Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Khóc xong rồi, thoải mái chưa?"

Koo Bonhyuk xoay mặt cậu đối diện anh, khóc một trận, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, ngay cả chóp mũi nhỏ cũng không may mắn thoát khỏi, cái miệng nhỏ như hoa vẫn còn đang khẽ đóng mở hô hấp không khí. Nhưng chính dáng vẻ chật vật như vậy trong mắt Koo Bonhyuk lại đặc biệt đẹp. Chỉ cần vẻ mặt của cậu không phải bộ dáng hậm hực nhìn anh sẽ tốt hơn.

"Buông tôi ra." Hanbin bị anh nhìn chằm chằm mặt đỏ bừng, vừa nghĩ tới lúc nãy ôm tay anh khóc lâu như vậy, thật sự quá mất thể diện.

"Cậu đã thoải mái rồi, có phải cũng nên đến phiên tôi hay không, hửm?"

Koo Bonhyuk cúi đầu sắp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, anh không cách nào ở trong tình huống đến gần cậu như vậy mà không đụng vào cậu.

Ý thức được hành động của anh, Hanbin lấy tay chống lên lồng ngực anh, không để cho mưu kế của anh được như ý, cũng thành công làm bừng lên lửa giận của anh lần nữa.

"Muốn từ chối tôi?" Koo Bonhyuk nắm lấy đôi tay mảnh khảnh chống trên người anh, híp mắt nhìn cậu.

Thảm rồi! Hanbin cả kinh trong lòng. Sáng nay đi học vì không muốn rước lấy ánh mắt khác thường của người khác nên cậu đã tháo nhẫn cưới đeo trên tay ra, tính sau khi tan học về nhà sẽ đeo vào. Nhưng cậu không ngờ là hôm nay anh ta sẽ đến đón cậu, nếu anh ta phát hiện sẽ như thế nào? Hanbin cắn môi thấp thỏm trong lòng.

Động tác nhỏ của cậu dĩ nhiên không thể gạt được ánh mắt Koo Bonhyuk, theo chỗ cậu vẫn luôn nhìn chăm chú, đôi tay nhỏ bé đặt trên ngực anh bị anh nắm chặt, mấy ngón tay thon dài trống trơn, không có thứ gì.

"Nhẫn đâu?"

Cậu thật là to gan, lại dám tháo nhẫn kết hôn xuống. Muốn không cho người khác biết cậu đã kết hôn sao? Không khí trong xe lập tức căng thẳng, căng thẳng đến mức Hanbin cảm thấy sắp không thể thở. Ngực rất khó chịu.

"Tôi hỏi cậu nhẫn đâu? Để ở đâu?" Người đàn ông thường bình tĩnh thế nhưng lần này không thấy chiếc nhẫn trên tay cậu mà tâm trạng bốc hỏa.

"Để ở nhà."

Hanbin cúi đầu không dám đương đầu với cơn giận của anh. Cơn giận của anh cậu không thể chịu nổi, cho nên âm thanh trả lời nhỏ như muỗi kêu. Ý đồ rút tay lại, lại tự làm đau mình, bởi vì người đàn ông đó nắm rất dùng sức, muốn bẻ gảy tay cậu sao?

"Tại sao lại phải tháo ra?"

Koo Bonhyuk hít một hơi thật sâu, sợ mình sẽ giận đến ném cậu ra khỏi xe. Chờ tính tình dịu bớt, cố gắng đè thấp âm thanh, chỉ sợ mình sơ ý một chút sẽ lại ra tay với cậu.

"Đi học, không được tiện." Hanbin nhìn thẳng vào mắt anh, lý do này có được không?

"Bắt đầu từ ngày mai, nếu để tôi phát hiện em tháo ra thêm lần nữa thì em cứ chờ xem."

Bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt trong lòng bàn tay làm lòng anh cũng dịu đi, đặt bên khóe môi nhẹ nhàng hôn một cái. Nụ hôn như vậy khiến Hanbin cảm thấy thật khó có thể tin, một hơi nóng không biết tên bắt đầu lan tràn toàn thân.

"Đừng đụng vào tôi, buông ra."

Luồng hơi này càng ngày càng nóng, nóng đến khiến Hanbin sợ hãi không thôi. Chỉ hy vọng anh ta đừng tiếp tục như vậy nữa, cho nên giọng điệu cũng biến thành nguội lạnh.

"Tôi là gì của cậu, tôi không thể đụng vào cậu sao?"

Cậu vốn là như vậy, hai người khó có dịp ở chung nếu không phải nước lửa không thể dung hòa thì là khơi mào cơn giận của anh.

"Sao anh luôn thích ép buộc tôi? Tôi không muốn như vậy, không muốn."

Tay Hanbin bắt đầu đánh lên lồng ngực rắn chắc của anh. Hanbin ở trước mặt anh luôn luôn im lặng ít nói cũng không nhịn được nữa muốn nổi giận, anh ta ép cậu sắp điên rồi. Rốt cuộc muốn cậu phải làm như thế nào anh mới hài lòng?

"Cậu là người của tôi! Không phải nói không muốn là có thể không muốn."

Anh một tay đè lại bàn tay đang quơ loạn xạ của cậu, một tay mạnh mẽ chế trụ cái cằm của cậu, hơi thở đàn ông bao trùm, rót vào cái miệng ngọt ngào một mùi vị không thuộc về cậu, cái miệng ngọt ngào mềm mại như vậy lại làm cho người tức giận! Cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn mỗi lần hôn đều làm anh có cảm giác như đang ăn kẹo ngọt vậy.....sao anh có thể buông ra?

Hanbin ra sức né tránh lại bị anh dùng sức siết chặt cằm, siết đến làm cậu rất đau, khuôn mặt nhỏ nhíu lại. Thân thể co rúc ở chiếc ghế không biết lúc nào đã bị hạ xuống, cả người anh đã kéo qua đè lên người cậu. Nhịp tim của cậu đập đã không còn theo quy tắc nào cả, lông mi bởi vì tức giận mà liên tiếp run rẩy, cũng kề vào thật sát mặt Koo Bonhyuk, một chút cảm giác tê tê này lại làm cho Koo Bonhyuk càng thêm dùng sức mút lấy cái miệng nhỏ của cậu, tận lực cạy hàm răng đóng chặt của cậu ra, cùng dây dưa với đầu lưỡi....

"Ưm...."

Hanbin phát ra tiếng than nhẹ nức nở nghẹn ngào, sự cứng rắn của anh, sự đòi hỏi của anh, cậu không có cách cũng không có sức phản kháng. Thân thể đã không còn khống chế được, vậy thì cùng nhau trầm luân, cùng nhau xuống địa ngục đi! Thiên đường đã cách cậu quá xa rồi.

*Cốc cốc cốc*

Một tiếng lại một tiếng gõ cửa sổ xe khiến Hanbin đang chìm trong mơ tỉnh táo lại, trời ạ, áo cậu đã xốc xếch đến trần trụi nửa người, mà người đàn ông kia vẫn còn đè ép cậu không thả. Bên ngoài hình như hai nhân viên thi hành nhiệm vụ đang gõ xe bọn họ. Mất mặt chết đi được, cậu thế nhưng lại tùy anh ở trên đường người đến người đi đông đúc hôn đến bốc cháy.

"Buông tôi ra, buông tôi ra, đừng như vậy."

Sau khi anh buông cái miệng nhỏ nhắn của cậu ra lại vẫn hôn xuống dưới, tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng dồn dập. Hanbin sợ tới khóc, tại sao anh ta có thể như vậy? Ở trên đường náo nhiệt muốn cưỡng bức cậu sao?

"Bọn họ không nhìn thấy."

Koo Bonhyuk cũng không muốn cứ như vậy buông tha cho cậu, cậu đốt lửa trên người anh sao có thể phủi mông chạy lấy người chứ?

"Xin anh đó mau dừng lại đi mà."

Dù là không ai nhìn thấy, Hanbin cũng không muốn tại chỗ như vậy cùng anh làm những chuyện tư mật đến không thể tư mật hơn nữa, cậu còn chưa phóng đãng tới trình độ đó.

"Nhìn tôi, nói cho tôi biết, sau này còn dám tháo nhẫn ra nữa không?"

Tiếng "Cốc cốc" ngoài cửa sổ không ngừng làm cho không ai có thể thoải mái, rốt cuộc Koo Bonhyuk ngồi dậy, không đè ép cậu nữa, trước khi thả tay cậu ra, anh nắm chặt lại, anh muốn cam đoan của cậu.

"Không tháo, không tháo nữa." Hanbin mở mắt ra, trong mắt rõ ràng mang theo uất ức cũng không dám nói những lời anh không thích nghe.

"Vậy mới là vợ của tôi." Người đàn ông lấy được đáp án cuối cùng cũng buông cậu ra để cho cậu sửa sang lại quần áo, bản thân lại chỉ có thể đau khổ chịu đựng dục vọng mãnh liệt sắp nổ tung.

"Chuyện gì?"

Sau khi Hanbin sửa sang lại quần áo đàng hoàng Koo Bonhyuk nhấn chốt mở, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Anh đã mang kính, khôi phục lại bộ dáng tinh anh trong xã hội thượng lưu, cao ngạo, tự phụ, mà Hanbin thì vẫn cúi đầu không dám nhìn.

"Tiên sinh, anh có biết xe của anh dừng không đúng quy định ở chỗ này hai tiếng rồi không, còn hỏi tôi có chuyện gì?"

Nhân viên công vụ thiếu chút nữa bị người đàn ông áo mũ chỉnh tề trông có vẻ là người thành đạt này làm tức chết! Rõ ràng sai mồn một lại kiểu như anh quấy rầy anh ta, có còn thiên lý hay không? Anh mới vừa rồi muốn gọi xe kéo tới kéo đi, mẹ kiếp, ai biết bên trong thật sự có người. Nhưng mà người có thể lái được xe thể quý giá như vậy cũng không quan tâm anh ghi giấy phạt? Hừ!

"Vậy sao, bây giờ tôi đi liền."

Mặt Koo Bonhyuk bình tĩnh không một gợn sóng, giống như không quan tâm tới lời nói của anh ta.
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro