#6 |H+|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: phân cảnh người lớn (18+) trong chap đi sâu vào chi tiết, dễ gây đỏ mặt, vui lòng cân nhắc thật kỹ trước khi đọc

.

Sắc trời tối sầm, sau cơn mưa, cửa sổ sát đất được tẩy rửa một phen, sạch đến mức có thể soi gương, lúc Hanbin bị đè nằm nhoài xuống ghế cậu mới phát hiện điều này.

Đồ trên người đã cởi sạch, sống lưng trần truồng vì lạnh nên nổi cả gai ốc, cậu nhìn bóng mình phản chiếu qua đôi mắt hắn, có cả chờ mong và e ngại, vờ bình tĩnh nắm cánh tay hắn.

"Anh lạnh..." Thật ra là anh sợ.

Nửa người Koo Bonhyuk đè lên người cậu, hắn cúi đầu hôn lên vùng gáy trắng nõn, vòng một tay ôm cậu, lòng bàn tay hắn ấm áp, vuốt ve một tí đã khiến Hanbin ngứa ngáy pha lẫn thoải mái. Tay còn lại của hắn xoa nắn cặp mông vểnh, rõ ràng là sờ cách một lớp quần lót còn xấu hổ hơn khi chạm thẳng.

Hanbin vẫn run rẩy, được Koo Bonhyuk vuốt ve đến động tình, cậu nghiêng đầu đòi hôn. Đôi môi rét run mím lại gần như không thấy vân môi, đầu lưỡi mềm ướt trong miệng sau lại gấp gáp với ra ngoài như chờ hắn ban phát mật ngọt.

Koo Bonhyuk cúi đầu hôn cậu, dịu dàng ngậm đầu lưỡi nhỏ, hắn thầm thở ra khe khẽ, kích thích người trong ngực.

Bàn tay thon dài của hắn nắm chặt cự vật Hanbin, ngón trỏ ve vuốt trên đỉnh khiến nó liên tục rỉ ra chất lỏng dính đầy tay. Hắn bật cười, ghé lại tai cậu trêu trọc, "Nhiều nước thế, thầy."

Cả người Hanbin nóng rực, chẳng thể phản bác hắn lấy một lời.

"Thầy đi dầm mưa à?"

Giọng hắn nồng đậm ý cười, hơi thở phả ra bên tai thì nhẹ nhàng, cộng thêm kích thích hạ thân không ngừng tăng lên, ghẹo sắc dục của Hanbin ngày càng bùng cháy. Cậu mơ màng nắm tay Koo Bonhyuk, vùi cả người trong lòng hắn. Cơ thể hắn còn nóng hơn.

Như lờ mờ nhớ đến lời hắn vừa nói, cậu lầm bầm đáp, "Còn em nóng thế này, em ra mặt trời hứng nắng hả?"

Dứt lời cậu cười khẽ.

"Em luôn sẵn sàng làm mặt trời của anh."

Koo Bonhyuk kéo quần lót cậu xuống bắp chân, bàn tay dính đầy chất dịch mò ra phía sau, hắn vuốt ve xung quanh miệng nhỏ rồi đút một ngón vào.

Hanbin cứng đờ vì chuyển động của ngón tay, hoá ra chỉ với một lời nói lại mang về tác dụng lớn đến vậy. Cậu không ngờ mình chỉ tuỳ tiện trêu một câu, Koo Bonhyuk lại biến nó thành lời tâm tình, quan trọng là còn dỗ cậu rất ngọt.

Cậu vùi mặt trong lưng ghế, rất vui, cũng rất xấu hổ.

Koo Bonhyuk hôn từ vai lên gò má hồng đào, một ngón khuếch trương miệng nhỏ, cuối cùng cũng đút được hết vào. Bên trong ấm áp ẩm ướt, co rút hút lấy tay hắn, đúng là dính người y chang Hanbin.

Có lẽ là khó mà quen, Hanbin cắn môi ép tiếng rên về, thái dương đổ mồ hôi nhỏ, rốt cuộc cũng thấy thân nhiệt ấm hơn.

Đèn chân không gần đó chiếu sáng làn da trắng như tuyết của Koo Bonhyuk, Hanbin có thể thấy tấm lưng của hắn qua cửa sổ sát đất, cậu chầm chậm lướt nhìn cơ bắp hắn, lặng lẽ cảm thán vóc dáng người đàn ông này quả là hiếm có thật.

"A..."

Mạch suy nghĩ bị cơn đau cắt ngang, Hanbin tỉnh táo trong tức thì, phía sau đau nhói, thoáng chốc cậu chẳng thể cảm nhận được gì, cậu ướt mắt ngồi dậy, kéo tay Koo Bonhyuk xin tha, "Đau... Đau quá."

Mắt Koo Bonhyuk sáng rực, hắn hôn cậu vỗ về, "Em sẽ nhẹ thôi."

Vừa nãy hắn thử đâm đỉnh đầu vào, thấy Hanbin đau đến thế nên đành lui ra, tiếp tục đâm hai ngón vào, Hanbin thích thế này hơn, cậu không khóc nữa, tiếp tục nằm úp sấp hưởng thụ.

Nhưng đột nhiên, nơi nào đó bên trong hơi ngứa, cơ thể cậu lập tức cảm nhận cơn khoái cảm mãnh liệt, tiếc thay tay hắn chỉ lướt qua, cậu càng thêm khát vọng.

"Chỗ đó..." Hanbin xoay eo, "Ở trong, sờ anh..."

Koo Bonhyuk như nhận ra điều gì, một tay nâng cằm Hanbin hôn cánh môi mềm của cậu, ngón tay trong người cậu đảo xung quanh rồi đâm cả vào, nhanh chóng tìm thấy thớ thịt nhỏ, hắn liên tục với tay đến khiêu khích.

"Ưm...!" Hanbin trợn to hai mắt, cơn kích thích khiến cậu cong eo, "Hyuk à..."

Hai đôi môi dứt nhau, dịch vị chảy dọc theo khóe môi kéo theo sợi chỉ bạc giữa hai cánh môi. Koo Bonhyuk hài lòng thưởng thức, ngón tay liên tục đút sâu vào huyệt nóng bỏng, người trong ngực hắn cũng thoải mái rên khẽ.

Chẳng mấy chốc, Hanbin nghe phía dưới có thanh âm kì lạ, cậu xấu hổ đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lên hỏi, "Chẳng lẽ... chảy máu hả?"

Hiển nhiên không phải, còn vờ trong sáng gì chứ. Koo Bonhyuk oán thầm, vẫn xuôi theo ý cậu, đáp, "Là cơn mưa thầy thưởng cho em."

Hắn ghẹo Hanbin đến cao trào mới đâm thứ của mình vào, tuy còn hơi chật, nhưng cơ thể này như trời sinh dành cho hắn vậy, vừa đâm vào, thịt mềm bên trong lập tức ngậm chặt, hé mở cuốn lấy cự vật to lớn, hắn kề sát tai cậu thở nhẹ nhõm một hơi.

"Vào... vào rồi?" Hanbin xoay hông, cảm giác đằng sau tê dại, có đau, có hơi căng, bản thân không thoải mái lắm.

Koo Bonhyuk ôm cậu trong lòng, phần hông vẫn ra vào nhịp nhàng, "Ừ."

Theo động tác của hắn, chất dịch bôi cự vật trở nên trơn bóng, đâm vào rút ra kéo theo thịt mềm trong miệng huyệt.

"Anh..." Hanbin cắn răng gọi hắn, "Hyuk... Anh muốn, anh muốn nhìn em..."

Koo Bonhyuk không đáp, hắn bế Hanbin đứng thẳng dậy.

Hanbin lơ mơ, không biết vì sao đột nhiên hắn bế mình lên, chỉ biết siết chặt cánh tay hắn, biết sao được, đằng sau đang siết lấy thứ của Koo Bonhyuk, mỗi lần hắn nhúc nhích khiến cậu muốn nhũn ra chẳng còn sức lực gì.

Hắn bế cậu ra sau ghế sô pha, tới gần cửa sổ sát đất. Hanbin hé mắt, tức thì hối hận cực kỳ, đáng lẽ cậu không nên vì vẽ tranh mà cố ý làm cửa sổ rộng thoáng đến thế.

Lớp kính phản chiếu hai cơ thể quấn quýt nhau, cậu nhìn mà nóng người.

"Nhìn đi." Koo Bonhyuk cắn vành tai cậu, "Nhìn rồi nhớ thật kĩ dáng vẻ của em."

...

Trời quang mây tạnh rồi.

Ánh nắng cuối thu sáng rực len qua rèm cửa nhạt màu, soi lác đác ánh vàng xuống căn phòng, thế mà trông có vẻ không tỏa chút nhiệt độ nào.

Có lẽ vì lạnh. Hanbin nằm trong chăn, cả người lạnh run.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, ngày càng gần, loáng thoáng xuất hiện bóng dáng che trước người cậu, người ấy cúi lưng, đặt bàn tay ấm áp lên trán cậu.

"Dậy ăn chút gì đi." Giọng Koo Bonhyuk rất nhẹ, như đang dỗ dành, "Vẫn chưa hạ sốt, lát nữa em chở anh đi bệnh viện."

Hanbin chẳng muốn động đậy tẹo nào, cậu cảm thấy gân cốt toàn thân mất sạch, chỉ còn lớp da ngoài xác, tốn hơn nửa hơi sức mới trừng mắt nổi, cậu nhíu mày, rầm rì khó chịu.

Koo Bonhyuk thở dài, ngồi bên giường đỡ cậu dậy, để cậu tựa lên vai mình, một tay hắn cầm chén, đút từng muỗng từng muỗng cho cậu.

Mùi thơm lấp đầy khoang miệng, Hanbin híp mắt, hơi nóng từ chén phả lên mặt cậu, nhìn kĩ mới biết đây là món cháo kê khoai lang cậu thích.

Hắn thổi nguội cháo trong muỗng, giơ lên kề sát môi cậu, khẽ giọng nói, "Ngoan nào, há miệng."

Hanbin nhắm mắt lại, trong bụng sôi trào niềm vui vì được chăm sóc.

Hẳn là ngày hôm qua, ừ... là ngày hôm qua. Cậu không biết mình ngủ bao lâu, nhưng nếu vì chuyện đó mà mê man mấy ngày thì cũng lạ. Đêm qua Koo Bonhyuk ra tay quá mãnh liệt, mãi đến giây phút cuối Hanbin nhớ mang máng, cậu ấy à, ngất luôn.


Koo Bonhyuk để cậu đứng trước cửa sổ sát đất, tay cậu vịn bệ cửa cực kỳ lạnh, nhưng chỉ có lòng bàn tay cậu lạnh, đằng sau cận kề cơ thể nóng bỏng, cự vật hực lửa đâm rút trong người cậu, hạ thân nhoi nhói, kèm theo chất dịch hôi hổi, lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác.

Lưng Hanbin cong thành vòng cung đẹp mắt, tay Koo Bonhyuk giữ cằm ép cậu ngẩng đầu, cậu chống tay để giữ thăng bằng, khó khăn chống cự va chạm phía sau.

Cậu rên ra tiếng, đôi mắt thấy rõ hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ.

"Hyuk...!"

Nước mắt Hanbin chảy ra, cậu đỏ mặt gấp gáp gọi tên hắn, "Chậm thôi, anh... a!"

Koo Bonhyuk giơ tay giữ cằm cậu, hắn cúi người ôm chặt lưng, cũng đưa mắt nhìn ra cửa.

"Hẳn là thầy chưa từng vẽ bức như thế này bao giờ?"

Hanbin nhìn hai hình bóng qua cửa sổ, tầm mắt dần trở nên mông lung.

"Em chờ mong lắm đấy."

Không biết Koo Bonhyuk có ý gì, nhưng có lẽ là muốn tự mình vẽ cảnh "xuân". Hanbin thầm thẹn trong lòng, cậu vẫn chăm chú nhìn cửa, hình như đúng là đẹp thật, trong đầu cậu đang lóe lên bản phác thảo thì bỗng bị hắn nhấc bổng, vừa đi vừa hôn, bước thẳng đến bức vẽ của mình.

Cự vật của hắn trượt ra, cơ thể bỗng trống vắng khiến Hanbin hơi khó chịu, cậu vòng tay quấn quanh cổ hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hồng.

Koo Bonhyuk không nói gì, tiếp tục giữ tư thế vừa nãy, hắn để Hanbin ngồi trên chiếc ghế chân cao, chầm chậm đâm cự vật vào, Hanbin ngẩng cổ, nhìn vào mắt người trong bức họa.

Như đang làm tình với Koo Bonhyuk. Không, sự thật là cậu đang làm tình với Koo Bonhyuk thật.

Hanbin ngắm đến ngỡ ngàng, cậu còn chưa chuẩn bị, va chạm phía sau đã càng thêm kịch liệt, "A! Hyuk, đừng... đừng thế mà... ưm."

Lại hôn nhau. Nước mắt của cậu chảy xuống môi, hơi mặn, môi cũng hơi tê, chắc chắn đằng sau đã sưng rồi. Hanbin cảm nhận được sự thoải mái lẫn khó chịu, cậu lại càng muốn khóc, nước mắt rơi xuống như pha lê, Koo Bonhyuk đều hôn không bỏ sót.

Cậu vịn vào cánh tay hắn, cố gắng giữ cơ thể, nhỏ giọng cầu xin, "Hyuk, xin em..."

"Đừng xin em." Hắn ôm cậu, cắn nhẹ vành tai, "Coi như em xin anh, nhìn cho kĩ, nhớ cho rõ."

Khoái cảm hệt thủy triều, lời vào tai Hanbin như có như không.

"Người ôm anh là em cơ mà..." Koo Bonhyuk vẫn lầm bầm, "Không phải trong bức vẽ, trong đó không phải em..."

Hanbin đạt tới cao trào, vì quá kịch liệt, cậu bắn ra khá xa, dính lên bức vẽ chưa hoàn thiện, chất dịch chảy trên cánh môi hắn, nhuộm đầy sắc dục.

Koo Bonhyuk để chất dịch lẫn vào hộp sơn màu trắng, bôi lên cằm người trên bức vẽ như đánh bóng, trông hơi kì nhưng không đến mức phá hoại. Hanbin nằm trong lòng hắn, khắp người đỏ rực nóng hừng hực, ngủ thiếp đi.

Hắn nhặt áo mình dưới đất đắp cho cậu rồi ôm người trong lòng ngồi xuống sofa, hôn cậu xác nhận lần nữa.

"Hyuk..."

Hơi thở lượn lờ quanh tai, Koo Bonhyuk cười khẽ, có lẽ biết mình làm dữ quá, hắn vuốt má cậu cọ cọ, "Xin lỗi."

Sau đó, Hanbin lên cơn sốt.

May là cậu vẫn còn lí trí, chỉ vào chùm chìa khóa trên bệ cửa sổ, Koo Bonhyuk ôm cậu về nhà, tắm nước nóng, đắp chăn kín mít cho cậu rồi ra ngoài mua thuốc, hắn đút cậu ăn, nghỉ ngơi một lát là hạ nhiệt.


Đến khi Hanbin tỉnh táo, cậu đã ngửi thấy mùi cháo thơm.

"Em xin nghỉ bên trường cho anh rồi."

Hanbin kinh ngạc ngẩng đầu, "Sao em biết... khụ, anh dạy ở đâu?"

Giọng cậu khàn quá, tự nghe giọng mình mà hết hồn, cậu còn ho một tiếng nhằm thanh giọng nhưng chẳng ăn nhằm gì.

Koo Bonhyuk đau lòng, xoa xoa gáy cậu, "Hỏi chút là biết ngay thôi, em nói rồi, anh nổi danh lắm."

Danh ở đâu mà nổi? Chắc chỉ có tiếng trong khu Insadong. Hanbin chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn ăn xong chén cháo, dựa lên đầu giường nhìn Koo Bonhyuk đôn đáo chạy trước chạy sau vì cậu.

"Hyuk à." Hanbin nhẹ giọng gọi.

Koo Bonhyuk cầm chén định xuống bếp, nghe cậu gọi thì dừng bước, ngoảnh đầu "ừm" một tiếng.

"Chúng ta..." Tay Hanbin xoắn cả lại, do dự hỏi, "Chúng ta... đang quen nhau sao?"

Không không không, sao cậu hỏi thế, trước tiên phải tỏ lòng đã chứ? Koo Bonhyuk đã nói rồi, còn mình sao qua quýt vậy được?

Cậu lo lắng, một lát lâu sau mới thấy người kia lên tiếng.

"Chúng ta có thể quen nhau."

Koo Bonhyuk nhìn cậu, mỉm cười, "Chỉ cần anh muốn."

"Đương nhiên là anh muốn!" Hanbin đỏ mặt, không rõ vì sốt hay vì ngại, "Anh, anh rất thích em, cảm ơn em cũng thích anh."

Dù mới quen biết nhau chưa lâu, nhưng cảm giác như... hai người đã yêu nhau nhiều năm vậy?

Nét mặt Koo Bonhyuk trở nên nhu hòa, đôi mắt lại hơi ướt, lúc lâu mới gật đầu, dịu dàng nói, "Anh ngủ thêm chút đi."

Hắn xuống bếp, mở vòi nước xả xuống chén, dòng nước phun ào ào.

Koo Bonhyuk chống tay lên bệ, khẽ cúi đầu, mái tóc sáng màu rũ xuống tai, trong khoảng tối bao trùm lấy khuôn mặt hắn, là hai hàng nước mắt lặng im chảy bên má.

---


Ai đoán được nguyên nhân họ Koo khóc, nội trong vòng 3 ngày mình sẽ nhả hết những chương còn lại, khỏi phải đợi luôn :))) đảm bảo uy tín, đoán đúng là triển ngay, hứa không gian lận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro