Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiên sinh, làm phiền ngài ký tờ giấy phạt này rồi đi được không?"

Dù tức giận thế nào vẫn phải nhịn xuống, nhân viên công vụ đáng thương chặn cửa sổ xe, đưa giấy phạt vào.

"Gửi đến công ty tôi sẽ có nhân viên chuyên môn đi xử lý."

Koo Bonhyuk không nhận lấy, đẩy tay của anh nhân viên ra, đóng cửa sổ, nổ máy rời đi. Nhân viên công vụ tức tới muốn xì khói. Ai biết công ty nhà anh ta ở đâu chứ? Thật sự là coi rẻ nhân viên công vụ mà.

"Anh thật quá đáng." Hanbin từ kính chiếu hậu trong xe thấy được nhân viên công vụ tức tới dậm chân, không nhịn được bất bình lên tiếng.

"Tôi quá đáng? Còn có thể quá đáng hơn nữa, muốn thử chút không?" Koo Bonhyuk khó có dịp trêu chọc cậu.

"Tôi không cần." Hanbin phồng má lên, không thèm để ý đến anh nữa.

"Muốn ăn gì, hả?" Người đàn ông trộm hương xong, tâm trạng khá tốt, giọng nói dịu dàng đến say lòng người. Đáng tiếc Hanbin cũng không có ý định phát giác.

"Ăn Hamberger cộng thêm đùi gà được không?"

Xe đi qua McDonald, cái bảng hiệu thật to đập vào mắt cậu, Hanbin mở miệng trả lời qua loa. Cậu không dám tiếp tục im lặng, sợ anh lại có hành động kinh người. Anh ta không phải đều luôn tự mình quyết định sao?

"Không được. Không có dinh dưỡng."

Koo Bonhyuk chưa từng ăn đồ ở chỗ này, trừ việc không có dinh dưỡng ra còn đông người muốn chết, sao có thể ăn được? Sau khi Hanbin nghe xong thì hừ lạnh trong lòng: nói cái gì cũng không được, vậy còn hỏi tôi làm gì, vẽ vời thêm chuyện. Cái đầu nhỏ vừa nghiêng thấy cảnh vật bên ngoài chợt lóe lên. Đang ở trong nội thành, sao anh ta lại lái nhanh như thế?

Kết quả Koo Bonhyuk mang cậu đến một nhà hàng Ý năm sao của ở trung tâm thành phố.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình không tệ nhưng đây là lần đầu tiên Hanbin ăn cơm Tây. Cho nên không biết gọi món nào, sau khi ngồi xuống ngoài một nụ cười lạnh trên mặt ra không nói thêm lời nào.

"Còn muốn ăn gì không?"

Sau khi Koo Bonhyuk gọi mấy món đơn giản xong, quay đầu lại hỏi cậu đang mang vẻ mặt không vui. Anh chỉ gọi mấy món thường ăn, nói thật ra anh thật sự không biết cậu thích ăn gì, nhưng từ sau khi vào cửa cậu vẫn không thèm để ý tới anh.

"Không có."

Hanbin hiện tại cũng không dám không trả lời. Thật ra thì cậu muốn một ly kem tuyết, nhưng mà khóe mắt nhìn phục vụ nhưng không có mở miệng. Nghe nói điểm tâm ngọt của nhà hàng Ý rất ngon. Nhưng hôm nay cùng anh tới, cậu không muốn ăn.

"Lấy thêm một phần kem tuyết sữa chua và Tiramisu đi." Anh thấy mắt cậu cứ nhìn phục vụ đang bưng ly kem tuyết cho bàn kế bên, anh liền khẽ cười rồi kêu cho cậu.

"Vâng, xin chờ một chút." Phục vụ lễ độ lui xuống

Sau khi chọn món xong, hai người vẫn luôn không nói chuyện với nhau, cho đến một đĩa Pasta màu sắc tươi ngon được đặt trước mặt, kích thích sự thèm ăn, Hanbin mới phát giác mình rất đói. Kết hợp nước sốt thịt, cà chua xào với gan ngỗng và thịt xông khói, cộng thêm lòng đỏ trứng, nước sốt hạt thông, bơ, muối và hạt tiêu tạo thành một món pasta ngon đích thực, Hanbin cũng không quan tâm đến một đống dao nĩa xiên có cầm nhầm hay không liền bắt đầu. Một tiếng cười nhỏ ở đối diện truyền vào lỗ tai, Hanbin mới ngẩng đầu lên, bên khóe miệng còn dính sốt cà chua. Trời ạ, hình ảnh thường ngày của cậu mất hết rồi. Gương mặt nhỏ nhắn của Hanbin đỏ lên.

"Ăn từ từ thôi."

Một cái khăn ăn trắng noãn đã giúp cậu lau sạch thứ dính bên khóe miệng. Hôm nay Koo Bonhyuk dường như đặc biệt có kiên nhẫn, nhìn bộ dáng cậu ăn có chút giống hổ đói nhưng lại cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Không ngờ ở trong mắt anh, cậu luôn xinh đẹp như một tiểu thiên thần cũng có lúc sẽ như vậy.

"Cảm ơn."

Hành động của anh khiến Hanbin nghi ngờ, tại sao anh ta lại đối xử với cậu tốt như vậy? Giống như đối đãi với người con trai mà anh ta yêu vậy. Nhưng bọn họ không có tình cảm, không phải sao? Hai chữ tình cảm mới vừa nghĩ ra liền khiến tâm trạng Hanbin mới vừa tốt lên lại chùng xuống. Kiếp này, tình cảm không có liên quan tới cậu. Cậu đã không có tư cách nói tới hai chữ này rồi.

"Đến đây, nếm thử cái này xem."

Koo Bonhyuk giơ miếng thịt bò được xiên trên nĩa lên. Đây chính là thịt bê đặc sản của Milan, mỗi ngày được vận chuyển bằng máy bay về nước, ướp với rau cần, cà rốt, nguyệt quế sau đó thêm rượu vang trắng nấu tới khi mềm, để nguội sau đó cắt lát, lại rưới lên nước sốt mực và cá làm thành dạng Mayonaise, mùi vị tương đối ngon.

Hanbin ngơ ngác nhìn anh, Cái đó là nĩa anh đã dùng qua được chưa? Cậu mới không cần ăn nước miếng của anh ta, ừ, mặc dù ở một lúc nào đó cũng đã nuốt rất nhiều.

"Yên tâm, tôi chưa từng ăn qua. Không có nước miếng."

Giống như là nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Koo Bonhyuk mở miệng nói. Anh bận nhìn cậu ăn còn không kịp.

"Tôi tự ăn." Hanbin nhìn chiếc nĩa đưa ra, xấu hổ đỏ mặt.

Sau đó hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ lẳng lặng ăn, nhưng Hanbin không ngẩng đầu lên cũng biết anh vẫn luôn nhìn cậu. Tướng ăn của cậu rất thô lỗ sao? Hay là cầm nhầm dụng cụ ăn rồi hả?

"Có muốn uống thử một chút rượu này không? Uống rất ngon."

Sau khi bữa chính ăn không lâu, Koo Bonhyuk cầm chai rượu trên bàn rót một ly. Đó là rượu anh đào trải qua quá trình lên men tự nhiên mà tạo thành, độ cồn của rượu không dưới 7.0% VOL.

"Không uống." Hanbin buông dụng cụ ăn trong tay, cầm khăn ăn lau miệng. Cậu chưa bao giờ uống qua rượu nên không dám nếm thử.

"Ngọt mà, uống thử xem."

Trong ly thủy tinh loại nước có màu hồng bảo thạch (rubi - hồng ngọc) trong suốt mê người khiến Hanbin có chút muốn thử. Thoạt nhìn hình như uống rất ngon. Dưới cái nhìn soi mói của anh, Hanbin đặt ly lên khóe miệng nhấp thử một hớp, sau đó lại giống như nghiện vậy, uống một hơi cạn sạch, hương vị trái cây ngọt ngào, đậm đà làm cho người ta lâng lâng, cậu không biết là rượu uống ngon như vậy. Có thể uống một ly nữa không?

"Uống rất ngon đúng không?"

Koo Bonhyuk mỉm cười, giúp cậu rót thêm một ly, sau khi uống rượu, trên mặt cậu dần hiện ra vẻ đỏ ửng, làm anh nhìn tâm có chút ngứa.

Hanbin bị dụ dỗ uống một ly lại tiếp một ly cho đến khi rượu trong chai bị rót sạch, cậu vẫn không ngừng quơ tay nhỏ, càng không ngừng nói muốn uống.

Những đĩa thức ăn chưa được ăn xong không biết từ lúc nào đã bị Koo Bonhyuk dời qua bên cạnh. Chút rượu như vậy cũng làm cho cậu say sao?" Thế nhưng bộ dáng hơi say cậu không hề bài xích anh nữa, làm anh cảm thấy bữa cơm này thật đáng giá.

"Koo Bonhyuk, cho tôi thêm một ly nữa có được không?"

Hanbin đem cằm đặt trên bàn, đầu của cậu thật là nhức. Nhưng loại rượu đó thật sự uống rất ngon, tốt nhất uống đến không thể nghĩ gì nữa. Thì ra là mọi người thích ở lúc không vui uống say đến bất tỉnh nhân sự, như vậy trong đầu sẽ không nghĩ đến cái gì hết, ha ha. Cậu cũng muốn làm cho đầu óc mình trống rỗng, cái gì cũng không cần nghĩ, thật là tốt.

Koo Bonhyuk không nói gì, nâng tay lên bảo phục vụ mang tới một chai nữa. Uống say vẫn còn biết anh là ai, vậy anh sẽ để cho cậu say tới cùng. Chất lỏng màu đỏ dọc theo ly trong suốt chậm rãi chảy, Hanbin hoa mắt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro