Chương 75: Trầm ngồi, ngươi đứng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhị hoàng tử Cao Dục đứng ở bên trong phủ đệ của chính mình, bên người một cái nội thị tay bưng khay, trên khay có đặt một chén thức ăn cho cá, hắn lơ đễnh lấy thức ăn từ trong chén rồi ném cho cá ăn rồi lặng người nhìn một đám cá đủ màu sắc cẩm đang hung mãnh tranh thực.

Trước mắt một mảnh hồ phản chiếu cảnh sắc như họa, trên mặt hồ hoa sen nở rộ, liếc mắt một cái nhìn lại, cơ hồ nhìn không thấy đáy, đây chính là là phủ đệ của hắn.

Hai nha hoàn phía sau lưng chi lặng lẽ nâng mắt, liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp anh tuấn bất phàm phía trước, chỉ trong tích tắc rồi lại lặng lẽ đem tầm mắt dịch hướng về phía mũi chân.

Hiện tại Nhị điện hạ nhìn so với trước kia càng thêm vài phần hòa khí, nhưng chính vì vậy hành động lại càng khó có thể nắm bắt được. Cũng không biết làm sao, khoảng thời gian trước đột nhiên đem phủ đệ tu sửa đổi mới hoàn toàn, rất nhiều đồ vật đều bị dỡ bỏ, tỷ như hồ nước trước mắt này, nguyên bản trên mặt hồ còn có một hành lang gấp khúc, giữa hồ có tiểu đảo, có núi giả đình, tất cả đều bị vị này yêu cầu dỡ bỏ.

Phủ đệ này tổng cộng đã bỏ không mấy năm, nghe nói tiền triều đã được Tam hoàng tử lúc bấy giờ chọn dùng làm phủ đệ, vốn dĩ đã được tu sửa xa hoa lộng lẫy, thời điểm sau này khi đương kim Thánh Thượng ban cho Nhị điện hạ, đích thân Nhị điện hạ đã tu sửa lại một lần nữa, thế mà mới mấy năm, lại chính Nhị điện hạ yêu cầu động thổ sữa chữa. Thật là kỳ lạ!

Cao Dục nhìn hồ nước trước mặt , khẽ cười một tiếng, hắn là người ra sao cơ chứ, tự nhiên sẽ  khinh thường việc dùng lại đồ của người khác, dù cho người đó là chủ thân thể này đi chăng nữa. Bên cạnh đó, phủ đệ này trang hoàng chính là quá tinh xảo, hoa mỹ, lại không đủ đại khí, không có khí thế đế vương.

Một thoáng trôi qua, tiếng bước chân từ gian ngoài nhẹ nhàng vọng tới, một nội thị dáng vóc thập phần tuấn tú dừng lại ở bên người hắn và cung kính hành lễ, thấp giọng nói: "Điện hạ, Nam Kiều cùng Suy Thoái đã được đưa tới bên người cô nương rồi, hơn nữa đã bị cô nương sửa lại tên."

Cao Dục lập tức cảm thấy hứng thú: "Nàng sửa lại tên là gì?"

"A Bình, a Đào." Nội thị kia nhẹ giọng đáp.

Cao Dục thấp giọng nhẩm lại mấy lần, "A Bình, a Đào ——", hồi tưởng lại bộ dáng của hai cung nữ kia, không khỏi không nhịn được mà bật cười, người này, thật là chẳng cần suy nghĩ gì liền chọn cái tên như thế, cũng không thèm mệt nhọc để tâm tìm tên cho mỹ miều. Trên môi vẫn còn nguyên ý cười hắn chầm chậm nói: "Tên hay, về sau bảo các nàng cứ giữ tên như vậy."

Hắn quay lại, tâm tình rất tốt nhìn nội thị, phân phó: "Gọi người chuẩn bị xe, ta muốn vào cung một chuyến!"

(Các hoàng tử trưởng thành, theo lẽ thường là phải chuyển ra phủ đệ riêng ở bên ngoài cung, chỉ có Thái Tử là ngoại lệ).

......

Diệp Khuynh ở trên giường miên man suy nghĩ, không biết khi nào đã ngủ, rốt cuộc vẫn là buổi sáng nay dậy quá sớm, lại bị chấn động một trận như vậy, hao tổn tâm sức quá mức, vì vậy đặt mình là ngủ một giấc rất say.

Đến khi tỉnh lại, thậm chí trong lúc nhất thời tâm trí ngơ ngác, phân không rõ ràng lắm là mình lúc này ở nơi nào, trong nháy mắt, nàng còn tưởng rằng mình hiện tại vẫn đang ở Khôn Ninh Cung.

Nha hoàn a Bình bên cạnh nhìn nàng sắc mặt hoảng hốt, cẩn thận kêu: "Cô nương? Nương nương đang đợi ngài!"

Diệp Khuynh phục hồi tinh thần lại, tùy ý để cho nàng trang điểm cho chính mình một phen, lại thay đổi một thân quần áo, lần này là một thân váy nhẹ nhàng màu xanh thạch lựu, mỗi khi bước đi tà váy nhẹ bay trông thướt tha, yểu điệu.

Đã quen thuộc với đường đi, Diệp Khuynh tới thẳng chính điện bên trong, cung kính hành lễ, Diệp Quý Phi trông khí sắc có vẻ tốt lên rất nhiều, nàng thậm chí đã có thể xuống khỏi giường nệm, thân thủ nâng Diệp Khuynh dậy , vừa vui vừa giận nhỏ giọng giáo huấn nàng: "Ngươi đứa nhỏ này, ta đã sớm nói không cần đa lễ."

Cung nhân sớm đã chuẩn bị đồ ăn, Diệp Quý Phi giữ lấy tay Diệp Khuynh dẫn vào phòng trong, nhìn cung nhân mang lên rất nhiều chén đĩa, lại không vội ăn, chỉ thò người ra hướng về cửa nhìn xung quanh, tựa như đang chờ đợi điều gì.

Diệp Quý Phi không động đũa, Diệp Khuynh cũng không thể một mình mình ăn trước, may mắn buổi sáng ăn rất nhiều điểm tâm, cho nên đến giờ cũng không cảm thấy đói.

Nàng nhân cơ hội nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, trong lòng đột nhiên nao nao. Diệp Quý Phi cùng nàng đều là từ nhỏ lớn lên trong cẩm y ngọc thực, các nàng xuất thân có biết bao nhiêu phú quý, đồ ăn đều giống nhau có thiên hướng thanh đạm, rất ít thấy món có dầu mỡ.

Nước canh nấu ngao tuy rằng dùng chính là nước kho, lại cũng là phần nước trong, ngay cả xào rau cũng là trước tiên trần qua nước sôi một lần, lại cho thêm chút nước rồi xào trên lửa lớn. Những thứ như thịt kho tàu Đông Pha, tương giò, móng heo linh tinh, đều là hiếm khi ăn.

Chỉ đôi khi nàng ngẫu nhiên thèm ăn, sẽ sai hạ nhân mua từ bên ngoài về.

Nhưng đập vào mắt bây giờ có thể nhìn thấy, trên bàn ăn ngoại trừ một vài món đồ ăn thanh nhẹ ra thì đầy bàn gà vịt thịt cá, toàn bộ là những món đầy dầu mỡ, vừa nhìn là thấy nhiều dầu nhiều muối, giống như món ăn của những nhà giàu mới nổi đầy vẻ phô trương.

Lại chờ thêm một thời gian, uống hết một chén trà nhỏ, Diệp Khuynh thật sự nhịn không được, liền hỏi: "Cô cô, còn đang chờ đợi người nào sao?"

Diệp Quý Phi phục hồi lại tinh thần, mỉm cười gượng gạo, biểu tình lại mang theo một tia cô đơn, than nhẹ một tiếng, "Đại khái sẽ không tới đâu, thôi chúng ta ăn đi!"

Nàng mới vừa bưng bát cơm lên, liền nghe được tiếng tiểu cung nữ vui mừng truyền đến bẩm báo: "Nương nương! Nương nương! Hoàng Thượng đang đến đây!"

Diệp Khuynh sửng sốt "Hiển Khánh Đế lại đây?"

Diệp Quý Phi ngay lập tức đứng lên, trên mặt nháy mắt nở một nụ cười xán lạn vô cùng tươi tắn, sắc mặt đang ảm đạm cũng nháy mắt sáng ngời lên, cõi lòng đầy chờ mong hướng ra phía ngoài đi đến tiếp giá: "Hoàng Thượng tới ——"

Diệp Khuynh cũng không thể không đi theo nàng đứng lên, cùng nhau ra cửa nghênh đón, ngự giá còn chưa tới, các cung nữ thái giám đã đều quỳ gối trên mặt đất, chỉ có Diệp Hoan Ca cùng nàng còn đứng.

Diệp Khuynh đỡ Diệp Quý Phi, hơi có chút dở khóc dở cười.

Lại nói tiếp, Hiển Khánh Đế lúc còn nhỏ vẫn là do một tay nàng bồi dưỡng, lúc trước cha của Hiển Khánh Đế, cùng Lương Bình Đế tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng thất bại, sau đó bị giam cầm, đứa nhỏ này sau được sinh ra, khó có cơ hội được đọc sách, lúc đó chính nàng đã phái tiên sinh dạy học tới.

Từ nhỏ dạy dỗ hắn tứ thư ngũ kinh, chờ sau này hắn lớn lên, trong lúc các con trai của Lương Bình Đế tranh đấu đến lưỡng bại câu thương, khi không còn hoàng tử nào có thể tranh đoạt, nàng liền thuận thế đem hắn đẩy lên ngai vàng đế vương.

Cho nên Hiển Khánh Đế đối với nàng mới có thể cung kính như vậy, không thua gì mẹ ruột của chính mình.

Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết Hiển Khánh Đế hiện giờ là bộ dáng gì, bất quá thấy hắn giữa trưa còn cố ý tới cùng Diệp Quý Phi dùng bữa, nghĩ đến chắc hẳn đối đãi với Diệp Quý Phi vẫn là tương đương không tồi.

Lại đợi thêm một nén nhang nữa, ngự giá của đế vương rốt cuộc xuất hiện trong tầm nhìn, Diệp Khuynh mày hơi hơi nhăn lại, từ xa nhìn lại, một cố ngự giá có những mười sáu người nâng, đi lại rất ổn định nhưng tốc độ lại là cực chậm.

Chờ Diệp Khuynh chân đều có chút muốn tê cứng toan, ngự giá rốt cuộc mới tới cửa trước của cung, Diệp Khuynh lập tức cùng Diệp Quý Phi hành lễ : "Thần nữ khấu kiến Hoàng Thượng." "Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng."

Hiển Khánh Đế thanh âm rất là ôn hòa, duỗi tay đỡ Diệp Quý Phi lên: "Ái phi mau bình thân."

Lại quay đầu nhìn về phía Diệp Khuynh: "Khuynh khuynh sao lại khách khí quá rồi, ngày xưa người đều gọi trẫm là dượng đấy."

Diệp Quý Phi ở một bên cười nói: "Đứa nhỏ này lần này tới chính là hiểu chuyện lên rất nhiều, đối với ta còn chấp hành lễ nghi cực nghiêm cẩn, đúng là cô nương đã lớn, không  giống như khi còn nhỏ, không còn tùy tiện như vậy nữa."

Hiển Khánh Đế ôn hòa cười vang lên: "Vẫn nên kêu trẫm là dượng đi, trẫm nhìn ngươi từ nhỏ nhìn đến lớn, đột nhiên sửa miệng, còn chưa có quen."

Trong lòng Diệp Khuynh cực kỳ vui mừng, xem ra tuy rằng nàng đã đi, nhưng Hiển Khánh Đế vẫn đối với Diệp gia trước sau như một, ân sủng dày rộng, nàng không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía đế vương.

Không thể không nói, huyết mạch Cao gia khá hơn nhiều so với Diệp gia, nữ tử Diệp gia đều có chút quá mức đoan trang, lại không đủ mỹ lệ, còn nam nhân Cao gia mỗi người đều sinh ra thập phần anh tuấn, Lương Bình Đế như thế, Thái Tử như thế, Nhị hoàng tử như thế mà Hiển Khánh Đế cũng là như thế.

Hiển Khánh Đế trên môi buông một nụ cười nhẹ, một đôi mắt trong sáng lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng, thật sự là một mỹ nam tử.

Diệp Khuynh nhìn hắn một cái sau đó liền tức khắc rũ mi mắt xuống, nhu thuận, nghe lời gọi một tiếng: "Dượng."

Hiển Khánh Đế thật sự thống khoái đáp một tiếng rồi nắm tay Diệp Quý Phi, cùng nhau vào chính điện.

Hiển Khánh Đế dẫn đầu nhập bàn, Diệp Khuynh vừa chuẩn bị cùng ngồi xuống, lại thấy tay áo bị người khác đột nhiên túm một chút, nàng ngẩng đầu, phát hiện Diệp Quý Phi đang đứng bên cạnh Hiển Khánh Đế, trong tay cầm một đôi đũa, bộ dáng chuẩn bị chia thức ăn, không khỏi lập tức dừng bước chân lại.

Diệp Quý Phi một tay cầm đũa, một tay giữ cổ tay áo to rộng lại, ánh mắt nhìn Hiển Khánh Đế, vì hắn gắp đồ ăn, động tác rất là thuần thục, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên làm.

Diệp Khuynh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, có chút không rõ ràng lắm đây là cái tình trạng gì.

Đây là tiểu gia yến, lại cũng không phải đại yến gì cả, sao đến nỗi để đích thân Diệp Hoan Ca phải chia thức ăn, hơn nữa nếu đúng như quy củ chia thức ăn, cũng chỉ cần tùy ý làm một, hai lần cho có ý tứ rồi cũng liền thôi, nhưng xem tư thế này của nàng, lại là muốn một lòng hầu hạ Hiển Khánh Đế dùng xong bữa.

Trước kia Thục phi hay thích tự mình xuống bếp, lung lạc Lương Bình Đế, tuy rằng cũng ở một bên tiểu ý hầu hạ, lại cũng sẽ cùng ănmột ít, uống một ít rượu, như thế có tới có lui, mới cảm thấy có hứng thú, còn Hiển Khánh Đế này chính mình ăn xem như chẳng có chuyện gì.

Tựa như nhận ra sự nghi hoặc của Diệp Khuynh, Bạch Lộ ở một bên không khỏi mở miệng giải thích, nói: "Lúc trước Hiếu Hiền Hoàng hậu cũng là hầu hạ tiên đế dùng cơm như vậy."

Hiển Khánh Đế buông canh chén trong tay, gật đầu khen: "Đúng vậy, Diệp gia các ngươi quả là gia giáo cực kỳ tốt, Khuynh Khuynh về sau gả cho người, cũng phải hướng cô cô ngươi mà học tập, hầu hạ phu quân thật tốt."

Diệp Quý Phi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo nhìn Diệp Khuynh, cười nói: "Khuynh Khuynh được dạy dỗ rất tốt, tự nhiên không phải lo những chuyện này."

Diệp Khuynh hoàn toàn ngốc.

Nàng hầu hạ cái tên "Chết không biết xấu hổ"(ý chỉ Lương Bình đế) ăn cơm lúc nào?

Bạch Lộ trợn mắt nói dối sao!

Năm đó, nàng thân là chủ lục cung, thống lĩnh hậu cung, mọi sự tình lớn lớn bé bé đều do một tay nàng cai quản, không vì chính mình mưu cầu phúc lợi, thì thật là không thể nào nói nổi.

Nàng yêu cầu nghiêm ngặt nhất, chính là Ngự Thiện Phòng, đồ ăn mỗi ngày đưa đến Khôn Ninh Cung đều phải được kiểm tra kỹ càng, nguyên liệu nấu ăn đều phải tươi mới nhất, ngay cả từ trình độ phụ bếp tay nghề cũng phải là tối cao.

Nàng ăn ngon, lại rất kén ăn, đồ ăn nấu kỹ một chút sẽ không ăn, cho muối nhiều một chút cũng không chịu ăn, cho nên thức ăn của Khôn Ninh Cung, là tốt nhất hoàng cung, liền so với cung của Hoàng Thượng đều so ra kém.

Kết quả có một lần Lương Bình Đế tới tìm nàng, vừa vặn đúng lúc nàng đang dùng bữa, liền ngồi xuống ăn hai miếng, sau đó thằng nhãi này liền nghiện luôn rồi, ngày hôm sau, ngày thứ ba, liên tục ba ngày đều tới ăn.

Diệp Khuynh không thoải mái, nàng mỗi ngày phân phó làm đều là những món mình thích, không yêu cầu nhiều mà yêu cầu phải tinh xảo, phân lượng so với một người ăn no chỉ nhiều hơn chút đỉnh. 

Lương Bình Đế mỗi ngày tới ăn chực, nơi nào có đủ ăn.

Đến ngày thứ tư, Diệp Khuynh đổi giờ dùng bữa sớm hơn một chút, khi Lương Bình Đế lại đây, vừa vặn đúng lúc nàng ăn xong cơm đang dùng trà, Diệp Khuynh cười tủm tỉm nói: "Hôm nay đói sớm, đã ăn rồi, Hoàng Thượng ngài chắc còn chưa có ăn cơm đi, nhưng bếp nơi này của ta đã tắt lửa, Hoàng Thượng vẫn là về Điện Càn Khôn của ngài dùng bữa đi."

Sau đó Lương Bình Đế cũng khôn ngoan hơn, không hề mỗi ngày đều tới, mà là cách dăm ba bữa tới một lần, mỗi lần gặp lúc Diệp Khuynh đang dùng bữa, liền đĩnh đạc ngồi xuống, không chút khách khí cầm lấy đũa liền ăn.

Diệp Khuynh bị hắn làm phiền, rốt cuộc có một lần, Lương Bình Đế đến sau, phát hiện trên mâm đã không còn chiếc đũa, ngạc nhiên hỏi: "Hoàng Hậu, chiếc đũa đâu?"

Diệp Khuynh gắp khối măng tre, thong thả ung dung ăn, ăn xong mới giơ giơ lên trong tay chiếc đũa, từ từ nói: "Thật ngại, thiếp đang dùng đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro