Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyệt Cốc là một nơi vô cùng kỳ lạ. Tùy rằng ban ngày hoa cỏ xanh tươi, chim muông cất tiếng ca líu lo nhưng chỉ cần tối đến, dường như có một thế lực vô hình nào đó bao trùm nơi này. Không phải là một loại uy hiếp mà giống như muốn bảo vệ Nguyệt Cốc khỏi con mắt của người đời. Bên cạnh đó, nơi đây được gọi là Nguyệt Cốc do ở cốc này, mỗi khi đến ngày rằm, mặt trăng ở cốc có thể nhìn rõ hơn, sáng hơn bởi trăng to hơn nơi khác. Nói cách khác, nguyệt (trăng) ở đây có một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Đã nửa năm kể từ khi Nguyệt Mẫn đến thế giới này. Ngoài trừ dưỡng thương, Nguyệt Mẫn cũng theo Triệu lão học một chút công phu để cải thiện thể chất trước kia, sau đó mới bàn đến chuyện học võ công.

Tuy nhiên, nói là người thừa kế học thuật của Triệu Hằng cũng không phải là đơn giản. Bởi vì muốn trở thành người thừa kế, phải uống một loại thuốc. Đó là thuốc Đoạn Tình.

Đúng với tên gọi, người uống thuốc Đoạn Tình sẽ là người không được phép có một chút cảm giác gì với tình yêu. Bên cạnh đó, Đoạn Tình cũng là một loại độc dược, mỗi ngày rằm cách nhau ba tháng đều phải uống thuốc để ức chế loại độc này. Đặc biệt, Đoạn Tình còn đáng sợ ở chỗ, càng dùng các loại thuốc bổ nhiều thì độc tính càng nặng; nhưng dùng độc dược nhiều thì cơ thể càng dần biến đổi thành bách độc bất xâm. Nhưng như vậy lại chẳng khác gì một độc dược nhân cả. Hơn nữa trong Đoạn Tình có một loại thuốc có thể luân phiên thay đổi theo từng thời đại, tùy vào người điều chế nó. Vì vậy, việc chế giải được độc của loại thuốc này là việc còn khó hơn lên trời.

Khi Triệu lão đưa thuốc đến, Nguyệt Mẫn không chút do dự đem viên thuốc nuốt vào. Đối với nàng mà nói, tình yêu là thứ mà nàng không bao giờ muốn có lại nữa kể từ sau khi Lê Quân phản bội nàng; đoạn ký ức đó cứ xem như là một kiếp đã qua đi.

"Nha đầu, ngươi đến đây đã một thời gian rồi; thể chất cũng bắt đầu có biến chuyển, sắp có thể tiếp cận với nội công rồi." – Triệu lão mỉm cười từ ái nhìn nữ nhân đang cắm cúi làm việc ở một bên.

Nguyệt Mẫn từ chối cho ý kiến, nàng đang dựa vào các tri thức ở kiếp trước thử chế tạo ra một thứ đồ chơi tên là Nỏ. Kiếp trước, khi mà nàng chưa tiếp cận với cái ghế tổng giám đốc tập đoàn Bán Thần, Nguyệt Mẫn có một niềm đam mê đặc biệt với các loại vũ khí: từ cung tên đến nỏ, súng lục, lựu đạn đến bom...không có thứ gì là Nguyệt Mẫn chưa tìm hiểu qua. Bất quá, ở thế giới này quá thiếu thốn nguyên liệu cùng kỹ thuật, thành ra nàng chỉ có thể chế tạo ra Nỏ mà thôi.

"Ai da! Nha đầu, ngươi có nghe ta nói không thế?" – Triệu Hằng ai oán nhìn Nguyệt Mẫn vẫn đang chìm đắm trong công việc, hoàn toàn quẳng lão qua một bên.

"Này! Ngươi dám ngó lơ lão già này sao? Ngươi có tin ta sẽ không chút lưu tình mà tăng cường độ tập luyện của ngươi lên không? Còn có thuốc..."
"Phập"

Khi Triệu lão còn đang thao thao bất tuyệt thì một vật sắc nhọn vút qua mặt lão, cắm phập vào thân cây phía sau lưng. Đó là một mũi tên. Lực đạo bắn ra mạnh kinh người khiến cho thân của mũi tên vẫn không ngừng rung lên một lúc mới dừng.

"A uy, ngươi... ngươi định lấy mạng của lão già này hay sao hả?" – Triệu Hằng nhảy dựng lên.

"Thử."

Thử cái gì mà thử? Triệu lão trợn trắng mắt.

Không biết có phải do Đoạn Tình lão điều chế có tác dụng phụ gì không mà sau khi Nguyệt Mẫn dùng thì trở nên kiệm lời đến đáng sợ. Một ngày mà số chữ nàng nói ra còn chưa đến ba mươi. Lại còn thêm cái mặt lúc nào cũng không biểu cảm. Sống với cái người vừa kiệm lời vừa mặt than, mỗi lần người ta nói gì đều phải tự bổ não để suy nghĩ như thế này, chắc có ngày lão chết vì hại não mất. Ai đó nhanh tới cứu rỗi lão đi a~

Nguyệt Mẫn nhàn nhạt liếc lão một cái rồi quay lại với đồ chơi trên tay; trong mắt ánh lên vẻ thích thú.

"Này, Tiểu Mẫn! Đồ chơi gì thế? Trông thật kỳ lạ nha." – Triệu lão vừa trông thấy Nỏ trên tay nàng thì hai mắt sáng lên.

"Nỏ."

"Có thể cho sư phụ mượn chơi chút không?"

Triệu lão nhìn chằm chằm vào nỏ trong tay nàng, khuôn mặt chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi. Ai nha, cũng tại đến từng này tuổi đầu rồi mà lão chưa thấy có loại vũ khí nào trông gọn gàng, tiện lợi mà lực sát thương lại mạnh đến như vậy a~

Nguyệt Mẫn thu hết tất cả vào mắt, vẫn không nói gì.

"Nha đầu, cho ta mượn chơi một chút thôi mà. Ta hứa sẽ không làm hỏng đâu mà."

"..."

"Cho ta mượn, ta lập tức sẽ truyền thụ cho ngươi nội công tâm pháp." – Triệu lão không tiếc dụ dỗ

"Nga~" – lần này Nguyệt Mẫn chỉ "nga" một tiếng, hoàn toàn không có hành động tiếp theo.

Triệu lão cắn răng.

"Thêm một bộ [Bách độc dược thảo] nữa."

"A~"

"..."

"Khinh công."

"Được, được. Cả khinh công sư phụ cũng sẽ dạy cho ngươi a~" Triệu Hằng trong lòng nhỏ máu. "Cho ta mượn Nỏ chơi một chút nha!"

Lúc này Nguyệt Mẫn mới đưa Nỏ cho Triệu Hằng. Lão vui vẻ tiếp nhận. Khuôn mặt sung sướng như trên  tay là một bảo vật hiếm có trên thế gian.

Cảm giác được ánh mắt đầy ý tứ cảnh cáo từ Nguyệt Mẫn bay sang, Triệu Hằng thức thời:

"Yên tâm a~ Ta sẽ không đi gây họa đâu. Sư phụ sẽ giữ gìn cẩn thận a~"

Nhận được sự khẳng định từ Triệu lão, lúc này Nguyệt Mẫn mới xoay người đi ra mảnh rừng phía sau nhà gỗ bắt đầu bài tập "cường thân kiện thể" mà Triệu lão nói. Nàng muốn nhanh chóng mạnh lên, chỉ có như vậy mới làm được những gì mình muốn, mới không phải chịu tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ayumineko