Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe một đường bão táp về đến nhà, một câu bọn họ cũng không nói.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân. Sao về sớm vậy?"

Đang dọn dẹp phòng khách, thím Choi thấy vẻ mặt Koo Bonhyuk u ám đang kéo Hanbin sắc mặt tái nhợt đi vào cũng sợ hết hồn. Bây giờ mới buổi trưa, sao bọn họ lại về? Hơn nữa nhìn tình hình có chút không ổn.

Nhưng đáp lại thím Choi chính là tiếng đóng cửa mạnh mẽ phát ra từ trên lầu.

"Koo Bonhyuk, anh buông em ra. Lạnh quá."

Một mạch kéo cậu về phòng, Koo Bonhyuk kéo cậu vào phòng tắm. Nước lạnh như băng từ vòi hoa sen xối xuống, ướt tóc của cậu, ướt cả quần áo của cậu.

"Buông ra thì sao có thể giúp cậu rửa sạch sẽ đây? Nói cho tôi biết nó còn đụng cậu chỗ nào?"

Người đàn ông tức giận thả vòi nước ra, không ngừng chà xát toàn thân cậu, động tác vừa nhanh vừa đau.

"Anh ấy không có đụng đâu cả."

Chẳng qua là kéo tay một cái mà cũng tính sao? Dù sao đi ra ngoài xã giao, đây coi như là lễ nghi. Nhưng đối với người đàn ông có ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt này mà nói thì đụng một góc áo cũng không được.

"Từng nơi trên người cậu, mỗi một cọng lông, sợi tóc đều là của tôi. Tôi không cho phép người khác chạm vào cậu. Có nghe hay không? Trả lời tôi."

Cảm xúc đã rối loạn rồi, không thể bình tĩnh lại. Bàn tay điên cuồng, không hề tiết chế sức lực rơi vào trán cậu, bả vai, bụng, thậm chí còn có nơi mắc cỡ kia:

"Nơi này, còn có nơi này, đều là của tôi."

"Vì sao không cho anh ấy chạm vào tôi?"

Nước lạnh như băng khiến đầu Hanbin càng thêm đau, không có ý định cãi vả với anh nữa, mà hai chân cậu như nhũn ra, cứ như vậy ngã vào trong vòm ngực ướt dầm dề của anh; vì không để cho mình ngã trên mặt đất nên đôi tay mảnh khảnh chủ động ôm phần hông hoàn mỹ của anh.

Bàn tay vốn còn đang tàn sát bừa bãi trên người cậu khi nghe thế thì dừng lại. Cậu là vợ của anh, là người của anh, làm sao có thể cho người đàn ông khác đụng chạm? Nhưng những thứ này không phải cậu đã sớm biết sao? Tại sao cậu phải hỏi như vậy? Cậu muốn từ trong miệng anh có được đáp án gì đây?

Đôi mắt đen khóa sít sao thân thể yêu kiều trong ngực đó, quần áo đã sớm ướt đẫm, chất liệu vải dù có mỏng đến đâu khi bị dính nước cũng không thể nào che dấu thân thể mềm mại bên dưới không ngừng làm người ta phát điên lên kia. Mặc dù có vẻ hơi mảnh mai, lại làm cho người ta tự nhiên này sinh cảm giác thương xót. Mái tóc đen ướt rũ xuống mặt cậu

Nhìn cậu như vậy, khiến Koo Bonhyuk có một loại cảm giác thở không nổi. Khuôn mặt không tỳ vết vì thấm nước mà tựa như một nụ hoa loa kèn chớm nở, còn đôi mắt to long lanh như vực sâu không đáy, khiến anh không cách nào kháng cự mà chìm đắm vào bên trong, cũng không thể tự thoát khỏi, chỉ có thể càng lún càng sâu.

Sao anh ấy dừng lại vậy? Hanbin ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn anh. Bình thường luôn cắt tỉa chỉnh tề, nhưng sợi tóc theo dòng nước mà rũ xuống, khiến cho ngũ quan của anh dịu đi không ít. Cậu vẫn biết anh đẹp, từ một lần gặp gỡ kia, khi đó cậu đã biết rồi. Nhưng nhiều năm như vậy giữa bọn họ luôn có một loại chân tình như gần như xa làm cậu không cách nào mà chú ý anh thật tốt, nhưng dù sao thì từ trên người con trai, cậu vẫn có thể tìm được những đặc điểm nhỏ của anh......

Nhưng bây giờ chính anh, đôi mắt đen như mực đang lóe ra tình cảm, như muốn cậu chìm ngập vào trong đó.

"Không nên tức giận. Có được không?"

Hầu yết của anh chuyển động lên xuống, ngón tay mảnh khảnh chầm chậm xoa anh.

"Em là của anh, về sau không cần gặp hắn nữa có được không? Hanbinie, em là của một mình anh."

Tay cậu vỗ về anh, trong giọng nói êm dịu của cậu, tình dục chỉ chực chờ bùng nổ.

Một mạch ôm lấy cậu, nụ hôn kịch liệt mang theo ham muốn nồng đậm mút miệng nhỏ của cậu, lúc cậu hé mồm khẽ thở thì đầu lưỡi tiến vào thăm dò, liếm khoang miệng ướt át. Bắt được cái lưỡi né tránh, mạnh mẽ dây dưa.

"Ưm...."

Môi cậu trong miệng anh cúi đầu gọi, đầu lưỡi mềm nhũn đáp lại sự dụ dỗ của anh, lấy cách thức hồi báo anh thích nhất đáp lại anh.

Thật ra thì cậu thích anh ôm, thích anh vuốt ve, thích anh hôn sao? Thật sâu trong cái tình cảm đó ẩn chứa sự lưu luyến. Hôn, là sự tiếp xúc giữa linh hồn và linh hồn của những người yêu nhau.

Nếu như, tình không sâu đậm, yêu không si mê, làm sao lại có nụ hôn nồng nhiệt đến thế?

Hanbin biết, tim của mình rung động. Lần đầu tiên vì anh mà rung động.

Hơi thở từ phòng tắm tràn ra:

*Xoạt*

Một tiếng, là tiếng quần áo bị xé mạnh ra, ngay sau đó một giọng nói nũng nịu của cậu vang lên:

"Hyuk. Em lạnh~"

"Vậy anh sẽ làm em nóng lên."

Giọng nam trầm mang theo tình dục vang bên tai cậu.

Cậu trừ chấp nhận thì cũng không thể làm gì. Tức giận đã không còn, đau lòng đã không còn, chỉ còn lại tình ý tràn đầy, trầm luân lại trầm luân.

Khi Hanbin từ trên giường tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh đã không còn ở đây. Đưa tay sờ gối đầu bên cạnh đã sớm không có nhiệt độ. Anh đi ra ngoài lúc nào?

Vừa nghĩ tới "trận chiến" kịch liệt từ giữa trưa kéo dài đến xế chiều kia khiến khuôn mặt cậu vừa tỉnh dậy đã nóng lên. Từ phòng tắm đến ghế sa lon rồi về trên giường, bọn họ tựa như hai con dã thú đói khát nhau, thân thể cũng không tách ra. Thể lực anh tốt như vậy khiến cậu một lần lại một lần ngất đi, tỉnh lại anh vẫn còn tiếp tục....Trời ạ, hành vi của bọn họ cực kỳ giống dã thú. Không ngừng tìm kiếm cực hạn trong thân thể đối phương.

Cũng may, hôm nay không phải là cuối tuần, nếu không Koo BonSeok nhất định sẽ ở ngoài cửa kêu hô ngất trời. A. Nghĩ đến đây, Hanbin mới nhớ tới phải đi đón con trai, có phải là trễ quá không?

Vội vội vàng vàng muốn đứng lên mặc quần áo, kết quả chân nhũn ra, cả người té xuống đất. Thì ra là buông thả dục vọng đáng sợ như vậy, cậu đã không có hơi sức bò dậy, eo nhức mỏi, bắp đùi bắp chân đau nhức như vừa chạy marathon xong, bị lạm dụng quá độ rồi. Thật là đáng hận, rõ ràng người dùng sức không phải là cậu, tại sao chịu khổ ngược lại là cậu?

"Papa, papa rốt cuộc muốn ngủ thẳng đến khi nào?"

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một thân thể nhỏ như đầu xe lửa chạy như bay tới đây.

"Bảo bối? Ai đón con về?"

Hanbin kinh ngạc nhìn con trai, may là mới vừa mặc quần áo vào, nếu không bị con trai thấy thì phiền phức lắm.

"Ba đón con. Papa, nhanh một chút đi, bụng con đói lắm."

Sau khi ba đón về bảo cậu chờ ba nhỏ tỉnh lại rồi cùng nhau ăn cơm, sau đó liền đi ra ngoài.

"Vậy sao con không ăn trước?"

Hanbin nắm tay nhỏ của con trai cùng ra khỏi phòng. Là anh đón con về sao? Cuối cùng là cậu đã ngủ bao lâu?

"Một mình con ăn cơm rất nhàm chán a~~."

Thím Choi đã sớm nấu xong thức ăn rồi, nhưng mà cậu không thích ăn cơm một mình.

"Vậy ba đâu?"

Anh không ở nhà sao? Đã trễ thế này còn đi đâu?

"Ba nói ba có chuyện phải đi ra ngoài, về trễ một chút."

Koo BonSeok đã hỏi ba chuyện gì, nhưng ba không nói cho cậu biết. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn biết

"À."

Khi nghe con trai nói anh ra ngoài, lòng Hanbin dường như có chút cảm giác mất mác.

Đã trễ thế này, Bonhyuk đi đâu? Ha ha, dĩ nhiên là trở về nhà ba mẹ ăn cơm rồi. Eunchan đã về, kẻ làm anh hai như anh đương nhiên phải đi về gặp mặt. Ngày này cũng phải tới thôi.

_________________________

Nhà họ Koo, vốn là bữa ăn tối ấm áp lúc này lại tràn ngập không khí nặng nề, mỗi người đều có nỗi băn khoăn riêng nhưng không ai chủ động phá vỡ. Mỗi người dường như đều đang chờ.

Koo JongChun nhìn hai đứa con trai, sau khi gặp mặt thì vẫn không nói gì, mỗi ăn và ăn. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy mà hai đứa nó vẫn vì chuyện lúc trước mà oán hận nhau sao?

"Đúng rồi, Bonhyuk. Sao không mang Hanbin và cháu trai ba về?"

Koo JongChun thả đôi đũa trong tay ra, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này.

"Cậu ấy hôm nay mệt, con không muốn làm cho cậu đi lại mệt nhọc."

Koo Bonhyuk cũng buông chén trong tay xuống. Còn Eunchan đối diện khi nghe đến tên Hanbin, động tác trên tay cũng ngừng lại. Ba nhất định phải nói vào lúc này sao?

"Mẹ xem nó không có mặt mũi về. Dù sao hiện tại thân phận của nó cũng nhạy cảm như vậy."

Nhìn hai đứa con trai cũng vì đứa con trai kia mà nổi điên, Ha DaeIn vô cùng tức giận. Mặc dù nó vì nhà họ Koo sinh ra cháu đích tôn, mặc dù dáng dấp đứa cháu nội nhỏ này rất đáng yêu, nhưng vẫn không thể thay đổi bất mãn của bà đối với Oh Hanbin. Nếu như không phải là nó, hai đứa con trai bà vẫn tốt, sẽ không để cho nhà họ Koo nhiều năm vắng vẻ, thê lương như vậy.

"Là con không để cho cậu ấy về, mẹ cần gì bất mãn chứ?"

Koo Bonhyuk lạnh lùng nhìn Ha DaeIn. Những năm này bởi vì dọn ra ở riêng, cơ hội bọn họ gặp mặt rất ít, quan hệ càng thêm lạnh nhạt không giống như mẹ con.

"Bonhyuk, con nói chuyện với mẹ thế đó sao? Mẹ là mẹ con đó."

Ha DaeIn cũng ném bát đũa. Dưới tình huống này, ai còn có tâm tư gì ăn nữa?

"Đúng vậy, anh hai, anh không cảm thấy nói như vậy rất quá đáng sao? Dù sao đi nữa, anh đã gọi "mẹ" mấy chục năm nay rồi."

Eunchan cầm khăn giấy trên bàn lên chùi miệng, chữ "Mẹ" dường như cố ý kéo dài.

"Eunchan, em muốn nói gì?"

Koo Bonhyuk nhìn vẻ mặt Eunchan tựa như đã biết gì đó. Hừ, biết cũng tốt, anh cũng không cần phí lời.

"Anh hai, anh cảm thấy em muốn nói gì sao?"

Người đàn ông trước mắt đâu còn là Eunchan năm đó có thể vì chữ tình mà cắt cổ tay tự sát sao? Mài luyện quả nhiên là phương pháp trưởng thành tốt nhất cũng là phương pháp nhanh nhất.

"Quả thật quá lộn xộn rồi. Các con theo ba đến phòng sách. Ba có việc nói với hai con."

Koo JongChun nhìn hai đứa con trai của mình đang cấu xé lẫn nhau, tức giận đùng đùng đi tới phòng sách.

Những năm này mặc dù ông đã giao cho Koo Bonhyuk toàn quyền xử lý Koo Thị, nhưng chuyện nên biết ông vẫn biết. Trước đây không lâu, không biết Eunchan dùng thủ đoạn gì nắm trong tay 20% cổ phần từ hai trong số ba cổ đông lớn, bây giờ đang tích cực liên lạc với một người khác là lão Go có 18% cổ phần.

Có thể trong mấy năm ngắn ngủn thế có thành tích lớn như vậy, Koo JongChun phải cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Nhưng lúc này ông chỉ có phiền lòng. Vô cùng vô tận phiền lòng. Kế hoạch đã chệch đường ray rồi.

Nếu như Eunchan nắm 18% cổ phần khác, vậy nó chính là cổ đông có nhiều cổ phần nhất Koo Thị, vị trí tổng giám đốc Koo Thị chính là của nó. Nhưng đây không phải là kết quả ông muốn, ông không muốn anh em bọn nó tương tàn. Cho nên hôm nay ông muốn hai đứa trở về ăn cơm, chính là muốn nói với bọn nó vấn đề này. Ông đã nghĩ tới xấu nhất kết quả, nếu như Eunchan khư khư cố chấp nhất định phải tranh giành với Bonhyuk, ông không thể không đem cổ phần trên tay mình chuyển cho Bonhyuk. Ông không thể nào để cho Bonhyuk ở dưới vị trí tổng giám đốc Koo Thị được, quyết không thể nào.

Ha DaeIn không hiểu gì nhìn ba người đàn ông rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Giống như là có chuyện lớn gì sắp xảy ra. Đây là lần đầu tiên bà cảm thấy sợ sau nhiều năm như vậy. Không biết sợ hãi hay sao mà bà không tự chủ đi về phía phòng sách.

Bà sợ chuyện mà ba cha con bọn họ muốn nói, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao không thể để cho bà biết?

*XOẢNG*

Một tiếng, tiếng vang lanh lảnh trong đêm tĩnh lặng có vẻ đặc biệt chói tai. Là tiếng bình hoa bể tan tành, bình hoa quý đời Thanh cứ như vậy mà chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất, hình như không có ai vì nó mà cảm thấy chút tiếc nuối.

"Ba, ba có ý gì ? Chẳng lẽ con không phải là con trai ba sao?"

Eunchan phẫn nộ được nhìn chằm chằm Koo JongChun ngồi sau bàn sách. Ba nói gì? Lại muốn anh lập tức dừng lại việc mua cổ phần Koo Thị. Đây coi là gì? Anh nỗ lực nhiều năm như vậy làm sao có thể buông tha? Ba làm như vậy không phải là rất quá đáng sao? Anh dựa vào năng lực chính mình mà mua được, sao có thể dễ dàng dừng tay?

Mà Koo Bonhyuk đối mặt những mảnh vụn đầy đất vẫn một câu như cũ. Chiến tranh cuối cùng cũng bắt đầu. Rất đáng mong đợi, không phải sao?

"Cũng là bởi vì con là con trai ba, cho nên ba mới ngăn cản con làm vậy."

Koo JongChun cũng đứng lên, chiến tranh hai cha con chính thức bùng nổ.

"Anh hai thì sao? Đều là con trai ba, tại sao ba không thể đối xử như nhau? Bây giờ con dựa vào năng lực của mình nắm giữ, ba không có quyền bắt con ngừng lại."

Ông là ba của anh thì sao? Không ai có thể ngăn cản anh nắm giữ Koo Thị.

"Ba là ba con, con dùng thái độ này nói chuyện với ba sao? Eunchan, không có sự đồng ý của ba, con không thể ngồi lên chức tổng giám đốc đâu."

"Ba, có lúc con thật hoài nghi, suy cho cùng con có phải là con trai ruột của ba hay không? Bằng không sao có thể có đãi ngộ kém như vậy? Con cũng là người họ Koo, tại sao con không thể ngồi lên vị trí đó?"

Nếu như ép anh, anh không ngại vạch trần chân tướng của tất cả chuyện này, tìm người biết tất cả về đối chất. Anh nhất định phải thắng anh hai, nhất định phải đem người con trai của anh về bên mình.

"Eunchan, con im miệng cho ba."

Koo JongChun giận đến đỏ mặt. Eunchan từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khôn khéo, biết nghe lời, vì sao ra nước ngoài học mấy năm lại biến thành con người khác?

"Em nắm chắc có thể mua được cổ phần trên tay lão Go thế sao?"

Vẫn không lên tiếng, Koo Bonhyuk cười lạnh lạnh nói. Ánh mắt nhìn một chỗ, hình như đang suy nghĩ sâu xa gì đó.

"Anh hai cảm thấy em không thể sao?"

Tức giận vô cùng, Eunchan kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống đối diện Koo Bonhyuk

Bốn mắt giao nhau, không còn là máu mủ tình thâm anh trai và em trai dịu dàng, mà là kẻ địch, hận không thể nuốt đối phương được.

"Có thể hay không thể không phải do em định đoạt. Muốn lên được vị trí tổng giám đốc Koo Thị, không phải có năng lực gom góp số tiền khổng lồ trong thời gian ngắn là đủ. Anh rất mong đợi bước kế tiếp em sẽ làm gì. Nếu như ba chẳng qua là nhắc tới chuyện này thì con đi trước, Hanbinie vẫn còn chờ con về."

Koo Bonhyuk đứng lên sãi bước đi ra ngoài, kéo cửa phòng sách muốn đi ra

"Anh hai, chờ một chút."

Koo Bonhyuk nghe được tiếng Eunchan, tay đang kéo cửa dừng lại nhưng cũng không xoay người nhìn lại anh. Giữa bọn họ có gì hay để nói sao?

"Ba, có một câu con muốn ở trước mặt ba với anh hai nói ra."

Eunchan nhìn anh hai, sau đó nhìn Koo JongChun. Đáng lẽ phải xác định chứng cớ trước, Eunchan không muốn nói cũng không muốn hỏi, nhưng mới vừa rồi anh hai lại một lần nữa trước mặt anh nhắc đến Hanbin, anh không thể nhịn được nữa rồi.

"Ba, có phải bất kể con làm gì, ba cũng sẽ không ủng hộ con ngồi lên chức tổng giám đốc Koo Thị đúng không?"

"Eunchan, không phải là ba thiên vị. Mà là vị trí tổng giám đốc Koo Thị là của anh hai con. Đây là chức vụ của nó nên con không thể giành được."

Koo JongChun nhìn Koo Bonhyuk đứng ở cửa cùng vẻ mặt không cam lòng của Eunchan. Ông có thể nói sao? Có thể nói bọn họ chẳng qua là anh em cùng cha khác mẹ mà thôi sao? Hay nếu tất cả đều không phải thì sao? Chẳng qua đây là điều duy nhất có thể đền bù cho HaShin. Chỉ có như vậy, tim của ông mới không áy náy. Eunchan sẽ không hai bàn tay trắng, không phải sao? Vốn lúc đầu ông tính đem cổ phần trên tay mình giao cho Eunchan. Nếu như không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Chức vụ? Chẳng lẽ vì anh là con trai lớn cho nên vị trí tổng giám đốc chỉ có anh mới có thể ngồi? Ba, ba xác định anh hai là con trai của ba sao?"

Eunchan cảm giác mình muốn chết. Anh cho là mình đã đủ bình tĩnh, sự thật chứng minh anh còn chưa đủ. Chỉ cần là chuyện dính dáng đến Hanbin, anh không cách nào bình tĩnh, hòa nhã mà nói chuyện.

Những lời này vừa nói ra, không những người trong phòng sách kinh hãi, ngay cả Ha DaeIn đứng ngoài cửa nghe lén ba cha con bọn họ nói chuyện cũng kinh hãi. Eunchan đang nói cái gì? Tại sao bà một chút cũng không hiểu? Bonhyuk sao có thể không phải là con của bà? Làm sao có thể chứ?

*BỐP*

Tiếng một cái tát vang lên, trên mặt Eunchan hiện năm ngón tay đỏ. Là Koo JongChun ra tay với anh.

"Con biết con đang nói gì không?"

Koo JongChun chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Cho dù là thật, vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện Koo Bonhyuk thừa kế Koo Thị. Nhưng hôm nay nghe những lời này từ miệng Eunchan khiến ông không thể ngồi yên nữa rồi. Rốt cuộc ai đã nói gì với Eunchan? Rõ ràng Haeun đã bảo đảm với ông sẽ không nói. Vậy còn có người nào biết bí mật này nữa chứ? Không thể nào.

"Ba, ba biết con đang nói gì mà."

Eunchan đưa tay một bên má đau rát. Anh hai cũng bị hù sợ sao? Nhìn cái thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích kia kìa. Ha ha, thật là buồn cười. Anh lại có thể gọi một người không có quan hệ với mình nhiều năm như vậy là anh hai sao? Mà bây giờ, người này còn mang họ Koo giống anh, hơn nữa còn đoạt người con trai anh yêu, cuối cùng còn có thể danh chính ngôn thuận lấy được quyền thừa kế Koo Thị, vậy thì anh là gì chứ?

Ban đầu, những chuyện cũ này giống như là cố ý khích bác ly gián, anh có thể không nghe hoặc không tin, nhưng từ thái độ của ba tối nay, anh tin chắc sự tình có hơn phân nửa khả năng xảy ra. Muốn chứng cớ sao? Anh sẽ tìm cho bọn họ xem.

"Ba không biết con nói gì hết. Lập tức đi ra ngoài cho ba. Lời như thế đừng để cho ba nghe được."

Koo JongChun vươn tay ra cửa run rẩy chỉ.

"Eunchan, là ai đã nói gì với em sao?"

Rốt cuộc Koo Bonhyuk bình tĩnh lại. Người biết chuyện này không quá ba, là anh bỏ quên khả năng Lee Jieun rồi, đưa cô ta và dì về Mỹ đúng là thả hổ về rừng mà. Nhưng chuyện Eunchan biết hình như còn nhiều hơn anh. Đến cuối cùng thế nhưng anh không phải là con trai của Koo JongChun? Vậy anh là ai? Từ trong kẽ đá chui ra sao?

"Tôi cũng vậy muốn biết, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"

Ha DaeIn đẩy cửa mà Koo Bonhyuk đang mở nửa chừng lúc nãy ra, không thể không nhìn ba người đàn ông bên trong, Koo JongChun giận đến không nói ra lời, Koo Bonhyuk vẫn như thường ngày nhìn không ra cảm xúc bên trong, mà Eunchan là gương mặt cười lạnh. Bà mang thai chín tháng mười ngày sao có thể là con người khác được? Lời của người khác bà có thể không tin, nhưng là từ chính miệng của con trai út nói ra sao bà không thể không hoài nghi chứ. Làm sao có thể?

"Mẹ, cái này phải hỏi ba mới biết."

Eunchan không có hành động gì, chỉ nhìn Ha DaeIn.

"Có phải các người chỉ sợ thiên hạ không loạn hay không? Cái gì cũng có thể nói ra được sao? Nếu như Bonhyuk không phải con trai tôi, sao tôi phải đem Koo Thị giao cho người ngoài chứ? Thực là hoang đường hết sức."

Nói nhiều lỗi nhiều, Koo JongChun làm sao không hiểu đạo lý này? Hiện tại ngay cả Ha DaeIn cũng chen vào, nếu chuyện vỡ lỡ thì không cách nào có thể thu dọn được. Ông không để ý tới những người trong phòng sách nữa, chắp tay sau lưng sãi bước đi lên lầu.

"Eunchan, nói cho mẹ, cuối cùng là con với Bonhyuk đã xảy ra chuyện gì? Nói."

Ha DaeIn khẩn trương. Khó trách Bonhyuk từ sau mười mấy tuổi vẫn lạnh nhạt với bà, bà vẫn cho là nó chỉ trưởng thành độc lập mà thôi, không nghĩ tới hôm nay lại nghe từ miệng Eunchan chuyện động trời đến thế. Vậy có phải Bonhyuk đã sớm biết gì hay không? Lúc này, trong lòng Ha DaeIn lấy làm kinh ngạc. Giống như có chuyện gì đó mà bà không biết, hơn nữa còn là chuyện rất rất quan trọng. Bà nghĩ tới chuyện Lee Haeun về nước bất thường mấy năm trước, có liên quan với bà ta không?

"Mẹ, con nghĩ mẹ tự hỏi ba sẽ rõ ràng hơn, dù sao ba mới là đương sự."

Eunchan nhìn hướng Koo JongChun rời đi. Đúng vậy, mặc dù anh là con của bọn họ, nhưng những chuyện liên quan đến bọn họ không hề can hệ gì đến anh. Có điều vì cái ngòi nổ này, nếu như anh không về, có lẽ bí mật này sẽ bị giấu diếm hết thế hệ này đến thế hệ khác? Mặc dù mới vừa rồi ba phủ nhận lời nói của anh, nhưng anh nhìn ra được ông đã hoảng hốt, cho nên mới phải chạy trối chết.

"Koo JongChun, đứng lại. Không nói rõ ràng, đừng nghĩ đến chuyện đi."

Vóc người hơi mập, không biết hôm nay Ha DaeIn có phải có sức mạnh nhập thần hay không lại có thể đuổi kịp Koo JongChun ở lầu hai, cũng kéo cánh tay của ông.

"Các người náo đủ chưa? Ha DaeIn, em muốn anh nói cái gì?"

Koo JongChun đứng ở nơi cầu thang, lớn tiếng nói.

"Koo JongChun, anh đừng giả bộ. Anh nhất định có chuyện gạt em. Mới vừa rồi Eunchan nói có phải thật hay không? Vậy con của em ở đâu?"

Bà rõ ràng mang thai chín tháng sinh hạ một đứa con, bây giờ lại nói với bà đó không phải là con của bà, là người thì không ai chấp nhận nổi.

"Em muốn cho toàn thế giới biết phải hay không? Ha DaeIn, hiện tại anh không nói chuyện với em. Anh chỉ có thể nói cho em biết, Bonhyuk là con trai của anh, điều này em không cần phải đi nghi ngờ."

Lần đầu tiên, Koo JongChun dùng sức hất Ha DaeIn ra.

Thì ra thật sự không có chuyện gì trên cái thế giới này có thể giấu giếm được ông trời. HaShin, xin lỗi. Anh sẽ không để cho Bonhyuk hai bàn tay trắng, chỉ cần một ngày còn có anh.

"Koo JongChun, anh dám đối xử với tôi thế sao? Mở cửa. Mở cửa ra. Tôi muốn hỏi rõ ràng."

Trên lầu không ngừng truyền đến giọng nói hùng hùng hổ của Ha DaeIn.

Trong nhà lớn, đèn sáng rực rỡ, nhưng chiến tranh thực sự chỉ mới bắt đầu.

"Anh hai, anh không tò mò vì sao em biết sao?"

Đều có tâm tư của mình, hai anh em không ai để ý tới tiết mục trên lầu hai, một trước một sau đi ra.

Tối nay bầu trời rất tối, một ngôi sao cũng không có. Vườn hoa nhà họ Koo chỉ có đèn đường mờ vàng sáng làm cho người ta biết phải đi đường nào.

"Bộ chuyện em biết đối với anh rất quan trọng hả?"

Koo Bonhyuk đi tới bên cạnh xe. Còn phải hỏi sao? Là bản thân anh lơ là sơ suất, không trách được người khác.

"Anh hai, bất kể chân tướng sự việc là gì, em vẫn muốn gọi anh một tiếng "anh hai". Nhiều năm như vậy, mục đích duy nhất của em là mang Hanbinie về. Nếu như anh đồng ý trả cậu ấy lại cho em, vậy mọi việc em đều có thể buông xuôi."

Eunchan đứng cách Koo Bonhyuk không tới một mét. Đây là lần đầu tiên hai anh em bọn họ đứng chung một chỗ nói chuyện hòa bình như vậy sau nhiều năm.

"Eunchan, em cảm thấy anh sẽ buông tay sao?"

Hít thật sâu một hơi, Koo Bonhyuk không nhìn về phía Eunchan. Nếu như có thể buông tay, cần gì chờ tới bây giờ? Eunchan không biết sao? Anh nhìn trúng thứ gì đó cho tới bây giờ chưa từng bỏ qua; dù cho từ nhỏ đến lớn, thứ có thể làm cho anh coi trọng thì cực kỳ ít.

"Anh hai, nếu như anh chỉ muốn trả thù em, cậu ấy đi theo anh nhiều năm vậy thì cũng trả hết rồi chứ? Cậu ấy có lỗi gì phải gánh chịu cái tội danh này? Cậu ấy cũng không yêu anh, kiên quyết giữ một người con trai không yêu anh bên người thì có ý nghĩa gì? Anh có hỏi qua suy nghĩ của cậu ấy chưa? Chúng em mới nên ở bên nhau. Anh hai, cậu ấy là người con trai đời này em yêu, nhưng còn anh thì sao? Anh cũng không yêu cậu ấy, tại sao không để cậu ấy tự do, để cho cậu ấy tìm hạnh phúc của mình?"

"Eunchan, nếu như em chỉ là muốn nói với anh mấy câu xích mích này, vậy anh không có lời nào để nói."

Luôn không thích cùng người khác phân tích nội tâm, Koo Bonhyuk mở cửa lên xe. Anh làm sao biết trong lòng nó nghĩ thế nào? Tại sao Eunchan nói anh không yêu cậu? Anh yêu cậu sao? Đúng vậy, yêu, rất yêu, vô cùng yêu. Yêu đến nỗi không biết phải làm gì mới đúng. Nhưng Eunchan nói đúng một chút, cậu không yêu anh, cho dù là thích một chút cũng không có. Cho nên vẫn ở bên anh, đó cũng là vì con trai thôi. Nhưng muốn anh buông tay, phải buông như thế nào?

"Anh hai, anh nhất định phải ép em sao? Năm đó anh đã nói chờ lúc em có năng lực thì trở lại giành người con trai đó với anh, bây giờ anh muốn em ra tay trước sao?"

Eunchan để tay lên xe chặn cửa xe lại.

"Eunchan, nếu như em cảm thấy vậy, thì chính là vậy."

Koo Bonhyuk hất tay của anh ra, đưa tay nhấn, cửa sổ thủy tinh chậm rãi đóng. Đúng vậy, nếu như nó thật sự có khả năng đó, vậy thì đến đây đi. Anh không phải là người sợ thách thức. Điều quan trọng nhất, anh muốn bức cái người biết sự việc kia chính xác nhất đi ra.

Dì à, chúng ta sắp gặp lại sao?

Nếu như anh không phải là con Koo JongChun, vậy thì là của ai? Dì, thì ra là trên người dì nhiều bí mật vậy.

Xe thể thao đắt tiền lao nhanh trên đường lớn rộng lớn mà yên tĩnh. Trong xe không mở đèn làm cho người ta không thấy được tâm tình của người lái xe giờ phút này là gì. Chỉ có ánh sáng nhẹ của tai nghe trên tai lóe nhẹ làm cho người ta biết anh đang nghe điện thoại.

"SeoYun, cậu chuyển lời cho lục Go, chuyển nhượng cổ phần trên tay ông ta qua cho Eunchan là được. Những chuyện khác đều không cần làm."

Nói xong, Koo Bonhyuk vứt tai nghe bluetooth xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro