầu dứt khoát đi về phía sau, vừa đi, một bên dường như không có việc gì phân phó nói: "Đi đem con hươu lớn nhất béo mập bắt tới, nướng lên ——"

Lại là hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Diệp Khuynh.

Lông mày Diệp Khuynh nhướn lên, cũng có chút tò mò vị Thái tử ăn chơi trác táng này muốn làm cái gì, liền đi theo phía sau đoàn người của Thái tử.

Thực mau, nàng liền biết Thái Tử muốn làm gì.

Chỉ thấy thị vệ trong cung ra tay, trường cung kéo ra, con hươu cường tráng nhất trong đàn ngã xuống.

Lập tức có hai gã cung nhân tiến lên, lấy máu, cắt thịt, xem cách làm thuần thục thế kia, tuyệt không phải mới làm lần đầu.

Lại có một người đầu bếp hầu ở bên cạnh, cùng hai cung nữ đem thịt rửa sạch sẽ, nhanh nhẹn cắt thành những miếng dài ngắn khác nhau, lại dùng xiên tre xuyên lên, đưa tới trong tay Thái Tử.

Trước mặt Thái Tử đặt một chiếc lò nướng, lửa trong lò đã được chuẩn bị sẵn sàng, hắn đem  xiên thịt đặt ở mặt trên, rất có hứng thú nướng thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro