Chương 76: Tuyển tú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lương Bình Đế lúc ấy liền phất tay áo mà đi, từ đó về sau, Đế Hậu hai người ngầm hiểu với nhau, Lương Bình Đế phàm là có chuyện tìm nàng, cũng đều tránh giờ cơm, tránh cho chính mình bị chọc một bụng khí.

Ngay cả cùng tên "Chết không biết xấu hổ" cùng nhau ăn cơm, Diệp Khuynh cũng còn không chịu, huống chi là để "Chết không biết xấu hổ" ngồi ăn, nàng nhìn, việc này tuyệt không có khả năng.

Những việc này, về sau khi Diệp Khuynh làm Hoàng Thái hậu, cũng coi như một việc thú vị hay lấy ra để kể cho các nữ quan bên người nghe, vì thế Bạch Lộ không thể không biết!

Vậy mà hôm nay nàng trợn mắt nói dối, chính là vì cái gì?

Trong lòng Diệp Khuynh đột nhiên có dự cảm không tốt, trên mặt lại không hề biểu hiện ra bất kỳ điều gì, Diệp Hoan Ca đều đứng hầu hạ Hiển Khánh Đế, nàng tự nhiên càng không thể ngồi xuống ăn.

Diệp Khuynh trong lòng có chút không biết nên khóc hay nên cười, trước đây khi nàng làm Hoàng Thái hậu, chính là nàng ngồi ăn, Hiển Khánh Đế ở một bên đứng chờ, hiện tại thật đúng là phong thuỷ thay đổi!

Diệp Khuynh tự nhiên cũng không muốn đi hầu hạ Hiển Khánh Đế, liền đứng ở phía sau Diệp Hoan Ca, không nói một lời.

Nàng cuối cùng cũng hiểu được, vì cái gì mà trên bàn cơm của Diệp Hoan Ca, tất cả đều là thức ăn thịt cá mặn, dầu mỡ, lúc trước khi phụ thân của Hiển Khánh Đế bị cầm tù ở trong phủ đệ, tuy rằng không lo ăn mặc, lại cũng chỉ là miễn cưỡng no bụng mà thôi, hàng năm không thấy được đồ tanh, mặn, vì vậy vừa bước lên đế vị, ẩm thực phá lệ thiên vị thịt cá và thức ăn mặn.

Nhìn Diệp Hoan Ca gắp một đũa thịt cá tới trong chén của Hiển Khánh Đế trong chén, lại nhìn  chằm chằm Hiển Khánh Đế, đợi hắn ăn rồi lộ ra biểu tình tán thưởng, mặt mày lúc này mới lập tức hớn hở, Diệp Khuynh không khỏi âm thầm thở dài, bên trong hậu cung, vô tình nhất là đế vương, trả giá nhiều nhất là phi tần, luôn luôn phải chịu cảnh bị cô phụ, Diệp Hoan Ca thật đúng là đồ ngốc.

Lại chờ một lúc lâu sau, Hiển Khánh Đế rốt cuộc mới ăn xong, Diệp Hoan Ca vui mừng nói: "Hoàng Thượng hôm nay ăn uống thật là ngon miệng, so với ngày xưa còn ăn nhiều hơn non nửa chén."

Hiển Khánh Đế ánh mắt nhu hòa nhìn Diệp Hoan Ca, nắm tay nàng cười nói: "Đều là quý phi hầu hạ tốt, hậu cung nhiều nữ tử như vậy, nhưng trẫm chỉ ở chỗ của ngươi là ăn ngon."

Diệp Hoan Ca si ngốc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng ——"

Hiển Khánh Đế nhìn nàng cười sáng lạn, ôn hòa nói: "TSắp tới tuyển tú bắt đầu rồi, lần này trẫm chủ yếu là vì giúp Hạo nhi, Dục nhi chọn lựa chính phi, bọn họ tuổi cũng đều không còn nhỏ, các triều thần cũng thúc giục, ngươi chớ có lo lắng."

Diệp Quý Phi nhẹ nhàng gật gật đầu, liếc đến một bên Diệp Khuynh, không khỏi mở miệng nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ, còn thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng."

Hiển Khánh Đế liếc mắt nhìn Diệp Khuynh bên cạnh, cười nói: "Có chuyện gì, cứ nói ta nghe một chút."

Diệp Quý Phi tiếp nhận ly trà từ tay Bạch Lộ, lại nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó mới đưa tới cho Hiển Khánh Đế, khẽ cười nói: "Còn thỉnh Hoàng Thượng nhân cơ hội lần tuyển tú này, chọn cho chất nữ của ta một lang quân như ý."

Tuyển tú là từ nữ nhi của các hoàng thân quốc thích đại thần ngàn chọn, vạn tuyển ra người thích hợp để đưa vào hậu cung, hầu hết đều sẽ không được tuyển, một bộ phận tiến cung trở thành cung nữ, rất ít người có thể trở thành hậu cung phi tần, chỉ có một ít nữ nhi của nhà đại thần quyền cao chức trọng, lại sẽ được hoàng đế tự mình chỉ hôn, cho các thanh niên tuấn kiệt, vương tôn công tử.

Thỉnh cầu này thực ra không tính là quá mức, Hiển Khánh Đế tự nhiên là một ngụm đáp ứng: "Không thành vấn đề, bất quá, trình tự vẫn là phải làm đúng theo quy củ, tránh cho các ngôn quan đó lại nói lung tung."

Diệp Quý Phi lập tức gật gật đầu, dắt lấy tayDiệp Khuynh, cười đáp: "Chuyện này là đương nhiên, Khuynh Khuynh nhà chúng ta tài mạo song toàn, cũng không sợ phải thể hiện một chuyến."

Diệp Khuynh nghe đôi mắt đều thẳng, tình huống này là như thế nào, hai người này cứ nói thế dăm ba câu liền đem chung thân đại sự của nàng định ra?

Nàng còn phải tham gia một lần tuyển tú nữa?!

Thật là quá đủ rồi!

Diệp Khuynh sắc mặt không ngừng tối tăm, đang muốn mở miệng cự tuyệt, liền nghe được bên ngoài nội thị thông báo: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, Nhị điện hạ cầu kiến."

Diệp Khuynh ngẩn ra, cái tên "Chết không biết xấu hổ", hắn tới làm cái gì?

Nàng theo bản năng hướng về phía Hiển Khánh Đế đang ngồi nhìn lại, nghe đồn vị này đối với đứa con thứ hai của chính mình có rất nhiều ý kiến, cũng không thích vị Nhị điện hạ này, nhưng trước mắt, xem biểu tình kia của Hiển Khánh Đế, lại là vẻ mặt bình thản, thậm chí còn có vài phần vui sướng?

Giống như đối với việc Cao Dục xuất hiện, không chút nào giật mình!

Diệp Khuynh mày nhăn lại, nếu là trong cung Hoàng Hậu của Hiển Khánh Đế, Cao Dục xuất hiện, còn có ý tứ, nhưng hiện tại đây là ở trong điện của Diệp Quý Phi, này là nghĩa làm sao?

Diệp Quý Phi đã trước một bước ra lệnh cho nội thị: "Mau mời."

Thực mau, Cao Dục một thân hoàng bào, đầu đội Ngũ Long quan, phong độ nhẹ nhàng xuất hiện ở cửa điện, hắn mặt mày tuấn mỹ, ôn hòa đã mở miệng: "Nhi thần bái kiến Phụ hoàng, Quý phi nương nương."

Hiển Khánh Đế lập tức duỗi tay đỡ: "Bình thân."

Cao Dục tiến lên vài bước, bất động thanh sắc liếc mắt sang Diệp Khuynh bên cạnh rồi chỉ vào đầy bàn thức ăn vừa ăn xong cười nói: "Nhi thần vốn đang tưởng xin được ăn chực một bữa cơm của Phụ hoàng, không nghĩ tới Phụ hoàng ăn nhanh như vậy."

Diệp Quý Phi nhịn không được chen vào nói: "Chẳng những ăn mau, còn ăn không ít đâu, hôm nay Phụ hoàng ngươi dùng những hai chén cơm."

Hiển Khánh Đế lập tức duỗi tay nắm lấy tay Diệp Quý Phi, cười nói: "Đều là do ngươi hầu hạ tốt."

Diệp Quý Phi hơi cúi đầu, khiêm tốn nói: "Thần thiếp đều là học theo gương của Hiếu Hiền hoàng hậu"

Diệp Khuynh nhịn không được nhìn về phía Cao Dục, quả nhiên, người kia mở to hai mắt nhìn, liếc đến tầm mắt của nàng, còn khoa trương nhướng mày, Diệp Khuynh lập tức căm giận quay mặt đi.

Hiển Khánh Đế khụ hai tiếng, đứng lên, "Dục nhi, ngươi cùng ta hồi cung thôi, Hoan Ca, ngươi cũng dùng bữa sớm một chút đi."

Trong cung Triều Phượng  lại là một trận gà bay chó sủa, cung nữ thái giám, mặc kệ là làm gì, mặc kệ đang ở đâu, tất cả đều như một tổ ong tiến đến cửa cung, một đám quỳ xuống, cung tiễn thánh giá rời cung.

Diệp Khuynh bĩu môi, cho nên trước kia nàng đặc biệt chán ghét cái tên "Chết không biết xấu hổ" mỗi khi hắn đến Khôn Ninh Cung của nàng, ngự giá vừa đến, tất cả mọi người phải bị lăn lộn một hồi, nguyên bản đang ở đâu, làm gì cũng đều bị nhiễu loạn hết tiết tấu, thật sự là phiền muốn chết.

Cao Dục nhìn trong mắt thấy hành động của nàng, tự nhiên khóe miệng gợi lên, cười rộ thập phần động lòng người.

Diệp Khuynh mặt vô biểu tình dịch chuyển tầm mắt, nhìn như không thấy.

Tiễn Hiển Khánh Đế xong, Diệp Hoan Ca lập tức kéo tay Diệp Khuynh, nắm tay nàng tiến vào nội thất, lo lắng nhìn Diệp Khuynh: "Mới vừa rồi ta thỉnh Hoàng Thượng chỉ hôn cho ngươi, ngươi thực không cao hứng phải không?"

Diệp Khuynh mày nhăn lại, quyết định vẫn là ăn ngay nói thật, "Cô cô, ta cùng Lâm Đống sự tình nháo lớn như vậy, lúc này, thật sự không nên tham gia tuyển tú, chờ thêm mấy năm, tiếng gió đã ngừng bớt, lại tìm một người tốt khác là được."

Diệp Hoan Ca thở dài, nắm chặt tay Diệp Khuynh: "Qua mấy năm? Ngươi còn muốn qua mấy năm, năm nay ngươi đã mười sáu tuổi rồi, lại chờ thêm hai năm, đã thành gái lỡ thì!"

Diệp Hoan Ca ngồi xuống, rồi lại nói: "Ngày hôm qua đi tham gia Thất Tịch yến, ngươi có vùa ý người nào? Nếu là có người yêu thích, cứ nói với cô cô, cô cô trực tiếp kêu Hoàng Thượng chỉ cho ngươi!"

Không đợi Diệp Khuynh trả lời, Diệp Hoan Ca lẩm bẩm nhắc mãi: "Thế tử Trường An hầu có vị hôn thê năm trước bị chết bệnh, bất quá hắn đã đính hôn hai lần, vị hôn thê đều đã chết, như thế thật ra có chút khắc thê; Tiểu nhi tử của Bình An Quận vương cũng không tồi, nghe nói văn võ song toàn, hoặc là biểu ca của cữu cữu, Tiểu Đoạn Trạng nguyên, cũng là một nhân tuyển tốt ——"

Diệp Khuynh nghe ra có vẻ như vị cô cô này của nàng thật lòng vì nàng mà suy nghĩ, liền cũng tùy ý nàng nói tiếp, huống chi, nàng sớm muộn gì cũng phải gả cho người, nếu là có người thích hợp, gả qua cũng không tồi.

Diệp Quý Phi đem các thành niên tài tuấn trong kinh thành từng người đều điểm qua một lần, sau đó phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Khuynh, cười nói: "Nhưng thật ra ta sơ sót, những người này, ngươi phần lớn chưa thấy qua bao giờ, chờ có cơ hội, cô cô an bài một chút, kêu ngươi đều gặp một lần xem sao."

Diệp Khuynh chớp chớp mắt, nhu thuận đáp ứng, Diệp Hoan Ca thật đúng là biết bênh vực người của mình, sẽ vì nàng mà tính toán được đến bước này.

Diệp Khuynh nhịn không được hỏi: "Cô cô, vì cái gì Thái Tử cùng Nhị điện hạ, đến bây giờ đều còn chưa cưới chính phi?"

Thái Tử Cao Hạo cùng Nhị hoàng tử Cao Dục, chỉ hơn kém nhau một tuổi, một người hai mươi ba, một người cũng đã hai mươi hai, để trong hoàng thất cần phải truyền thừa huyết mạch đế vương mà nói, thì thường thường phải thành hôn sớm hơn một chút, như nàng trước đây, lúc gả cho Lương Bình Đế, Lương Bình Đế cũng mới chỉ có 18 tuổi.

Diệp Hoan Ca than một tiếng: "Nhị điện hạ là bởi vì tính tình không thích, còn Thái Tử thì, ai, không đề cập tới nữa ——"

Diệp Khuynh nhún bả vai, dù sao nàng cũng không có hứng thú, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không gả vào hoàng thất nữa.

Chưa nói đến bản thân nàng không nguyện ý, mà còn bởi vì Diệp gia trước đã có một vị Hoàng Hậu, một vị quý phi, đã là quý không thể nói, nếu là lại có thêm một cái phi tần, tiền triều đã có tấm gương ngoại thích làm loạn, cho nên, Hiển Khánh Đế cũng tuyệt sẽ không đem nàng chỉ hôn cho hai nhi tử của chính mình.

Cô cháu hai người lại nói chuyện một lúc, Diệp Quý Phi cười nói: "Qua mấy ngày nữa, nhóm tú nữ liền bắt đầu vào cung, ngươi đến lúc đó lại ở lại đây, hai ngày này, liền đi theo cô cô."

Diệp Khuynh đáp ứng, Bạch Lộ lại bưng mấy đĩa rau xào cùng cháo lại đây, Diệp Khuynh liếc mắt một cái nhìn lại, thấy thanh đạm vô cùng, liền biết đây mới là món ưa thích của Diệp Hoan Ca.

Chỉ là nàng lúc này đã có chút đói đến mờ mắt, đem mấy đĩa rau xào quét sạch, lại uống thêm hai chén cháo, vẫn là cảm thấy không có đủ no.

Thấy Diệp Hoan Ca lộ ra vẻ mệt mỏi, Diệp Khuynh thức thời cáo lui.

Về tới thiên điện, Diệp Khuynh cho A Bình, A Đào cùng lui, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem chính mình nên làm gì tiếp theo.

Đầu tiên, mục đích hàng đầu của việc nàng tiến cung, là tiếp cận Thái Tử, quan sát phẩm hạnh của và cách làm người của Thái Tử.

Tiếp theo, nàng muốn tìm ra xem nguyên nhân tại sao Bạch Lộ lại nói dối, lúc ấy Bạch Lộ biểu hiện quá mức tự nhiên, chuyện kể ra như thật vậy, lúc này mới làm cho Diệp Khuynh nổi lên lòng nghi ngờ.

Cuối cùng, chính là tuyển tú, việc này thật ra có thể lợi dụng một chút.

Các hoàng tử đăng cơ trước đây, đều có nhà vợ hỗ trợ, giống như là lúc trước, Cao Huân đã dựa vào Diệp gia vậy, Diệp Khuynh có thể từ giữa làm khó dễ, phá hư hôn sự của Cao Dục, lại giúp Thái Tử chọn được một thế lực nhà vợ hùng hậu.

Diệp Khuynh nghĩ nghĩ, đem việc thứ ba đổi thành một, nếu truyền thuyết Thái Tử ăn chơi trác táng là đúng, thì việc cưới được một lão bà tốt chính là việc quan trọng nhất.

Liệt kê xong các mục tiêu rồi, bụng Diệp Khuynh lại cảm thấy một trận đói, mới vừa rồi ở chỗ Diệp Quý Phi, nàng vẫn chưa ăn no, lại phải suy tính một phen, bây giờ thật sự là đói bụng, nhìn điểm tâm trên bàn lại không muốn ăn.

Nghĩ nghĩ, Diệp Khuynh thu dọn giấy bút, cất bước đi ra phía ngoài, A Bình lập tức tiến lên đón nàng: "Cô nương người muốn đi đâu ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro