Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng trẻ con khóc ọ ọe vang lên trong bóng tối. Hanbin vội vã vùng dậy, với tay bật chiếc đèn ngủ nho nhỏ đặt bên đầu giường. Ánh sáng thoáng chốc lan ra trong căn phòng rộng, soi rọi lên từng đường nét non nớt của Bun. Đôi mắt nó bây giờ đã híp tịt lại, cái miệng tí hin mếu máo trong vòng tay anh.

"Con đói rồi hả?", Hanbin vỗ nhè nhẹ lên người thằng bé như dỗ dành, "Chú pha sữa ngay đây."

Chiếc ấm siêu tốc chẳng mấy chốc đã sôi lên ùng ục. Anh thả vào trong bình ti hai viên sữa màu vàng nhạt, chế thêm nước rồi lắc lên nhè nhẹ. Tiếng khóc mỗi lúc một to. Hanbin ôm đứa bé trên tay, dựa lưng vào tường rồi kề đầu núm cao su vào khuôn miệng nho nhỏ của nó. Thế nhưng không ngờ Bun vừa ngậm lấy đầu bình ấm áp được vài giây đã lại nhả ra, cả thân hình yếu ớt cong lên với tiếng khóc xé lòng.

"Sao thế này?", anh bối rối ôm lấy thằng bé, "Không phải con đói à?"

Bun khóc nấc lên từng tiếng, cái mũi bé xíu đã nhăm nhúm lại. Hanbin hoảng sợ ôm nó trong lòng, đôi tay rung nhè nhẹ theo nhịp. Anh áp má mình lên bàn tay nhỏ đang quơ loạn xạ, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm những tiếng ru dỗ dành. Chẳng biết là thời gian đã qua bao lâu, đợi đến khi hai mi mắt của anh sắp chạm vào nhau thì Bun cũng đã yên vị bên dưới tấm chăn ấm. Hanbin nằm xuống bên cạnh nó, nắm lấy những ngón tay ngắn ngủn. Giấc ngủ lúc này vừa khéo ập đến, kéo sụp mi mắt rồi lôi anh vào mơ màng.

Vừa mở mắt dậy, trời đã gần tới trưa. Hanbin quơ tay sang phần giường bên cạnh mình, chạm vào đứa bé còn đang say ngủ nằm tròn xoe dưới tấm chăn lụa màu vàng nhạt. Có lẽ bà Dari mới cho nó ăn xong, bình sữa vừa rửa còn đang đọng nước trong hộp dụng cụ. Bun ngậm một cái núm giả trong miệng, thi thoảng lại phát ra vài tiếng tặc lưỡi đáng yêu. Hanbin nắm lấy đôi tay nhỏ của nó đang được bọc kín bằng bao tay mỏng, mân mê những ngón tay xinh xắn như búp bê. Thằng bé có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, tròn xoe và lấp lánh như được ai gửi nhờ ánh sao dưới đồng tử non nớt.

"Đứa bé đáng yêu thế này mà lại bị bỏ rơi.", anh thở dài, rón rén bước xuống giường, "Khổ thân."

Bà Dari hình như đã ra ngoài cửa hàng. Hanbin bước vào nhà tắm lớn, theo quán tính đưa tay mở vòi. Dòng nước lành lạnh chảy xối xả qua kẽ tay thon thả, bắn li ti lên thành bồn màu trắng sứ. Anh rửa mặt mấy lần, cơn buồn ngủ cũng nương vào nhiệt độ của dòng nước kia mà bị cuốn trôi đi mất.

Vừa ngẩng mặt lên, cảnh tượng trong gương khiến Hanbin chết điếng. Sau lưng anh là đôi cánh bướm khổng lồ xòe rộng trong không trung, những vân trắng lấp lánh như thủy ngân màu bạc không ngừng chuyển động trên nền màu xanh thẫm. Hanbin vội vã luồn tay ra đằng sau, rốt cuộc da thịt lại đi xuyên qua cánh bướm kì lạ, chạm nhẹ vào tấm lưng gầy sau lớp áo.

"Cái quái gì..."

Hình ảnh này nhắc Hanbin nhớ về câu chuyện lộn xộn ngày hôm qua ở Huahin, những lời nói của Dan vừa bị xếp xỏ bởi sự xuất hiện đột ngột của Bun giờ đang vang đi vang lại trong đầu như một đoạn audio được replay không ngừng. Anh sờ tay lên tấm gương trước mặt, cả ngàn nỗi bất an như vừa sống dậy dưới đáy lòng, cào cấu vào sâu thẳm nơi mỏng manh nhất. Nếu như những điều gã nói là thật, chẳng phải... chẳng phải Bun là đứa bé từng bị Bible cướp đi cuộc sống hay sao?

Phòng tắm rất rộng, càng không có điều hòa. Đột nhiên Hanbin cảm thấy xung quanh lạnh ngắt. Anh tựa vào bàn đá trước mặt, ánh mắt thả trôi vào vô định. Sự thật đang dần được chứng minh khiến Hanbin lo sợ, trái tim cứ như đang bị xiềng xích vây chặt lấy chẳng thể vẫy vùng. "Hyuk..", anh khẽ thì thào, đôi môi vì sợ hãi mà đã dần chuyển sang màu trắng bệch. Những suy nghĩ rối ren trong đầu khiến Hanbin cảm thấy mệt mỏi, bao nhiêu sức lực tự nhiên cũng cạn như cục pin đã dùng hết từ lâu.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên từ căn phòng bên cạnh, chặt ngang qua luồng suy nghĩ miên man. Anh vội vã rời khỏi phòng tắm, vừa mở cửa đã chạm ngay vào ánh mắt đen láy của đứa bé nằm trên giường. Hóa ra Bun đã tỉnh dậy từ lâu. Nó quơ quơ hai bàn tay bé xíu trong không trung, chìm đắm trong trò chơi mới lạ đầu đời. Vẻ ngoan ngoãn của đứa nhỏ khiến lòng Hanbin mềm nhũn, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực cũng vì thế mà tan biến đi ít nhiều.

"Bố ạ?", anh áp điện thoại lên tai, một tay vuốt nhẹ cái má mềm mại của Bun, "Con nghe đây."

Sáng nay bố nhờ được người truy ADN cho đứa bé rồi, mẹ nó năm nay mới hơn mười sáu tuổi, bị xâm hại nên có thai.

"Bị xâm hại?"

Cảnh sát cũng đã tìm thấy thi thể của cô bé đó ở dưới dòng sông cách nhà mình vài cây số, chưa có kết luận chính thức. Tạm thời bố sẽ sắp xếp thủ tục cho thằng bé, tối nay về gia đình mình bàn thêm.

"Mới mười sáu thôi.", trong lòng Hanbin dấy lên đầy những chua xót, "Vậy đứa trẻ này sẽ phải làm sao đây..."

Hanbin nhớ ăn sáng nhé, mẹ để súp cá và bánh mì ở trong tủ. Bố phải vào họp bây giờ, nói chuyện với con sau.

Cái chết của cô gái mới lớn quấn riết lấy tâm trí của anh sau cuộc điện thoại ngắn ngủi. Bun nằm gọn trong tấm chăn lụa, nắm lấy bàn tay của người con trai trước mặt rồi nhoẻn miệng cười. Đôi mắt của nó sáng rỡ, trong veo như một hồ nước mùa thu chẳng hề có lấy một gợn sóng. Ánh nắng chiếu vào căn phòng qua tấm rèm cửa nhạt màu, in dưới sàn nhà như một đám mây nào đó vừa tan theo bước chân người. Hanbin cẩn thận ôm đứa trẻ lên trong tay, vuốt nhẹ lên cái đầu tròn xoe lơ thơ tóc.

"Đêm qua con khóc vì mẹ à?", anh thì thầm, hôn khẽ lên vầng tráng thoang thoảng hơi sữa, "Có chú, có ông bà ở đây rồi. Sau này không để Bun bơ vơ nữa, chào mừng con đến với thế giới xinh đẹp này."

Hanbin ôm Bun ra ngoài phòng khách, lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra bỏ vào lò vi sóng. Tiếng động cơ bắt đầu vang lên ù ù trong căn bếp im ắng, bát súp cùng bánh mì xoay tròn dưới ánh đèn màu vàng trong khoang lò. Hanbin để bàn tay nhỏ xíu của Bun nắm lấy ngón tay trỏ của mình, mỉm cười trước đôi mắt đen láy tròn như bi ve của đứa nhỏ mới có vài ngày tuổi. Mùi đồ ăn bắt đầu tỏa ra trong căn bếp, thứ mùi quen thuộc từ bàn tay mẹ cả hai đời đều xoa dịu trái tim đầy những vết thương, đánh thức một khoảng không đầy yên bình dưới cõi lòng.

Ting.

Tiếng chuông lanh lảnh vang lên sau lưng. Hanbin cúi xuống lấy đồ ăn ra từ lò vi sóng, mái tóc đã dài cọ qua cái mũi bé xíu xiu. Bun mở to đôi mắt tròn, bất chợt hắt xì.

"Làm ngứa mũi con rồi hả?", anh cười, đưa tay xoa nhẹ đầu mũi mềm mại, "Xin lỗi Bun nhé."

Hành động của Hanbin khiến nó tưởng đây là một trò đùa, lập tức nhoẻn miệng cười. Cái miệng không răng của đứa nhóc cười lên nhìn đầy sự ngây ngô và non nớt, đáng yêu đến độ anh phải kìm lại ham muốn cắn một cái lên cục bông đáng yêu này.

"Đợi chú ăn xong chúng ta cùng đi mua đồ cho Bun nhé.", Hanbin nhón một miếng bánh mì nóng vào miệng, kê đầu gối lên ghế để dựa tay vào. Đứa bé nằm nghiêng trong lòng anh, hiếu kì dõi mắt theo từng cử chỉ hành động của người trước mặt. Hàng mi nó bây giờ mới chỉ mỏng như những sợi tơ màu nâu nhạt nhưng đã rất dài, đuôi mắt cong cong chẳng hiểu sao lại hao hao giống người đang nằm mê man trong căn phòng đằng kia. Hanbin chậm rãi nuốt những thìa súp cuối cùng xuống dạ dày, đưa ánh nhìn ra khoảng sân sau cánh cửa bằng gỗ đang mở rộng.

Thế giới này thật đẹp.

Có lẽ sự xuất hiện của Bun giống hệt như một liều thuốc cấp cứu kịp thời, nó lôi anh ra khỏi những dòng suy nghĩ bế tắc nhất. Đã rất lâu Hanbin chưa từng có giấc ngủ như đêm hôm qua, dù là mệt nhoài nhưng lại đầy ắp những bình yên mà anh đang nhung nhớ bấy lâu. Hanbin nhận ra bản thân mình cần được chữa lành. Tất thảy những điều mà anh canh cánh trong lòng có lẽ không quan trọng đến thế. Mặc kệ con người có dằn vặt bản thân bao nhiêu lần đi chăng nữa, mặc kệ là có hối hận hay đau buồn thế nào thì quỹ thời gian của ai cũng đều có hạn. Một buổi bình minh lên đồng nghĩa với thế giới của anh ít đi một ngày, Hanbin hiểu rằng trân trọng và tự chữa lành tâm hồn còn quan trọng hơn việc tự giải thoát mình khỏi xiềng xích cũ nát kia.

Anh của những năm tháng ấy đã thanh thản rồi.

Hai người kết thúc bữa đầu tiên trong ngày lúc gần mười hai giờ trưa. Bun uống cạn một bình sữa đầy rồi lăn ra ngủ, trong miệng vẫn ngậm chóp chép chiếc núm giả hình gấu đáng yêu. Hanbin đắp lên người nó tấm chăn lụa, chỉnh lại quạt gió điều hòa rồi khe khẽ ra khỏi phòng. Anh đi dọc hành lang rộng, nghe tiếng côn trùng ngoài vườn thi thoảng lại kêu lên như ai đang gọi tên.

Hyuk nằm đó, trong căn phòng tịch mịch nơi cuối hàng lang dài.

Tiếng máy điện tâm đồ kêu liên tục. Hanbin đẩy cánh cửa đang mở hé, ánh mắt vô thức rơi trên những vết thương còn đang chưa lành hẳn của người yêu. Anh ngồi xuống bên cạnh nó, nắm lấy bàn tay ấm áp nhưng còn đang bất động. Người ấy nằm im lìm với đống dây chằng quanh người, đáp lại những hành động của anh chỉ toàn là lặng thinhg.

"Hyuk, Bun đến rồi.", Hanbin chậm rãi nói, "Là một bé trai, rất ngoan."

Giọng của anh vang trong căn phòng nhỏ, hòa cùng tiếng kêu đều đặn của máy móc bên cạnh. Hanbin nhìn những đường nhịp nhảy nhót trên màn hình gần đó, lại cúi xuống nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, trong tim đột nhiên dấy lên cảm giác chua xót vô cùng.

"Anh nhớ Hyuk lắm.", Hanbin áp má vào bàn tay bất động của người nằm trên giường, nước mắt đã hoen ra trên hàng mi đen nhánh, "Nhớ em đến cồn cào ruột gan, trái tim ngày nào cũng rất khó chịu. Anh thật lòng rất mong em tỉnh lại mà cũng không biết sẽ phải làm sao để đối mặt với quá khứ của chúng ta. Anh sợ vòng Lặp Kiếp sẽ mãi mãi không dừng lại, Hyuk và anh cứ dày vò nhau trong những cuộc đời vô nghĩa mà chẳng thế thoát ra. Anh đã quen với hơi ấm của em, quen với dịu dàng của em, đã ỷ lại mất vào tình yêu ngọt ngào của em, đã quen với tất cả chúng nó như một liều thuốc phiện không thể dứt ra."

Mùi gỗ quen thuộc chỉ còn phảng phất đâu đây. Hanbin nhoài người hôn lên đôi môi nhợt nhạt của người yêu, một giọt nước mắt thấm xuống cổ áo ngay ngắn.

"Chân em còn đau không?", anh xoa lên vết sẹo của nó dưới ống quần, "Giả như tình yêu này đừng nảy nở giữa chúng ta, có lẽ cuộc đời sau này của em sẽ dễ chịu hơn đôi phần. Hyuk nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro