#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấm thảm màu xám tím trải trước cửa phòng vẽ bị nước mưa nhỏ từ ống quần hai người thấm ướt nhẹp, hai bàn chân một to một nhỏ, để lại dấu chân trông hài hòa đến lạ.

Hanbin hơi xấu hổ khi đột ngột dẫn người tới, liếc mắt nhìn khung tranh phủ tấm vải trắng, hai tay xoắn lấy nhau, lúng túng không biết nên mở lời thế nào.

Koo Bonhyuk nhìn về phía cửa sổ đối diện cửa chính, "Phong cảnh đẹp nhỉ, thích hợp để vẽ lắm đấy."

Hanbin cũng nhìn ra cửa, "ừ" một tiếng.

Koo Bonhyuk giơ tay rũ mấy giọt nước dính ở đuôi tóc Hanbin đi, dịu dàng hỏi, "Hôm nay làm người mẫu cho anh, có thù lao chứ?"

Hanbin ngơ ngác, "Gì cơ?"

"Đừng sợ, tôi chỉ thu một ít thôi."

Nói rồi hắn nâng cằm cậu lên kéo lại gần mình, cậu mới hiểu ý hắn, thế là mặc hắn thao túng, đứng yên đón nhận nụ hôn từ hắn. Môi Koo Bonhyuk rất lạnh, hơi khô, có lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu, còn môi Hanbin lại mềm mại, cứ hôn như thế một lát, hơi ấm của cậu nhanh chóng lan sang hắn.

Hắn nói chỉ thu một ít, quả đúng là chỉ một ít, môi cọ môi, hơi tham lam ngậm cánh môi dưới của cậu rồi chầm chậm lui người về, tự giác bước tới sô pha.

Mặt Hanbin lặng lẽ ửng đỏ.

Cậu nhìn Koo Bonhyuk ngồi xuống ghế, hắn bắt đầu cởi nút áo, chiếc áo mỏng tanh nhanh chóng vắt vẻo treo trên ghế, cậu lập tức hoàn hồn, vội cầm áo che người hắn lại, "Không, không cần cởi..."

Lông mày hắn hơi nhíu, "Hửm?"

Hanbin thoáng chần chờ, cậu chỉ vào suất cơm chiên trứng đã hơi nguội trên giá cửa, "Tôi ăn cơm trước."

"À, đúng nhỉ." Koo Bonhyuk mặc áo lại, xoa xoa má cậu, "Mau ăn đi, đừng để bị đói."

Hanbin rũ mi gật đầu, trán cậu nóng muốn bốc cháy. Cậu cầm hộp cơm lề mề nhai nuốt, cậy ghế dài bèn ngồi cạnh hắn.

May là Koo Bonhyuk không định quấy rầy cậu ăn cơm, nhẩn nha thưởng thức phòng vẽ của cậu. Dù Hanbin được xem là người có tiền nhất ở Insadong nhưng thật ra thu nhập chỉ tầm trung, căn phòng vẽ này ban đầu là phòng đỗ xe, chỉ việc xây thêm bức tường, đục cánh cửa sổ, vì vị trí cả căn nhà khá cao, từ đây trông ra ngoài cửa có phong cảnh khá tốt.

Tông màu chính là trắng, dưới sàn đầy rẫy dụng cụ vẽ hơi lộn xộn, âu cũng là do phong cách nghệ thuật đều như thế cả.

Koo Bonhyuk bước tới khung tranh đối diện ghế, xốc tấm vải trắng lên, tức thì bức vẽ sơn dầu chưa hoàn thành đập vào mắt.

"A!" Hanbin còn ngậm cơm trong miệng, vội đứng dậy, "Cái này...ừm, còn chưa vẽ xong..."

Trông cậu như lần đầu vẽ chân dung người ta, xấu hổ và lúng túng quá đỗi, chỉ sợ Koo Bonhyuk không vừa lòng nó, cậu căng thẳng liếm môi, chẳng nuốt nổi cơm nữa.

Koo Bonhyuk bật cười, "Đẹp lắm."

Thật ra chỉ có mắt là hoàn chỉnh, nhưng hắn rất vui, Hanbin vẽ mắt hắn cực kỳ giống, chứng tỏ cậu luôn chăm chú nhìn hắn, hoặc có lẽ không nhìn kĩ lắm, nhưng vẫn nhớ như in, khắc sâu từng chi tiết nhỏ.

Nhớ cả nhu tình chứa trong ánh mắt.

Koo Bonhyuk giơ tay vuốt nhẹ đôi mắt trên bức tranh, nét mặt vô cùng dịu dàng.

Hanbin ăn gấp cho xong, lau miệng rồi chạy tới chỗ hắn, cười ngại, "Tôi không để nó ở đây đâu, khi nào vẽ xong sẽ cho cậu."

Koo Bonhyuk hơi kinh ngạc, "Anh muốn tặng tôi sao?"

"Đương nhiên." Hanbin thản nhiên đáp, "Đây là bức đầu tiên, trước tiên sẽ cho cậu, sau này không cho nữa."

Chỉ thấy hắn cười, khẽ "ừ" một tiếng.

Thật ra bức vẽ này Hanbin dựa theo góc nhìn lúc cậu cúi đầu nhìn hắn ngồi trên ghế, thế nên dù Koo Bonhyuk có ngồi yên trên ghế cũng chẳng có tác dụng gì với bức tranh này, cậu bèn bưng ghế nhỏ để hắn ngồi cạnh nhìn mình vẽ, góc nhìn cũng tương tự.

Hắn nói không sao, bảo rằng góc nhìn này rất đẹp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hanbin không đành lòng nhìn hắn cứ ngước đầu mãi, cực quá rồi, cách năm phút lại nói hắn nghỉ ngơi, nhưng dường như Koo Bonhyuk vô cùng say sưa khi Hanbin vẽ, nhiều lần cậu ngoảnh đầu đều nhận ra vốn dĩ hắn chẳng tập trung nhìn bức vẽ, mà là nhìn người vẽ.

Đến khi sắc trời dần sầm tối, Hanbin mới bỏ cọ xuống, chuẩn bị tiễn người đi, "Trễ rồi, hôm nay tới đây thôi."

Koo Bonhyuk gật gù, "Nhưng có vẻ anh chưa vẽ xong."

Làm sao nhanh thế được, Hanbin cười cười, "Phải vẽ lâu lắm, bức này lớn mà."

Hắn không đáp, chìa tay chấm sơn đỏ trên bảng màu, tùy ý quẹt lên môi mình trên bức vẽ.

Hanbin giật mình, "Cậu làm gì thế?!"

"..." Dường như chính Koo Bonhyuk cũng giật mình, "Phá?"

Dù quẹt màu đỏ không khó nhìn mấy, nhưng rõ ràng là không tương xứng với bố cục, Hanbin cười bó tay, cầm cọ lên sửa môi.

"Cậu trẻ con thật chứ." Rồi nhìn chằm đôi môi ấy, "Sao nói phá là phá thế, nếu mắc lỗi là phá cả bức vẽ đấy."

"Thầy, có thể dạy tôi vẽ không?"

Hanbin ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn, "Cậu muốn vẽ sao?"

"Muốn thử xem."

Không phải không được, Hanbin gật đầu, nhường ghế lại để Koo Bonhyuk ngồi, bản thân thì đứng đằng sau, một người ngồi một người cúi, cuối cùng Hanbin cũng cao hơn hắn một chút.

Cậu đứng sau nắm tay cầm cọ của Koo Bonhyuk, dẫn hắn lướt cọ lên đôi môi, cúi thấp người xuống theo bản năng, gần như kề sát khuôn mặt hắn. Cậu tập trung vẽ quá, không để ý lắm, vẫn chăm chú nhìn đôi môi ấy.

Koo Bonhyuk thì không.

Hắn hơi nghiêng đầu, trộm ngắm khuôn mặt Hanbin ngay bên cạnh, ngắm hàng lông mi run nhè nhẹ, nghe cậu thầm thì giải thích vì sao phải vẽ thế này, hắn qua quýt hùa theo.

"Môi cậu trông hồng lắm, không mỏng cũng không dày, nhìn kĩ nhé."

Chưa kịp dứt lời, Hanbin bỗng thấy một bên má mềm mềm, hơi thở từ Koo Bonhyuk phả ra mơn trớn làn da cậu, kéo theo mùi sữa nhạt, rất giống mùi trà sữa.

Cậu dừng tay, xấu hổ nghiêng đầu, nhìn trúng cánh môi của hắn. Hồng thật đấy.

Koo Bonhyuk lè lưỡi liếm liếm, để lộ đầu lưỡi hồng hào.

"Nhìn đẹp chứ?" Hắn hỏi.

Hanbin cảm giác cả người nóng ran, còn đổ mồ hôi, không thể khống chế nhịp tim đập, đến tay cầm cọ cũng run run.

Cậu ngước mắt nhìn lên không trung không mục đích, đảo mắt một hồi đến độ chóng mặt.

Cậu nuốt nước miếng, Koo Bonhyuk chộp lấy tay cậu ngay tức thì, hắn ấn vai cậu xuống, cúi đầu kéo cả hai vào một nụ hôn.

Không tính là vi phạm, đây là thù lao.

...

Lần thứ hai được Koo Bonhyuk hôn, Hanbin tỉnh táo hơn nhiều so với lần đầu.

Cậu nhớ như in hơi thở của hắn, dài sâu, chậm rãi, lẫn chút mùi sữa, nhắm mắt lại cứ ngỡ đang vùi mặt trong tấm chăn em bé, nhưng đương nhiên, ngoài hơi thở, Koo Bonhyuk chẳng còn điểm nào giống em bé.

Hắn ngậm môi Hanbin, trong dịu dàng còn có hung hãn, không để cậu vùng khỏi mình, một tay hắn choàng ra sau nhấc bổng cậu đặt lên đùi mình. Chiếc ghế vốn chỉ chứa nổi một người ngồi, Koo Bonhyuk cậy chân dài, bắp đùi rắn chắc, dư sức ôm cậu trên đùi.

Hanbin giật nảy mình, suýt thì cắn trúng lưỡi hắn, hàng lông mi hơi run rồi vẫn ngoan ngoãn ngồi yên. Chóp mũi của cậu lướt qua gò má Koo Bonhyuk, rất nóng và mềm, nhịn không được bèn kề sát hắn hơn, nụ hôn cũng sâu hơn, lưỡi quấn lưỡi, như cá lớn thử tìm đến hồ nhau quấy rối một trận, làm loạn nước xuân.

Lát lâu sau hắn mới buông cậu ra, Hanbin mở mắt trong cơn "say", nhìn thẳng vào đáy mắt sâu hun hút của Koo Bonhyuk, xuống chút nữa là đôi môi hồng hào ươn ướt hơi hé, cậu nhìn đến mức động lòng.

Lại là góc nhìn này, như người từ tranh ra vậy.

[Từ đây, ngôi xưng sẽ được đổi sang "anh - em", không còn là "tôi - cậu"/"anh - tôi" nữa]

Hanbin mê đắm vịn vai hắn, nở nụ cười ngớ ngẩn.

"Anh hôn em rồi." Koo Bonhyuk trầm giọng nói.

Hanbin mơ màng "ưm" một tiếng, tay giữ sau gáy hắn bắt đầu nghịch ngợm, đôi mắt lay động ngắm nhìn môi hắn, nghiêng người đến hôn phớt thêm cái nữa.

Tiếng "chụt" vang lên, nhuốm đỏ vành tai cậu.

Koo Bonhyuk cười bó tay, chậm rãi vuốt ve sau lưng cậu, "Thích hôn em à?"

Hanbin xấu hổ gật đầu.

"Vậy, có thích em không?"

Lẽ ra hắn không cần phải dè dặt như thế, vẻ ngoài lộng lẫy, cười nhẹ đã đủ mê người, chỉ cần tính tình hắn không khó ưa, mọi người đều thích hắn là chuyện thường.

Nhưng lúc Koo Bonhyuk hỏi lời này, ánh mắt hắn vừa chờ mong vừa sợ hãi.

Hanbin mím môi do dự lát lâu mới đáp, "Em là người đẹp nhất anh từng thấy."

Koo Bonhyuk im lặng.

"Em nói em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên." Hanbin nói tiếp, "Anh không tin... vì nói thế nào thì, phải là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên mới đúng."

Koo Bonhyuk mỉm cười, "Vậy là anh thừa nhận anh yêu em à?"

Hanbin nhớ về lần đầu hai người gặp nhau, rồi ngẫm lại bức vẽ ấy, chàng trai có mái tóc sáng màu rũ xuống tai, ngón tay thon dài. Trên gương mặt còn vài điểm cậu chưa kịp nhìn kĩ.

Một lần gặp là chẳng thể quên, còn không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?

"Ừm." Hanbin gật đầu tự khẳng định, "Đúng vậy."

Có vẻ Koo Bonhyuk rất hài lòng, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, nắm tay trao nụ hôn, ánh mắt lưu luyến đặt trên người cậu.

Cả người Hanbin như được bao trùm bởi sự dịu dàng, cậu nhũn người, giơ tay xoa má hắn, vuốt lên miêu tả hàng lông mày, lướt qua chóp mũi, lẩm bẩm, "Sao cứ như bước ra từ trong tranh thế."

Koo Bonhyuk nghe thế thì ngẩn ra một lát, hắn nắm chặt tay Hanbin, nhướng mày nhỏ giọng hỏi, "Anh nói gì cơ?"

"Anh nói, em hệt như bước ra từ tranh vậy." Cậu cười để lộ nét tươi tắn, cho là mình khen câu này rất xứng với hắn, nào biết hắn buồn điều gì, cậu chìa tay xoa lông mày hắn, "Anh khen em mà, em không vui sao?"

Koo Bonhyuk nhìn cậu không nói gì, chỉ nhấc mông cậu bế tới ghế sô pha.

Hanbin sợ hết hồn, cậu không giãy giụa, trong lòng hơi hoang mang, lẫn ít chờ mong, "Em làm gì thế?"

Hắn đặt cậu xuống ghế, kéo gối ôm kê dưới người cậu, cúi đầu ngậm vành tai ửng đỏ. Hơi nóng vấn vít bên tai, cực kỳ phiền người, cơ thể Hanbin run lên, cậu thấy nhồn nhột, vừa cười vừa né, "Em đừng vậy mà... Anh nhột."

Koo Bonhyuk để chiếc hôn rơi xuống cổ cậu, dọc theo đường cằm hôn lên má, hắn thầm nghĩ vài chuyện, không để Hanbin nhìn ra nét mặt mình.

"Làm nhé?" Một quyết định trong chốc lát từ hắn được đưa ra như một lời đề nghị.

Hôm nay là thật sự vẽ, theo lý nên trả thù lao cho hắn, nếu hôn vài cái không đủ, chi bằng thỏa mãn yêu cầu của hắn đi. Hanbin tự kiếm cớ, nào biết bản thân đã ngầm bằng lòng tình cảm này từ lâu, cậu cọ tay lên má hắn, "Em nhẹ nhàng chút nhé."

Koo Bonhyuk ậm ờ đáp như có như không, sau đó vồ tới hôn tới tấp, không như những nụ hôn trước, lần này Hanbin đón nhận mưa hôn đến choáng váng, không rảnh bận tâm chuyện khác, trong lòng còn rung động vì sắp nghênh đón lần đầu.

Koo Bonhyuk lặng lẽ mở mắt, nhìn gò má Hanbin ngay trước mặt.

"Thầy..."

Là anh yêu em, hay yêu em trong bức vẽ?

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro