Chap 1: Nơi chúng ta gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân năm ấy, chị lên 7, còn em lên 5.

Ngày đó, thành phố lớn vẫn giữ nguyên vẻ tấp nập, nhộn nhịp với dòng xe cộ không ngừng di chuyển. Những toà nhà cao tầng vươn mình lên bầu trời xanh, đường phố đông đúc, ngập tràn tiếng còi xe và bước chân vội vã.

Tuy vậy, giữa lòng đô thị phồn hoa, có một góc nhỏ yên bình với những ngôi nhà tầm thấp, những con hẻm nhỏ lát gạch đỏ, nơi trẻ con vui đùa dưới bóng cây râm mát. Ánh nắng buổi sáng dịu nhẹ chiếu qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất.
Trong khung cảnh đó, chị gặp em lần đầu tiên. Em mới chỉ năm tuổi, đôi mắt trong veo, luôn ánh lên sự tò mò về thế giới xung quanh. Em cùng mẹ chuyển đến sống  trong ngôi nhà nhỏ ở góc phố. Ngôi nhà có hàng rào trắng, những bông hoa leo phủ kín bức tường, trông rất bình yên và thơ mộng. Em đứng trước cửa nhà, nhìn quanh với con mắt bỡ ngỡ. Chị nhìn em từ xa, cảm thấy mình bỗng dựng dậy lên một cảm giác kì lạ, như thể định mệnh đã sắp đặt cho cuộc gặp gỡ này.

Em và chị nhanh chóng trở thành bạn. Những buổi chiều em và chị chạy nhảy trên cánh đồng hoa, chơi đùa dưới tán cây cổ thụ lớn. Em cười tươi, nụ cười em đẹp lắm, trong trẻo và hồn nhiên. Em và chị cùng nhau xây giấc mơ trẻ thơ, cùng nhau khám phá thế giới xung quanh. Thời gian trôi qua, chị nhận ra trái tim mình mỗi ngày một hướng về em nhiều hơn.
Cùng lớn lên bên nhau, cùng vào trung học. Những năm tháng trung học đầy ấp những kỉ niệm, từ những buổi học nhóm, hay những lần trốn học đi chơi. Cấp 3 là khoảng thời gian mà chị và em xác định rõ tình cảm dành cho nhau. Những buổi hẹn hò đơn giản mà đầy lãng mạn dưới trời đêm, những cái nắm tay nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng cho nhau. Trái tim chị đập nhanh hơn mỗi khi bên em, cảm giác như cả thế giới này chỉ còn lại hai chúng ta.

Chị và em cùng thi đỗ vào một trường đại học. Em chọn học kinh tế để gần chị, nhưng ước mơ của em là trở thành một nghệ sĩ violin, còn chị theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ. Mỗi ngày sau giờ học, em vẫn dành thời gian đến phòng nhạc của trường, say mê kéo đàn. Những giai điệu em chơi dù buồn hay vui, đều chạm sâu đến trái tim chị. Chị thích ngắm nhìn em khi em chơi đàn, đôi mắt em khép hờ, tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, như thể mọi phiền muộn đều tan biến.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tưởng trừng như mọi thứ sẽ mãi hạnh phúc như vậy. Em và chị sẽ bên nhau mãi mãi. Nhưng định mệnh của mỗi người như đã được an bài, sóng gió ập đến. Trên chiếc xe năm ấy, sau khi xem buổi biểu diễn của em. Chị nói với em về dự định sang Anh của mình, chị muốn em đi cùng, nhưng em đã từ chối vì em còn ước mơ ở đây và điều duy nhất em không muốn rời đi đó là mẹ. Những lời nói qua lại trở thành cuộc cãi vã, chị cảm thấy bất lực, em cảm thấy chị không hiểu mình, cả hai cứ vậy chạy theo chính kiến riêng của mình...

Và rồi, một chiếc xe tải bất ngờ lao tới. Trong khoảnh khắc định mệnh ấy, em đã dùng thân mình che chắn chị. Là một bác sĩ, chị biết mình phải cứu em, nhưng chính đôi tay này lại không thể giữ em ở lại. Nỗi đau xé lòng khi chứng kiến người mình yêu ra đi ngay trước mắt, cảm giác bất lực và tự trách giày vò từng ngày.

"View, mở mắt ra nhìn chị đi, View..."

Mùa xuân năm 2024...

Những tia nắng đầu ngày nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ rọi vào căn phòng nhỏ của June. Cô nằm trên giường, trong giấc mơ, chị lại nhìn thấy em - View. Hình ảnh em hiện ra rõ ràng, nụ cười rạng rỡ như những ngày còn bên nhau. Cảnh vật xung quanh mờ ảo, nhưng em vẫn đứng đó với nụ cười rạng rỡ. Chị cố gắng đưa tay chạm vào em, nhưng có khoảng cách vô hình nào đó ngăn cản.  Đột nhiên cảnh tượng kinh hoàng của vụ tai nạn hiện ra, cảnh vật bỗng chốc mờ đi, và em biến mất trong màn sương mù dày đặc.

June giật mình tỉnh giấc, cảm giác trống rỗng và đau đớn động lại trong lòng ngực. Trời đã sáng, ánh nắng ban mai tràn ngập căn phòng, nhưng lòng cô phủ kín một màu u ám. June thở dốc, nhìn quanh căn phòng thiếu bóng em. June loạng choạng rời khỏi giường, bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách như muốn xoa dịu những nỗi đau trong lòng cô. Nhìn mình trong gương, khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt sưng đỏ. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu, rồi bước ra ngoài.

Xuống nhà, June ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức lan tỏa từ bếp. Cô bước vào và thấy Ciize, người bạn thân từ thời sinh viên và cũng là đồng nghiệp hiện tại, đang tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng. Ciize có mái tóc dài, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi niềm sâu kín. Ciize cũng là người đã luôn âm thầm ở bên cạnh June, giúp cô vượt qua những thời khắc khó khăn nhất.

Thấy Ciize, cô chỉ biết lắc đầu, cô biết Ciize thích mình, nhưng làm sao đây, cô chưa sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ mới: "Cậu định dọn qua đây luôn á hả?" – June trêu chọc

"Đừng mơ, tại sợ cậu bị chết đói nên mới tới thôi. Với cả hôm nay là sinh nhật View, mình nghĩ cậu sẽ muốn đến thăm em ấy" – Ciize trả lời một cách đanh đá, mắt vẫn chăm chú vào chảo trứng đang chiên.

June khẽ gật đầu, cảm thấy ấm áp từ sự quan tâm của Ciize: "Cảm ơn cậu, Ciize"

Sau khi ăn sáng, June và Ciize cùng nhau ra xe. Trời xuân ấm áp, không khí trong lành, những bông hoa bắt đầu nở rộ, tạo nên một cảnh sắc tươi mới và tràn đầy sức sống. June lái xe, còn Ciize ngồi bên cạnh, cả hai lặng lẽ, không ai nói với nhau câu nào, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Đường phố đông đúc dần nhường chỗ cho những con đường yên tĩnh, hai bên là những hàng cây xanh mướt, cảnh sắc tươi đẹp của mùa xuân hiện lên trước mắt.

Chiếc xe lướt nhẹtrên con đường vắng vẻ, đưa họ đến một vùng ngoại ô yên bình, nơi View an nghỉ.Những ngọn đồi thoai thoải, phủ kín cỏ xanh và hoa dại. June dừng xe, hai ngườibước xuống, mang theo những bông hoa tulip trắng mà View rất thích. Hoa tuliptrắng như biểu tượng cho sự trong sáng, thuần khiết và tình yêu không bao giờphai nhạt. 

June chỉ gật đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Ciize rời đi. Lòng cô cảm thấy áy náy vô cùng. Khi chỉ còn lại một mình, cô quỳ xuống trước mộ View, ánh mắt không rời khỏi bức di ảnh của em. Nước mắt lặng lẽ rơi trên má. Chị chạm nhẹ vào bức ảnh, như muốn cảm nhận hơi ấm của em một lần nữa. Những kỷ niệm ùa về, từ những ngày tháng hạnh phúc đến khoảnh khắc đau lòng nhất: "View, chị nhớ em nhiều lắm. Em có nhớ chị không. Chị xin lỗi vì không thể giữ em lại" – June nói, giọng nghẹn ngào không thể phát ra thành tiếng.

June khóc nức nở như một đứa trẻ trước di ảnh của View, nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai dù đã bốn năm trôi qua. Chị thầm thì với em, kể về những ngày tháng qua, về những gì chị đã trải qua mà không có em bên cạnh. Trái tim chị đau đớn, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi được gần em, dù chỉ là trong tâm tưởng.

Ciize quay lại, thấy June đang khóc, cô lặng lẽ đến bên cạnh, đặt tay lên vai bạn, nhẹ nhàng an ủi: "June, View sẽ không muốn thấy cậu đau khổ như thế này đâu" – Ciize an ủi, giọng nói tràn đầy sự quan tâm và chân thành.

June cố gắng kìm nén nỗi đau, nhưng khi nhìn thấy Ciize, cô không thể liền ôm chầm lấy bạn, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Mình nhớ em ấy nhiều lắm, Ciize. Mình mất em thật rồi" – Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Ciize chỉ biết im lặng, vỗ về lưng June, cố gắng truyền cho cô chút sức mạnh. June dù mạnh mẽ đến đâu khi đứng trước mặt người mình từng yêu thương, vẫn là cô gái yếu đuối, nay lại âm dương cách biệt. Dù biết rằng không lời an ủi nào có thể làm vơi đi nỗi đau của bạn mình, Ciize vẫn luôn ở bên cạnh, lặng lẽ chia sẻ những giây phút đau buồn ấy

Sau một hồi, June đã bình tĩnh hơn, cảm ơn Ciize bằng một nụ cười mờ nhạt nhưng đầy biết ơn: "Cảm ơn cậu, Ciize. Cảm ơn vì đã luôn ở bên mình" – Cô nói với đôi mắt vẫn đỏ hoe.

Hai người đứng lặng một lúc, để mặc gió xuân thổi nhẹ qua, mang theo những hương thơm dịu dàng của cỏ hoa. Trong khoảnh khắc ấy, giữa thiên nhiên tươi đẹp và yên bình, June cảm nhận được chút an yên trong lòng, dù chỉ là thoáng qua. Cô đứng dậy, nhìn bức ảnh của View lần cuối rồi cùng Ciize rời khỏi. Bầu trời xanh ngắt, những đám mây trắng trôi lững lờ, như một lời nhắc nhở rằng dù có chuyện gì xảy ra, cuộc sống vẫn tiếp tục và chúng ta cần phải mạnh mẽ đối mặt với nó.

Cả hai cùng nhau lên xe. June chở Ciize đến bệnh viện nơi họ làm việc. Trước khi Ciize bước xuống, June nói: "Hôm nay mình xin nghỉ, mình cần một chút thời gian cho bản thân."

Ciize gật đầu hiểu ý: "Được rồi, nếu cần gì, hãy gọi cho mình nhé." – Cô bước xuống xe, ánh mắt vẫn không rời khỏi June cho đến khi chiếc xe lăn bánh. Dù không muốn nhưng Ciize cũng đã bên June khoảng thời gian dài nhưng Ciize chưa một lần được bước vào thế giới của June.

June lái xe rời khỏi bệnh viện, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Cô lái xe đến một cửa hàng hoa nằm ở góc phố, nơi từng là nhà của View. Sau khi View qua đời, mẹ của em đã đau đớn trở về quê, ngôi nhà được bán lại cho người khác. Cảm giác lạ lẫm khi bước vào cửa hàng, không còn hình ảnh quen thuộc, không còn người thân yêu.

Một người lạ chào đón June với nụ cười tươi: "Chào chị, chị muốn mua hoa gì ạ?"

June ngắm nhìn xung quanh, cảm nhận mùi hương của hàng trăm loài hoa. Ánh mắt cô dừng lại ở một góc trưng bày những bông hoa tulip trắng – loài hoa mà View yêu thích. Ký ức lại mùa về, lần này là những hình ảnh ngọt ngào của cả hai khi còn sống. Cô nhớ lại một ngày mùa xuân, khi cả hai đang bán hoa trong cửa hàng nhà View

"June, chị thích hoa gì?" – View vừa loay hoay gói hoa vừa hỏi chị

"Hmmm, Chị thích em thôi" – June nhìn chằm chằm người mình yêu, vẻ đẹp tập trung làm việc của em khiến chị xao xuyến không thôi

"Đừng trêu em, hmm em thì thích hoa tulip trắng, chị biết sao không?" – View ngước lên nhìn chị, đôi mắt sáng rực lên

June nhìn em cười tít mắt, chờ đợi câu trả lời: "Hửm, vì sao?"

"Vì nó là biểu tượng của sự thuần khiết và tình yêu vĩnh cửu. Giống tình yêu em dành cho chị"

"Vậy khi thấy hoa, chị sẽ nghĩ đến em." – June mỉm cười, kéo View lại gần, đùa giỡn rồi nhẹ nhàng hôn lên trán em, rồi lên mũi. Hạnh phúc tràn ngập trong tim họ, như những cánh hoa tulip trắng đang nở rộ.

Tiếng người bán hoa kéo June ra khỏi dòng ký ức. Một chị gái xinh đẹp, với nụ cười thân thiện, đứng trước mặt cô: "Chị muốn mua bó hoa tulip trắng phải không? Nếu mua bó hoa đặc biệt này, chúng tôi sẽ tặng kèm một món quà."

June nhìn người bán hoa, cảm nhận được sự nhiệt tình và chân thành trong ánh mắt: "Vậy thì tôi sẽ lấy bó hoa tulip trắng đó" – Cô mĩm cười, chỉ tay vào bó hoa tulip kia.

Người bán hoa mỉm cười trao cho June bó hoa tulip trắng tinh khôi và một chiếc hộp nhỏ: "Đây là món quà đặc biệt của cửa hàng, hy vọng chị sẽ thích."

"Cảm ơn chị" – June nói, nụ cười thoáng hiện trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro