.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Má nó cái thằng chó thanh tra!"

Thiếu niên tóc vàng kéo theo một băng hầm hầm tiến vào nhà kho cũ, nơi này là căn cứ bí mật ở sau hè trường cấp ba, anh ta đạp tung cánh cửa sắt đã gỉ sét giáp gần hết, một quyền này khiến thùng rác bên trong vì tác động mạnh mà văng xa mấy mét, vang lên tiếng leng keng chói tai.

"Nhuộm lông cả một lũ có mỗi mình tao kiểm điểm, đụ mẹ, rõ ràng thằng chó đó nó ghim tao!"

Hanbin cởi tung sơ vin áo đồng phục, chống nạnh mà chửi đổng lên.

Mấy thằng học trò đi sau Hanbin cũng thuộc dạng dân cá biệt, có điều đầu cổ không chơi cháy bằng thằng đầu đàn thôi.

"Tao đã bảo mày nó khó lắm mày chịu nghe đéo, nhuộm ẩn chơi chơi thôi, mày coi trong đám có đứa nào chơi trội tẩy cả đầu như mày không?"

Một đứa kéo thùng phuy kê đít ngồi, miệng nhai kẹo cao su chóp chép.

"Đây đã là bản kiểm điểm thứ 32 rồi đó thằng đực ơi, năm nay cuối cấp mà mày tiến bộ gớm, chưa hết học kì đã phá kỉ lục năm ngoái luôn."

Thằng khác ngậm thuốc lá phì phèo cười khà khà, bổ sung thêm:

"8 tờ nữa là thằng Heung ra chuồng gà tèo teo téo teo~"

Thiếu niên tên Hanbin văng tục, đến mấy viên gạch vỡ dưới chân cũng khiến anh chướng mắt mà vung chân đá văng đi.

"Tiến bộ cái đéo, thằng đó nó gai mắt tao nên cái mẹ gì nó cũng bắt thì có, tao fuck cả lò nhà nó."

Khứa nhai kẹo cao su chân giạng chân gác ngồi lấc cấc, chậc lưỡi đồng tình:

"Mà có khi thằng Hyuk nó ghét mày thật, má, dí mày như chó."

"Nghĩ lại thấy buồn cười vãi tụi bây, cả đám bốn năm thằng húp chung mà lần nào cũng có mỗi mình nó lên thớt."

"Coi đi, thằng chuột nó trét cả tấn shit lợn lên đầu mà thằng Hyuk có thèm ngó tới đéo? Nó túm mỗi thằng Hueng đi méc đm, này là cố tình ời."

Thiếu niên tay chân ốm tong teo ngồi trong hốc nghe tới liền nhồm người, đỡ lấy gọng kính cận gân cổ cãi:

"Mày nín họng, nói một hồi tao quay lại quậy đục cái tiệm đó bây giờ." Cậu ta vuốt vuốt cái đầu tóc xanh than xơ xác: "Má quán xá làm ăn như đách, kêu thằng thợ nhuộm màu nào fashion, nó dỏng mồm lên ok ok xong nhấn đầu tao vô vũng sình xả ra nhìn đéo muốn nhìn, tóc tai như cái lông tao, gớm ói."

Một thằng sớ rớ: "Cũng mày kêu không được tẩy, nó làm y cái màu lên như cứt rồi mày la, như thằng Hueng kìa thấy không, nhuộm tóc xong lột xác y như ngôi sao luôn."

"Ngôi sao vừa lên trình chính quyền cho được hành nghề đó bây!"

Nguyên lũ cười rần.

"Âu cũng là cái phước bây ơi, chúng mày có phúc phần thò giò tới văn phòng giám hiệu ngồi uống nước đâu mà nói."

"Gọi là gì, kẻ ăn không hết người lần không ra, một tuần nó ra vào văn phòng năm bảy lần đều đều y như đi ăn cháo lòng ấy."

"Ê đực, hay mày có chọc ghẹo gì nó không vậy?"

Hanbin nổi lửa phừng phừng: "Tao hả? Chắc tao giẫm cái đuôi chó của nó đó!"

Thằng bạn lắc đầu thấu hiểu: "Cứ cái đà này mày rớt tốt nghiệp là cái chắc."

Cả đám nghĩ lại thấy đúng nên đồng loạt gật gù.

Hanbin đứng bên này thở ra hậm hực, đem ba họ bốn đời cái kẻ mách lẻo kia ra mắng cho lên bờ xuống ruộng.

.

Cái thằng nhóc thanh tra họ Goo tên Bonhyuk con trai cưng thầy hiệu trưởng và là học trò cưng của mấy ông thầy bà cô già trong cái trường này ấy, nó học lớp mười một, là thằng học trò vừa giỏi vừa ngoan gương mẫu tiêu chuẩn trong mắt nhiều người. Nghe đâu nó đi du học nước ngoài mấy năm mới về nhập học năm ngoái, nó là đội trưởng đội thanh tra được chính ba nó bổ nhiệm, nhiệm vụ chính là giữ gìn nề nếp cho cái trường này, chuyên ghi tội và tế những thành phần quậy quá điển hình như băng nhóm của Hanbin.

Vì thế đối với anh, sự tồn tại của nó chính là cái gai cực kỳ chướng khí, Hanbin có cảm giác là nó cố tình nhắm tới mình, căn cứ vào những điều luật nó mới bổ sung vào ba tháng trước anh càng khẳng định dã tâm của thằng chó đó. Luật của nó là nếu ai viết đủ 40 lần kiểm điểm thì sẽ chính thức tước mất tư cách dự thi, vãi, khác gì loại thẳng, chắc là năm rồi bắt anh tận 55 lần nên năm nay rút kinh nghiệm, giao đúng 40 lần đặng ép anh cho nhanh, mẹ bà nó, nhỏ hơn mà láo, đầu bố mày nè, giỏi sao không trèo lên mà ngồi luôn đi?

Mỗi khi thấy nó áo quần phẳng phiu ra vẻ tri thức mà cầm bút sổ dạo vòng vòng là Hanbin chỉ muốn nhào thẳng tới, đấm cho nó một phát máu mũi máu mồm chảy ròng ròng mới hả nư.

Còn bày đặt đeo mắt kính trông tri thức lắm, mặt mày lạnh lạnh nhạt nhạt, ừ thì công nhận nó đẹp trai nhưng mà tính nết mắc ghét, thiết nghĩ nó nên biết ơn anh mới đúng, nếu không có anh thì làm đéo gì nó có việc để làm. Cái sổ nó cầm trên tay ấy, Hanbin thấy chắc có mỗi tên mình viết đầy ở trỏng, chứ có thấy nó đi bắt đứa nào ngoài anh đâu, tối ngày cứ chăm chăm vô anh, thấy cái đếch gì cũng bắt. Trèo rào bắt, ăn quà bắt, cốp bài bắt, xả rác bắt, đi trễ bắt, và gần đây nhất, mới đem bộ lông đầu đi tô chưa đầy 24h đã bị nó bắt lôi lên gặp hiệu trưởng, thành công tích trữ thêm bản kiểm điểm thứ 32.

Thằng Bonhyuk nó cứ như vong, ỉm ỉm ìm im mà xuất hiện ngay lúc Hanbin làm chuyện ác, kiểu như nó đang thu thập giấy viết cho anh, để anh sớm ngày chạm tay tới ước mơ được gắn bó với ngôi trường này thêm một năm nữa.

Dịch dật nhà mày, ghim tao đúng tám lần nữa là tao cuốn gối về Việt Nam luôn cho an lành cái đời tao.

Hứ, có mà Hanbin để yên cho nó ấy, mỗi đêm trước khi ngủ anh đều thành tâm mà rủa, ngày nào cũng chấp tay sau đít tuần hết cái trường này cho lội cẳng chết mẹ mày đi!

"Đêm nào cũng nghĩ tới tôi thì để trong lòng đi, không cần phải nói ra đâu đàn anh."

Đó đó đó, giờ thằng đó nó ám từ giấc ngủ cho tới tiềm thức luôn rồi đó, cứ hễ nghĩ tới là não tự phát giọng nó theo bản năng luôn mới sợ chứ.

"Anh Oh Hanbin lớp 12a3, phiền anh nhặt rác dưới chân và bỏ vào thùng rác bên cạnh, ở đây là thư viện, yêu cầu anh giữ gìn vệ sinh chung."

Bonhyuk đẩy gọng kính, gõ gõ lên mặt bàn.

Bóng dáng cao khều của thằng khứa chắn tồng ngồng trước mắt, Hanbin rút que kem bị cắn nát từ trong miệng ra, giật bắn người đến xê dịch cả ghế ngồi.

"Đụ má linh như ma."

Bonhyuk nheo mắt:

"Tiền bối, anh vừa chửi thề à?"

Hanbin liếc thấy nó chuẩn bị giở sổ rút bút bi, liền kéo ghế ngồi ngay ngắn lại, não bắt đầu nhảy số lựa lời lấp liếm:

"Ài chắc thanh tra nghe nhầm rồi ạ, cái đó em cai lâu rồi- à không, em bỏ lâu rồi." Quay ra lại thì thầm: "Nhắc tiền nhắc bạc mà được vầy cũng đỡ khổ."

Bonhyuk nâng tay vắt bút bi lên ngực, mặt đồng hồ hiệu trên cổ tay sáng loá cả mắt:

"Thế à, vậy tiền bối tranh thủ tí nhé, đang vào mùa du lịch rồi đấy."

Sóng não Hanbin bắt đầu chập chờn rồi đứt phựt, thằng ôn này vừa nói vậy là ý gì?

Sủa quần què gì vậy? Ra tới cửa miệng thì là: "Thanh tra nói vậy là sao ạ?"

Anh thấy nó nhếch môi cười khinh như chê anh đầu óc ngu dốt ấy, ánh mắt chứa đầy vẻ khiêu khích, qua cặp kính gọng bạc càng tô đậm vẻ thách thức của nó:

"Tới đó bắt vé đã khó mà còn dễ bị delay, muốn về quê thì bây giờ đi liền có khi còn kịp."

Nói rồi nó bỏ tay vô túi quần quay lưng rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu nghe xong muốn sùng máu:

"À, ngày mai nhớ nhuộm tóc lại đi nhé, nhớ dọn đống rác dưới chân nữa, 5 phút nữa tôi sẽ quay lại kiểm tra, nếu chưa dọn thì đến phòng giám thị viết bản kiểm điểm thứ 33 đi."

Hanbin như bị ngắt sóng não một hồi, đến khi Bonhyuk ra tới cửa anh mới nhận ra ý nó nói gì, mẹ kiếp, cái thằng khốn đó đang châm biếm anh đây mà!

Vỗ bàn một cái rõ kêu, mấy người xung quanh đổ dồn ánh mắt phán xét về phía anh, Hanbin nhận ra, ngại ngùng chấp tay xin lỗi khắp bốn phương tám hướng.

Vừa lầu bầu chửi thằng thanh tra trong miệng vừa cúi xuống nhặt ba cái vỏ kem mình vừa ăn xả khắp dưới chân bàn, Hanbin bực bội ghi thêm mối thù nữa với Goo Bonhyuk, anh hằn học viết tên nó lên giấy rồi đồ theo đến khi nào cái tên đó bấy nhầy trên mặt giấy mới thôi.

Mà ở ngoài này, Goo Bonhyuk đứng lấp ló ngoài cửa sổ trước thư viện, len lén nhìn vào chỗ người kia mà nhếch môi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro