Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này, tôi tên Jung Donghyun."

Jung Donghyun , một cái tên rất êm tai, Hanbin ghi nhớ.

Chỉ muốn vội vã rời đi Hanbin không có chú ý đến một chiếc xe thể thao nổi tiếng đắt giá đậu ở ven đường, cúi đầu đi qua. Buổi sáng khi chú Choi đưa cậu tới trường, Hanbin vì không muốn làm người khác chú ý nên đã xuống xe ở cửa trường. Bây giờ chú ấy hẳn là cũng đã tới rồi? Nghĩ tới đây bước chân của Hanbin nhanh hơn. Đau lòng không thôi hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà, yên tĩnh một mình mà thôi.

Đến khi phía sau truyền tới tiếng còi xe Hanbin mới dừng lại bước chân, cậu đi sát ven đường không có cản trở xe lưu thông mà? Chẳng lẽ trong sân trường rộng như có một chiếc xe chở hàng sao?

Koo Bonhyuk thật sự không ngờ Hanbin cúi đầu đi qua bên cạnh xe của anh nhưng lại giống như không thấy anh? Cậu đi bộ không dùng mắt nhìn sao? Một chiếc xe lớn như vậy đậu ở ven đường cậu không thấy được sao? Hay là cậu cố ý muốn chọc giận anh? Hiếm khi anh bỏ việc xã giao đến đây đón cậu tan học, cậu lại xem anh như trong suốt. Người con trai này luôn có bản lĩnh chọc giận anh, Koo Bonhyuk lái xe đuổi theo cậu, càng không ngừng ấn còi đưa làm đông đảo học sinh tan học chăm chú nhìn.

Rốt cuộc xe ngừng lại trước mặt Hanbin.

"Lên xe." Trong lúc cậu kinh ngạc trợn to hai mắt, Koo Bonhyuk lạnh lùng mở miệng

Hanbin ôm sách vở còn chưa dám tin tưởng người đàn ông này thật sự là Koo Bonhyuk, anh ta bận như vậy sao lại có thời gian rãnh rỗi tới đón cậu ? Thật ngạc nhiên. Chỉ hơn một tuần không gặp, anh ta xem ra vẫn là người đàn ông chững chạc mà tỉnh táo đến đáng sợ, Hanbin cắn môi không biết mình có nên lên xe hay không.

"Tôi bảo cậu lên xe, không nghe thấy sao? Hay là cậu muốn cho toàn trường biết chồng cậu là ai?"

Hai tay Koo Bonhyuk đặt trên tay lái, tròng mắt đen nhánh lóe lên ngọn lửa nhỏ. Là không muốn lên xe của anh hay sao?

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, đều đang đứng đó nói to nói nhỏ, Hanbin mở cửa lên xe, nhưng vẫn không giương mắt nhìn anh. Sau khi cậu ngoan ngoãn lên xe, xe nghênh ngang rời đi.

Xe chạy nhanh như bay, trong xe hoàn toàn yên lặng. Hanbin không phải không muốn nói chuyện với anh, mà là không biết nói gì, cho nên chỉ xoay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài.

"Muốn ăn gì?"

Cho đến giọng nói của anh lần nữa truyền vào trong tai, Hanbin mới phục hồi lại tinh thần, bây giờ bọn họ không phải đang trên đường về nhà. Vậy anh muốn dẫn cậu đi đâu?

"Nhà chú thím Choi có việc bọn họ đã về nhà rồi, vài ngày nữa mới trở về. Tối nay chúng ta ăn ở ngoài."

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Koo Bonhyuk hiếm khi kiên nhẫn giải thích. Chẳng trách anh ta lại tới đón cậu. Anh ta có thể không tới mà, dù sao trước kia cậu vẫn thường ngồi xe buýt về nhà.

"Oh Hanbin, cậu đang khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi phải không?"

Thấy cậu từ sau khi lên xe đến giờ vẫn không để ý tới anh, để anh một mình lẩm bẩm một mình chẳng nói chẳng rằng, vốn tính tình không được xem là tốt lần này lại bộc phát. Người con trai chết tiệt này, vừa đụng phải cậu thì anh không tức giận không được.

"Tôi lại không kêu anh tới đón tôi."

Hanbin cho là anh tới đón cậu nhưng không vui. Từ khi gặp anh ta tới giờ chẳng có một câu nói hay ho, càng không ngừng lớn tiếng với cậu, nếu quả thật không muốn tới, anh ta có thể sai người khác tới mà? Bây giờ lại trút giận với cậu là sao.

"Cậu nói cái quái gì? Tôi hỏi cậu muốn đến chỗ nào dùng cơm?"

Koo Bonhyuk dứt khoát dừng xe lại ở ven đường, chọn xong địa điểm trước rồi mới đi. Anh đã chịu đủ vẻ mặt uất ức và lạnh nhạt của cậu rồi, giống như anh đang ngược đãi cậu vậy.

"Tôi không muốn đi, tôi muốn về nhà."

Vốn ở trường bị mấy người kia chế nhạo và đùa cợt, trong lòng Hanbin đã rất khó chịu, hiện tại người đàn ông này lại luôn lớn tiếng với cậu làm cậu càng thêm uất ức, sau khi tùy hứng trả lời anh một câu thì hai hàng nước mắt trong suốt đã theo gương mặt quanh co khúc khuỷu chảy xuống.

Người con trai này làm bằng nước sao? Kể từ khi anh biết cậu tới nay dường như mỗi lần ở cạnh anh cậu đều khóc. Sao lại có nhiều nước mắt như vậy chứ? Anh nhiều lắm chỉ nói cậu một câu mà thôi, sao lại có thể khóc? Koo Bonhyuk luôn không để ý tới cảm xúc của những người quanh mình, nhưng người con trai đang khóc tới rối tinh rối mù trước mắt này lại làm cho anh mềm lòng, không thể nói cậu thêm câu nào nữa.

"Sao vậy? Nói cho tôi biết có phải có người ức hiếp cậu hay không?" Koo Bonhyuk nhẹ giọng nói.

Nhưng chính giọng nói như vậy lại làm cho tiếng khóc của Hanbin lớn hơn, sự uất ức giống như nhân lên vô hạn vậy. Thật là khổ sở, thật là khổ sở. Đau lòng đến không để ý tới mình ghét anh, không để ý tới cậu đau khổ như vậy, đầu sỏ gây nên chính là anh, Hanbin ôm chặt bàn tay duỗi ra của anh khóc lớn lên.

Nước mắt ấm áp không ngừng chảy xuống lòng bàn tay của anh, từng giọt từng giọt chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng anh, một sự thương tiếc chưa từng có làm lay động cõi lòng anh. Anh biết, tất cả đã sớm không còn như lúc trước. Nhưng sao cậu lại muốn khóc đến như vậy? Những giọt lệ này chảy là vì ai? Anh biết đó không phải vì anh, Nhưng anh không muốn cho cậu rơi lệ vì người đàn ông khác.

Koo Bonhyuk mặc cậu ôm cánh tay anh như vậy, không nhúc nhích được, anh không biết làm sao an ủi cậu. Muốn chặn lại miệng của cậu chỉ có một cách, đó chính là hôn cậu đến khi cậu không cách nào ra tiếng. Nhưng hôm nay anh lại không muốn làm vậy.

Trong xe im lăng, thời gian theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cậu từng giây từng phút qua đi. Đèn đã sáng lên rực rỡ, người qua lại vội vàng, Hanbin rốt cuộc cũng ngừng lại, ý thức được mình ôm tay của anh lâu như vậy, vội vàng buông ra. Nhưng sau khi khóc tâm trạng đã thoải mái không ít, Hanbin rút khăn giấy trên xe lau đi nước mắt chưa khô trên mặt

Động tác nóng lòng phủi sạch như vậy của cậu làm tâm trạng Koo Bonhyuk không tính là quá tệ lại bão nổi, lợi dụng xong liền vứt bỏ sao? Anh cũng không biết Koo Bonhyuk anh lúc nào thì trở thành thứ đồ chỉ dùng một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro