#11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi tìm em ấy. Đi tìm em ấy. Đi tìm em ấy.

Từ lúc chạy khỏi quán cà phê, lần đầu tiên Hanbin cảm thấy ngôi trường cách xa Insadong đến vậy, vì sao lại có con đường dài thế này chứ? Gió lạnh tạt vào mặt cậu đau rát, nước mắt vẫn còn chảy dài, từng ngóc ngách trong cơ thể cậu tê dại, thế mà cậu như vô giác, cắm đầu cắm cổ mà chạy, trái tim đập thình thịch liên hồi tựa hồ muốn nhắc nhở cậu.

Quá thiếu chân thực, khó mà ngờ được, thế nhưng cậu vẫn tin.

Cậu không thể nào chối bỏ câu chuyện như thế, cho dù người đó không dưng bịa đặt cậu cũng tin, vì cậu không nhịn được, cậu thật lòng thương Koo Bonhyuk.

Chạy vào Insadong, ở đoạn sắp rẽ, đôi mắt Hanbin nhìn chếch về một hướng, cậu bỗng dừng lại.

Phòng triển lãm đang sáng đèn.

Cậu hít thở khó nhọc, cổ họng bị gió lùa vào khô khốc, ngay cả tiếng thở cũng khàn đặc. Hanbin chầm chậm bước tới, cậu thử đẩy cửa, không khóa.

Bên trong bật đèn vàng nhạt ấm, đồ trang trí vẫn là màu trắng bạc, không tân trang gì nhiều. Hanbin bước vài bước, cậu trông thấy những bức vẽ treo trong phòng, và cả con người đứng sâu bên trong đang ngẩng đầu ngắm bức tranh sơn dầu lớn treo ở giữa phòng.

Ánh đèn vàng soi xuống tấm lưng dày rộng của Koo Bonhyuk đầy mông lung.

"Anh đến rồi."

Koo Bonhyuk không quay đầu, chỉ thấy hắn khẽ cất giọng.

Hanbin điều chỉnh lại tâm trạng, cậu lại gần hơn, bây giờ cậu mới nhận ra bốn phía bức tường đều treo toàn tranh vẽ Koo Bonhyuk, đặc biệt là tất cả đều đã qua sửa chữa.

Có bức tàn tạ không thể tả, nhìn lướt qua đã thấy đường rạch, có cái bị hủy nhẹ được sửa cẩn thận, khó mà nhìn ra nó đã từng bị phá.

Cậu lại muốn khóc.

"Vốn dĩ em không muốn để anh biết, em muốn ở bên anh, một lần nữa, miễn là có thể tránh chuyện từng xảy ra."

Koo Bonhyuk chậm rãi xoay người, khuôn mặt hắn rất dịu dàng, sắc vàng ấm bao bọc lấy cơ thể hắn.

Hắn lại gần Hanbin, dừng chân trước mặt cậu, nhỏ giọng nói, "Anh còn muốn hỏi gì không? Em sẽ giải đáp tất cả cho anh."

Chóp mũi Hanbin đỏ chót, cậu muốn ôm hắn nhưng không dám, cậu cảm thấy có lỗi với hắn, tâm tư hổ thẹn thế này, cậu chỉ có thể hỏi, "... Phòng triển lãm này, là mở từ trước rồi sao?"

"Bức tranh này," Hanbin chỉ về phía sau hắn, "Là anh vẽ cho em sao?"

"Đúng, là bức đầu tiên, cũng là thứ giúp anh nổi danh."

"Chẳng phải nó đã bị mua rồi sao?"

Koo Bonhyuk gật đầu, "Cách đây không lâu, em đến tìm nhà sưu tầm, dùng giá gấp ba chuộc về."

Đây là bức đầu tiên Hanbin vẽ hắn, là bức vẽ có ý nghĩa nhất với hai người. Koo Bonhyuk phá hủy tất cả, chỉ có mỗi tấm này tâm niệm khó quên.

Mũi Hanbin chua xót, cậu nghẹn ngào, "Em ở..."

"Là căn nhà chúng ta từng sống chung." Koo Bonhyuk nói, "Những cuốn sách với dụng cụ vẽ trong phòng đó, anh có thể đoán ra mà."

Tốt quá rồi. Những cuốn sách mĩ thuật đó đương nhiên Hanbin từng tham khảo, cậu từng lật xem hai cuốn sổ đó, mà những bản vẽ và sơn màu kia chắc chắn cậu cũng đã dùng qua, cũ kĩ nhưng vẹn toàn, chứng minh những món đồ đó rất quan trọng đối với cậu, với Koo Bonhyuk.

Cậu vẫn không thể kìm được nước mắt, đầu óc cậu quay cuồng, thần kinh kéo căng, những thứ bị lãng quên liều mạng chen vào kẽ hở của kí ức, như hằng hà con kiến đang bò trong từng ngóc ngách não cậu, dù không đến nỗi đau đớn tột cùng nhưng cực kỳ khó chịu, ép buộc cậu căng thẳng.

Trái tim Koo Bonhyuk thắt lại, hắn ôm cậu vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy.

"Em luôn hối hận, lẽ ra lúc phát hiện anh có điểm lạ phải kịp thời nói chuyện với anh, dẫn anh đi kiểm tra chứ không phải chỉ chăm chăm bản thân mình, cơn giận lẫn lòng ghen tị của em dậy lên quấy phá, còn phá hỏng những bức anh vẽ."

"Hanbin, xin lỗi, lẽ ra em nên ở bên cạnh chăm sóc anh."

Hanbin tựa lên vai hắn lắc đầu kịch liệt, cậu khàn giọng nói, "Xin... xin lỗi, đã đối xử với em như thế... Sao anh nỡ làm vậy cơ chứ, anh xin lỗi, xin lỗi em..."

Koo Bonhyuk nghiêng đầu hôn môi cậu, hôn lên những giọt nước mắt lạnh lẽo.

"Đừng xin lỗi em." Hắn nhẹ giọng, "Chỉ là vì anh bị bệnh thôi."

Chàng họa sĩ thân thương của em, thầy Oh mà em yêu nhất.

Anh không sai, chỉ là anh bị bệnh thôi.

...

Sau khi tâm trạng cả hai dần bình ổn, Koo Bonhyuk và Hanbin cùng nhau về nhà.

Ban đầu hắn định dẫn cậu về căn nhà hiện tại để bắt đầu chữa bệnh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác trở lại căn nhà cũ nát sẽ thích hợp hơn, đã nói làm lại từ đầu thì bắt đầu lại thật sự đi.

Đương nhiên Hanbin đồng ý, cậu thút thít, được hắn nắm tay dẫn về nhà dọn đồ, thế nhưng cậu không lên lầu, chỉ đứng bất động nhìn chằm chằm căn phòng vẽ dưới lầu.

Koo Bonhyuk bắt đầu để ý đến, hắn nói, "Trước tiên dọn dụng cụ vẽ đã."

Hanbin không nói cũng không gật đầu, cậu dắt hắn đi tới, đẩy cửa vào, băng qua thảm trải nền màu tím khói, rồi cậu mở toang cửa sổ sát đất.

Koo Bonhyuk giật mình.

Ở đây chất đầy bức vẽ, bày ngang dọc, thẳng ngược đủ cả, tất cả đều lên màu trắng đen, tất cả đều là hắn.

... Không, là từng bộ phận của hắn.

Mỗi một bức, bao gồm bức đang vẽ dở, đều là tác phẩm chưa hoàn thành, trái tim người họa sĩ như đè nén điều gì, vẽ được vơi nửa thì gác bút, sau đó lại vẽ một bức mới.

Nhân lúc Koo Bonhyuk đang đờ ra, Hanbin im lặng bước tới thùng dụng cụ, lấy ra một con dao mĩ thuật.

"...Hanbin?"

Cậu chỉ cười, khẽ nói như thì thầm, "Mấy ngày qua anh luôn thấy kì lạ, vì sao mỗi lần anh cầm cọ, khuôn mặt của em sẽ hiện lên trong đầu anh."

"Nhưng khi anh vẽ được giữa chừng lại không thể đặt cọ xuống nữa."

Cậu nghiêng đầu, nhìn Koo Bonhyuk.

"Bây giờ anh biết vì sao rồi." Đôi mắt cậu sáng rỡ, "Người trong đầu anh là hư vô."

"Chỉ có em là chân thật."

Cậu đứng trước giá vẽ, không hề do dự rạch lên mặt người trong bức vẽ, dùng sức rê dao xuống. Bức vẽ ngày hôm qua cậu còn chăm chút tỉ mỉ, thoáng chốc đã trở thành tờ giấy bỏ.

Koo Bonhyuk há hốc, hắn lại gần nắm chặt tay cậu vỗ về, "Hanbin, không sao, anh cứ giữ lại chúng đi."

"Không! Anh không cần chúng... Anh không cần!"

Cảm xúc của cậu bị khuấy động, cậu vùng khỏi tay hắn, chạy ùa đến chồng bức vẽ, bắt đầu đâm xé lung tung, chỉ trong giây lát, mấy bức vẽ đã bị rạch tàn tạ.

Koo Bonhyuk vô cùng hoảng sợ, hắn lo cậu sẽ tự làm hại bản thân bèn vội chạy đến ôm cậu, ghìm bàn tay đang cầm dao xuống của cậu xuống.

Hanbin như đang dồn nén điều gì đó, cậu tựa vào lòng hắn, lồng ngực hít thở phập phồng theo từng nhịp. Cậu ném phăng con dao đi, trở mình vùi vào lòng hắn, có lẽ là vì lúc nãy cậu đã khóc quá nhiều nên bây giờ nghẹt mũi, gục đầu lên vai hắn nghẹn ngào vài tiếng.

Koo Bonhyuk xoa đầu cậu, "Không sao rồi."

Đúng vậy, không sao rồi, sẽ không có chuyện gì nữa.

Hanbin ra sức gật đầu, cậu hỏi liên tục, "Em là thật phải không? Là thật đúng chứ?"

"Cơ thể của em ấm áp như thế, em là thật, là người đang sống, em yêu anh, phải không?"

Trái tim Koo Bonhyuk tê dại, cổ họng hắn nghẹn ứ, "Phải, anh chạm vào em xem, em có hơi ấm, em sống, em tồn tại."

"Và em yêu anh."

Đến nay, hắn vẫn không biết thế giới trong mắt Hanbin rốt cuộc trông như thế nào, hắn không thể cảm nhận, cũng không thể thay cậu chịu đau khổ.

Nhưng ít nhất là hắn yêu cậu thật lòng.

.

Sau đó, hai người sống ở Insadong hết năm, chen chúc trong căn nhà nhỏ hẹp, cùng sóng vai bước với nhau, rồi ngoài cửa sổ chợt rơi vài bông tuyết.

Tiếp đó là cả mảng tuyết lớn.

Hanbin rất phấn khởi, cậu kéo hắn chơi đắp tuyết, còn nói cho hắn một ước nguyện tuyết đầu mùa. Điều ước của Koo Bonhyuk vỏn vẹn năm chữ, mong Hanbin hạnh phúc.

Bất kể có khỏi hay không, ít nhất là bản thân cậu không bị giày vò, dù bắt đầu lại lần nữa, chỉ cần cậu hạnh phúc, hắn bằng lòng chấp nhận mọi thứ.

Lại đến đầu xuân rồi.

Phải tiến hành chữa trị nên Hanbin không cầm cọ nữa. Cậu vẫn dạy cho học sinh như thường, công việc của cậu đều là nhờ Koo Bonhyuk chi tiền tìm người sắp xếp.

Hanbin cảm thấy rất biết ơn.

Koo Bonhyuk có công việc của riêng mình, vì Hanbin mà đã trì hoãn không ít, nhưng hắn vẫn cố gắng tránh ra ngoài làm việc, nhưng Hanbin không đồng ý.

"Anh sẽ chăm sóc tốt cho mình." Cậu nói vậy, còn cầm hộp thuốc, "Thuốc bác sĩ đưa, anh sẽ uống đều đặn."

Hắn thấy cậu ngoan thế, tim nhũn hết cả ra, đành phải đồng ý với cậu, để cậu làm những chuyện mình muốn.

Một ngày như bao ngày, Koo Bonhyuk chụp ảnh xong xuôi về nhà, lúc vào cửa không thấy Hanbin đâu bèn cất giọng gọi cậu.

Tiếng trả lời vọng từ căn phòng nhỏ đang khép cửa.

Tim  run lên, khó tin đẩy cửa vào, căn phòng đang mở cửa sổ, đắm mình dưới ánh nắng chiều.

"Đẹp quá nhỉ."

Hanbin cười, vừa cầm cọ vừa vẽ ánh mặt trời.

Koo Bonhyuk cũng bật cười, "Sao hôm nay...anh bỗng muốn vẽ thế?"

Tranh phong cảnh, lâu lắm rồi Hanbin không vẽ thể loại này.

"Trông trời đẹp nên anh vẽ." Cậu nói, "Gam màu lãng mạn biết bao, như lần đầu em tổ chức sinh nhật cho anh ấy, đó cũng là lần đầu chúng ta hôn nhau phải không?"

Hồi ức hiện lên trong đầu Koo Bonhyuk, hắn nhịn không được bèn cười rộ.

"Đúng vậy, lần đầu của chúng ta..."

Chúng ta, lần đầu...

Hắn khựng lại, trợn to mắt nhìn Hanbin, cậu cũng ngoảnh đầu nhìn hắn.*

Ánh mắt cậu vẫn dịu dàng, nhưng lấp lánh ánh nước.

Koo Bonhyuk há miệng như không thể tin, "Hanbin, anh... anh..."

"Mau hôn anh." Hanbin lau nước mắt, "Anh rất nhớ em."

Koo Bonhyuk nhanh chóng bước tới, hắn giữ gáy cậu, xúc động cúi đầu hôn cậu.

Môi hai người lành lạnh, vậy mà khoảnh khắc chạm nhau lại bén lửa.

Hoàng hôn đang buông, sắc tối sớm muộn gì cũng tới.

Nhưng rồi cũng sẽ kết thúc.

Người nhìn xem, nhà nhà đã sáng đèn, chốn Insadong tấp nập kẻ qua người lại, kết thúc một ngày bôn ba, hẹn nhau bên bàn ăn.

Cửa hàng náo nhiệt, cái ôm ấm áp, nụ hôn ngọt ngào.

Ánh sáng vô dạng lẻn qua khe hở, dù chỉ là một tia nhỏ bé vẫn sẽ cố gắng, soi sáng đến người...

End


(*) Dành cho bạn nào chưa hiểu, tới đoạn này thì Hanbin đã nhớ lại tất cả, về những sự việc đã diễn ra từ trước khi anh bị bệnh.

Lại một bộ truyện nữa kết thúc rồi, mình là đứa không giỏi viết H và cũng không hay đọc H, vậy mà không hiểu sao có thể kiên nhẫn edit hết bộ này 🥹 âu cũng là do cái plot khiến mình quá bất ngờ đi 🥹 btw cảm ơn mọi người đã theo dõi cũng như ủng hộ bộ truyện này, mong mọi người sẽ thích nó moaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro