Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà nội bộ Koo Thị lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vốn là tổng giám đốc xí nghiệp Koo Thị. Koo Bonhyuk tại cuộc họp hội đồng quản trị bị buộc thoái vị cho cậu hai nhà họ Koo-Koo Eunchan, bởi vì Eunchan nắm trên tay 38% cổ phần Koo Thị, nhiều hơn Koo Bonhyuk 6%, dĩ nhiên vị trí tổng giám đốc phải nhường cho anh, mà trừ mấy quản lý cấp cao lâu năm cùng Koo Bonhyuk tương đối bất mãn, thì những quản lí khác đối với cố vấn đầu tư nổi danh Wall Street Eunchan đều có kỳ vọng cao, dù sao cả hai đều là người của nhà họ Koo. Người nào ngồi vị trí kia không quan trọng, quan trọng là ai có thể mang đến cho bọn họ nhiều lợi ích kinh tế hơn. Mấy năm nay, Koo Thị dưới sự chỉ đạo của Koo Bonhyuk luôn phát triển vững mạnh, nhưng bọn họ còn mong đợi công ty có thể đưa ra thị trường nước ngoài, mà Eunchan từ Wall Street nổi danh có khả năng thực hiện lý tưởng này nhanh nhất.

Nhưng mà khiến đám cấp cao khủng hoảng chính là mấy ngày nay phòng làm việc tổng giám đốc không ai ngồi, cổ phiếu Koo Thị đang liên tục hạ. Mà tổng giám đốc đời trước của Koo Thị: Koo JongChun về công ty trấn thủ, muốn bộ phận quan hệ công chúng mở cuộc họp báo, ông muốn vào ngày mai tuyên bố đem cổ phần trên tay mình chuyển nhượng cho con trai, về phần chuyển cho người nào, chuyển bao nhiêu thì không có nói rõ, đến lúc cần tuyên bố sẽ tuyên bố. Chẳng qua trong lòng mọi người đã đoán được ông muốn chuyển cho người nào. Thế cục bây giờ rõ ràng như vậy, Eunchan có ưu thế về mặt cổ phần hơn Koo Bonhyuk. Mà Koo JongChun vào lúc này đứng ra nói muốn chuyển nhượng cổ quyền cho một người trong hai con trai, đó không phải là phô bày sự thực rồi sao?

Chẳng qua là dù thế nào đấu cũng là đấu tranh nội bộ bọn họ. Cũng không biết kết cục sẽ diễn biến thế nào.

Một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn, Hanbin cùng con trai ăn xong bữa sáng đang muốn ra cửa thì Koo Bonhyuk từ trên lầu đi xuống, đứng ở cầu thang gọi lại:

"Hanbinie, chờ một chút."

Hanbin đang cầm nắm cửa thì ngừng lại, quay người lại nhìn anh. Hôm nay anh mặc quần áo ở nhà, đã 7 giờ rưỡi rồi mà anh không cần đến công ty sao? Phải nói anh nghỉ ngơi trong nhà đã ba ngày rồi, mỗi ngày cậu đưa con trai đi học về thì thấy anh ở phòng sách, có lúc ngẩn ngơ cả ngày, không biết đang bận cái gì.

"Ba, ba cũng muốn đưa con đi học sao?"

Bạn nhỏ Koo BonSeok sãi bước chạy tới, Koo Bonhyuk ở chân cầu thang cúi người ôm lấy con trai.

"Con trai, ba cho con nghỉ mấy ngày được không?"

Sờ khuôn mặt hồng hào của con. Tối hôm qua SeoYun đã tra ra được, Lee Haeun và Lee Jieun đã ngồi máy bay tư nhân về nước, vì lý do an toàn nên ít đi ra ngoài. Biết đâu bọn họ sẽ gặp mặt lập tức chứ?

"Ba, có phải ba muốn cho con vui vẻ hay không?"

Koo BonSeok quan sát ánh mắt của ba, lúc nào ba cũng nói như vậy thì tốt quá. Thật ra thì cậu không thích đi nhà trẻ, chơi không vui gì cả. Vừa mới bắt đầu, cậu không có thói quen khóc rống không muốn đi, đã bị ba không nói một lời, nắm hai cánh tay nhỏ ném cậu đi vào, sau đó hung tợn cảnh cáo: "Đây là quá trình mà một đứa trẻ nhất định phải trải qua, nếu như con dám khóc nữa sẽ đem tất cả xe thu lại, không cho chơi.". Được rồi, cậu thừa nhận không phải là bởi vì muốn ba và papa mà khóc náo, chỉ là muốn ở nhà chơi xe bảo bối mà thôi, không nghĩ tới ba đã nhìn ra. Chỉ có thể trách cậu tuổi còn nhỏ, không đấu lại bố già đã hơn ba mươi tuổi.

"Nếu như con không muốn ở nhà coi như thôi, ba đem con đến trường nội trú nước ngoài có được không?"

Lại dám hoài nghi ba của mình à?

"Ba, con lên lầu trước. Tạm biệt."

Đứa ngốc mới có thể đồng ý. Koo BonSeok buông tay ra, giống như cây leo từ trên người ba trườn xuống, cũng không quay đầu lại, chạy về phòng cất giấu của cậu.

Hai cha con bọn họ nói chuyện cậu chưa từng chen vào, cho nên Hanbin vẫn đứng bên cạnh cửa nhìn bọn họ, cho đến khi con trai chạy về phía sau, cậu mới từ từ đi tới bên cạnh anh. Tại sao anh còn không đến công ty? Còn không cho con trai đi học? Là chuyện nghiêm trọng rồi. Mỗi lần đứng ở bên cạnh anh khiến cậu có một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, đặc biệt là khi anh ăn mặc thoải mái, cảm giác này còn tệ hơn. Ngước đầu nói chuyện với anh căn bản là chịu tội.

"Không hỏi anh gì sao?"

Nhiều năm trôi qua, số lần cậu chủ động tìm anh nói chuyện không quá 10 đầu ngón tay. Có phải trong cảm nhận của cậu thật sự không có sự hiện hữu của anh hay không? Koo Bonhyuk cảm giác huyệt Thái Dương của mình lại bắt đầu đau đớn.

"Tại sao?"

Theo lời của anh, Hanbin hỏi, không thể phủ nhận thật ra thì cậu cũng muốn biết, không phải sao? Nhưng anh nguyện ý nói với cậu sao? Nếu như có liên quan đến Eunchan thì sao? Bọn họ thật sự có thể nói chuyện mà không tổn thương hòa khí sao? Hanbin tuyệt không muốn nghĩ, mỗi lần dính đến Eunchan thì anh sẽ vô cũng tức giận.

"Muốn biết thật sao?"

Hai con cánh tay sắt đã vững vàng khóa hông cậu lại để thân thể cậu không thể động đậy, cả người bao phủ trong hơi thở nam tính nhẹ nhàng của anh, vải mỏng không che giấu được vóc người bền chắc của anh. Hai má cậu ở bên trong lồng ngực vừa nóng vừa cứng của anh.

Hanbin cảm giác được mặt mình tự nóng lên.

"Anh không còn là tổng giám đốc Koo Thị nữa."

Rõ ràng là chuyện quan trọng như vậy, nhưng từ trong miệng của anh nói ra lại như là:

"Thời tiết hôm nay rất tốt."

Một dạng nhẹ nhõm.

"Làm sao lại như vậy?"

Hanbin nghĩ tới một vạn khả năng, chính là không nghĩ tới sẽ là đáp án như vậy? Công việc của anh mặc dù cậu chưa từng sẽ can dự vào, nhưng là từ tán thưởng của ba đối với anh, cậu đã có thể biết anh là dạng đàn ông gì; dù là không có nghe gì từ trong miệng người khác, nhưng vừa nhìn thấy anh, Hanbin cũng biết đó là một người có bao nhiêu mạnh mẽ.

"Có phải hơi thất vọng hay không?"

Một bàn tay nâng mặt của cậu.

Thất vọng gì đây? Hanbin không rõ chân tướng nhìn tới trước anh. Anh không còn là tổng giám đốc Koo Thị đối với cậu mà nói sẽ có ảnh hưởng thực tế gì sao? Có lẽ rất nhiều năm trước là mấu chốt trí mạng, nhưng bây giờ thì sao? Đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa sao?

"Có muốn biết bây giờ ai ngồi vị trí kia hay không?"

"Rất quan trọng sao?"

Hanbin rũ mắt xuống. Anh vừa nói vậy thì cậu đã hiểu. Cậu nghĩ tới chuyện Eunchan nói ở quán cà phê. Tại sao anh ấy muốn tranh với Bonhyuk? Cho dù hiện tại Koo Thị là anh định đoạt, tất cả đều không thể quay lại. Bọn họ đã bỏ lỡ, cuộc sống yên tĩnh nhiều năm như vậy, cậu không muốn làm đảo lộn đến tâm thần không yên.

"Nó làm vậy chỉ vì em, em nói có quan trọng hay không?"

Đây là lần đầu tiên bọn họ có thể bình thản như vậy khi nói tới Eunchan. Thế nhưng sau sự bình thản này lại làm lòng Hanbin bất an.

Hanbin cắn môi không nói lời nào, cũng không biết phải nói gì? Vì cậu? Không đáng. Cũng không cần

"Có muốn đi xem cuộc vui với anh không?"

Koo Bonhyuk ôm cậu vào trong ngực, nhắm mắt lại, cằm vuốt ve đỉnh đầu của cậu. Đúng vậy, xem cuộc vui. Hôm nay Koo JongChun sẽ mở họp báo, xác nhận người thừa kế chức tổng giám đốc Koo Thị.

Nếu như không đoán sai, nhất định là ông ta đem cổ phần chuyển cho anh chứ? Koo JongChun, vì sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Cuối cùng tôi có phải con trai của ông hay không? Từ năm 15 tuổi biết được thân thế của mình, trái tim của anh tràn đầy lạnh giá và thất vọng. Nhưng dù sao khi đó tuổi anh còn nhỏ, ai ngờ vài chục năm sau một tin tức kinh động hơn được truyền ra, anh có thể không phải là con trai của Koo JongChun, vậy rốt cuộc anh là ai? Cuộc đời 30 năm đối với anh không ngờ lại dài như vậy, đoạn đường chua cay này nào có ai biết chứ? Nhưng sự mềm yếu của anh chỉ mình anh thấy mà thôi.....

Hôm nay chính là thời điểm vạch trần chân tướng sao? Tim của anh chưa từng bình tĩnh như vậy. Chỉ mình anh biết, càng bình tĩnh càng thể hiện anh đang sợ hãi. Không phải là sợ mình từ đó mất đi tất cả Koo Thị, anh sợ nếu như cậu biết rõ mọi chuyện sẽ nhìn anh như thế nào? Có phải sẽ về bên Eunchan không? Dù sao nhiều năm rồi nhưng cậu đối với anh cũng không có tình cảm, không phải sao? Thỏa thuận kết hôn ban đầu của bọn họ cũng mất đi hiệu lực sao?

Có phải từ nay về sau anh không thể tiếp tục nắm tay cậu nữa không? Nhiều thủ đoạn uy hiếp hơn nữa, nhiều cuồng nhiệt hơn nữa vẫn không giữ được lòng của cậu. Là anh lòng tham không đáy, thế nhưng chưa đủ, chỉ có thể giữ được người cậu thôi.

Anh ấy sao vậy? Người đàn ông luôn mạnh mẽ hôm nay lại như một đứa trẻ chẳng biết phải làm gì cả, cứ ôm chặt cậu như sợ mất đi thứ gì đó. Anh buồn bực vì công ty không thuộc về anh nữa sao? Nhưng theo năng lực của anh làm sao có thể quan tâm vị trí tổng giám đốc Koo Thị chứ? Không có chức đó, anh có thể làm được nhiều điều to lớn hơn. Vậy thì vì sao chứ?

Anh như vậy khiến Hanbin có chút không quen, trái tim không biết sao cũng nhói đau. Không biết làm sao mới có thể an ủi anh, chỉ có thể lẳng lặng dựa khuôn mặt vào ngực anh, lần đầu tiên nghe tiếng tim đập có quy luật mà mạnh khỏe kia, Hanbin cảm thấy cay nơi đầu mũi, đôi mắt căng rất khó chịu.

Ánh nắng sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, trên mặt đất, trên bàn, trên ghế sa lon, còn có trên người bọn họ. Thời gian như dừng lại, trong phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Thím Choi dọn xong phòng bếp đang muốn ra ngoài thì thấy hai thân thể đang ôm chặt nhau, lặng lẽ trở về. Bà cảm thấy an ủi, bởi đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên bà thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở chung một chỗ ôm nhau ân ái như vậy. Ừ, đúng vậy, ở trong mắt người già như bà, đây là biểu hiện ân ái.

___________________________________

Sáng sớm, cửa lớn Koo Thị đã sớm bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên, mọi người đều ở đây chờ cuối cùng kết quả.

Một chiếc xe limosine dừng trước cửa, các nhân viên xuống xe trước, tách ra một con đường giữa đám người chen chúc. Vợ chồng Koo JongChun xuống xe.

"Koo Tổng, có thể nói đến vấn đề đó trước không?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc Koo vừa ý vị nào thừa kế Koo Thị vậy?"

Vừa nhìn thấy Koo JongChun xuống xe, đã bị phóng viên hai bên chặn lại, tranh nhau đặt câu hỏi.

"Thật xin lỗi, các vị phóng viên, có vấn đề gì để lát nữa rồi hỏi. Bây giờ tổng giám đốc chúng tôi không trả lời bất cứ vấn đề gì, xin mọi người giữ trật tự."

Nhân viên dẫn đầu vừa đi vừa đáp lời.

Sau khi vợ chồng Koo JongChun đi vào, một chiếc xe thể thao khác cũng theo sát mà đến. Người đi xuống là cậu hai nhà họ Koo - Koo Eunchan. Một thân âu phục Armani vừa người làm người ta không nhìn ra 6 năm trước anh vẫn chỉ là một thiếu niên nho nhã như thanh sáp không biết thương trường hiểm ác.

Đối với câu hỏi của ký giả, Eunchan nhếch miệng mỉm cười đi qua. Gấp gì chứ? Đáp án lập tức sẽ được công bố. Cũng không biết kết quả đó làm cho người ta vui vẻ hay là đau khổ?

Trong phòng hội nghị cao cấp, toàn bộ quản lý cấp cao cùng luật sư cũng đã đến đông đủ, chỉ còn chờ nhân vật chính là Koo Bonhyuk chưa đến.

Rõ ràng đã nói là 10 giờ, tại sao đã muộn nửa tiếng rồi mà nó vẫn chưa tới? Koo JongChun nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ngồi ở một bên là Ha DaeIn đang rất sốt ruột, không ngừng nhìn ra cửa. Trong khoảng thời gian này, bất kể bà tranh cãi ầm ĩ với Koo JongChun thế nào, ông cũng không chịu nói ra. Eunchan bên kia cũng không nói một lời, giống như người gấp gáp chỉ có mình thôi. Đúng vậy, làm sao bà có thể không gấp? Rõ ràng là bà mang thai mười tháng sinh hạ con trai lại nói nó không của bà? Vậy con trai bà ở đâu? Bonhyuk là con trai của Koo JongChun và Lee HaShin sao? Nếu đúng như lời nói, sao bọn họ có thể ly hôn? Nếu như không, JongChun sao có thể đem toàn bộ nhà họ Koo giao cho nó?

Những vấn đề này ngày ngày hành hạ bà, khiến bà hằng đêm không thể an giấc, chỉ cần nhắm mắt lại thì thấy khuôn mặt đầy oán hận của Lee HaShin nhìn chằm chằm bà. Thể xác và tinh thần bị hành hạ làm bà nhanh chóng tiều tụy đi.

Có lẽ đáp án đã có trong lòng, chỉ là bà không muốn tin tưởng thôi. Nếu đổi lại là người khác chắc cũng không muốn tin chứ?

Mà Eunchan ngồi ở bên trái lại xem như không có chuyện gì, không hề gấp gáp, xoay xoay cây bút trên tay. Thật ra thì đối với vị trí tổng giám đốc Koo Thị, căn bản anh không cảm thấy hứng thú, nhưng đó là cơ hội duy nhất để anh có thể đứng ngang hàng cạnh tranh với anh hai; năm đó, anh hai cũng vì ngồi một vị trí cao này mà cướp đi người con trai anh yêu, hôm nay anh ngồi ở chỗ này không phải có thể mang cậu anh muốn về sao? Nhưng vì sao ngày đó cậu lại chạy trối chết chứ? Hanbinie, em đồng ý trở lại bên cạnh anh đúng không? Chúng ta sẽ làm lại từ đầu.

Trong phòng họp yên tĩnh, yên tĩnh tiếng một vật rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ mồn một. Kim đồng hồ đã lặng lẽ trôi qua 3 số, người đàn ông nên tới vẫn chưa xuất hiện.

Nó đi đâu rồi? Chẳng lẽ nó thực sự muốn buông tay chức tổng giám đốc Koo Thị sao?

Bonhyuk, rốt cuộc con đang nghĩ gì? Ở trong lòng ba, con mãi luôn là con trai của ba, con trai duy nhất của ba và HaShin. Koo JongChun mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bonhyuk, chẳng lẽ con không phải là con trai của mẹ? Không trách được nhiều năm như vậy con chưa bao giờ coi mẹ như mẹ ruột mà đối đãi. Nhưng dù gì mẹ cũng yêu thương con vài chục năm. Ha DaeIn tâm thần không yên, xoay mặt sang một bên. Nếu như Bonhyuk không phải là con của bà, vậy mấy chục năm này bà phí hết tâm tư là vì cái gì chứ? Eunchan căn bản là không thể nắm toàn bộ nhà họ Koo.

Anh hai, anh lựa chọn buông Koo Thị sao? Em không tin. Cho dù anh buông Koo Thị, em cũng không bỏ cái suy nghĩ muốn đoạt Hanbinie về bên mình đâu.

Bọn họ cũng không biết Koo Bonhyuk đã lái xe đến lầu dưới Koo Thị.

Giờ phút này, anh dựa vào ghế, bình tĩnh nhìn những phóng viên đang chặn đường ngoài kia. Người anh muốn thấy còn chưa tới cho nên anh không muốn xuất hiện nhanh như vậy.

"Anh không muốn đi vào sao?"

Hanbin bị anh lôi kéo cùng đi, nhẹ giọng hỏi. Sau khi tới bên ngoài Koo Thị, anh vẫn mặt lạnh không nói lời nào.

"Hanbinie...."

Koo Bonhyuk nhìn về kính chắn gió phía trước, lời nói thế nào cũng không hỏi ra miệng. Nếu như anh không còn là người thừa kế Koo Thị nữa, nếu như anh rời khỏi Koo Thị, nếu như anh không có một chút quan hệ gì với nhà họ Koo, cậu có đồng ý ở bên anh không? Nhưng lời như vậy anh cũng không nói ra được. Nếu như đáp án của cậu là phủ định, anh nghĩ anh không thể chịu được loại đau lòng kia đâu.

Hanbin sững sờ nhìn anh, tại sao giọng của anh nghe đè nén thế? Hôm nay anh ấy thật sự có tâm sự. Nhưng anh không muốn nói với cậu sao? Là vì chuyện của công ty sao? Hay là có liên quan đến Eunchan? Cậu không dám mở miệng hỏi, anh luôn không có thói quen đem cảm xúc thực sự của mình thể hiện ở trước mặt người khác, không phải sao?

Đột nhiên cậu cảm thấy cảm giác nhói đau ở nơi nào đó trong trái tim lại tới, tới khó hiểu như vậy, vội vàng như vậy làm cậu không đề phòng. Là bởi vì hôm nay anh khác thường sao?

"Hanbinie..."

Đè nén trong anh càng che càng tăng, càng che càng sợ, Koo Bonhyuk kéo thân thể của cậu qua, mạnh mẽ hôn.

Đây là nụ hôn mang theo tận thế và tuyệt vọng. Bàn tay phái nam vững vàng nâng đầu của cậu, mút chặt môi lưỡi cậu, hai người thở hổn hển không biết lúc nào thì ngã xuống ghế ngồi.

Koo Bonhyuk giống như điên rồi, ôm chặt cậu để cho cậu mềm nhũn nằm dưới thân thể anh, bên trong môi cậu được lấp đầy bởi lưỡi anh, lực đạo của anh làm cậu sắp không thở nổi, anh dùng lực hút đầu lưỡi cậu khiến nó vừa đau vừa tê, cậu cảm giác đầu lưỡi không còn là của mình, chỉ có thể kêu rên mặc anh định đoạt. Tay cũng tự giác ôm cổ anh. Nếu như vậy có thể làm cho anh tốt hơn một chút, vậy cứ như thế đi.

Đây sao có thể là hôn, vừa không dịu dàng cũng không ngọt ngào, nhưng lại triền miên đến say lòng người; nụ hôn mãnh liệt như vậy làm người ta ngạt thở, làm lòng cậu đau nhói, đau đến nước mắt cũng chảy ra.

Nước mắt cậu dính vào mặt anh, cuối cùng anh buông cậu ra. Nước mắt trên mặt cậu khiến lòng anh lại một lần nữa đau đớn. Tại sao phải khóc? Khi ở bên anh, cậu đau buồn nhiều hơn vui vẻ. Ở bên anh khổ sở như vậy sao? Có miễn cưỡng vậy không?

Anh nâng mặt của cậu lên, nhìn khuôn mặt đầy lệ, anh cúi đầu hôn nước mắt cậu, cũng nếm cả khổ sở của cậu

Sao anh có thể dịu dàng như thế? Hanbin nhịn không được nhào vào ngực anh khóc lớn tiếng. Ôm chặt anh, khóc đến cả người run rẩy, khóc đến không thở được, dường như sau khi ở bên anh, cậu sẽ thường khóc, mỗi lần khóc xong, trong lòng vừa chua vừa chát. Lại khổ sở không biết làm sao. Nhưng anh lại ôm cậu, chẳng qua là ôm cậu như vậy. Ôm cậu thật chặt giống như không muốn rời xa. Một người đàn ông quen bình tĩnh một lần nữa lại không thể khống chế được trái tim mình. Mất khống chế nên không biết làm sao mới phải. Cuối cùng cậu muốn gì?

Lại một chiếc xe xa hoa dừng trước cửa Koo Thị, nhân viên lễ tân lập tức nghênh đón. Phóng viên cũng vây theo, chắc là Koo Bonhyuk? Bọn họ đã trông chừng chỗ này từ sáng sớm, vẫn không thấy Koo Bonhyuk xuất hiện. Họp báo trì trệ, chưa có bắt đầu là vì anh.

Nhưng cửa vừa mở ra, tất cả ngẩn người, không phải là Koo Bonhyuk, mà là một dáng người cao gầy, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời thượng. Cô xuống xe nhưng không trực tiếp đi vào, mà đi qua bên kia mở cửa xe, đỡ một phu nhân có dung nhan giống cô xuống xe, có thể phải xưng là phụ nữ đã có chồng, xem ra đã hơn 50 tuổi rồi. Kỳ quái là trong tay người đó chống gậy, khuôn mặt tang thương như đã nhìn thấu yêu hận tình thù trên thế gian.

"Jieun, con nhất định phải làm vậy sao?"

Đóng cửa xe, Lee Haeun chống gậy bên cạnh xe, cố gắng đứng thẳng. Bà nhìn khuôn mặt đứa con gái không đạt mục đích không bỏ qua, trong lòng lạnh tới cực điểm.

5 năm trước, nó rõ ràng đã đáp ứng sẽ không dây dưa chuyện này nữa, chẳng lẽ Bonhyuk dạy dỗ còn chưa đủ? Bà cũng cho là đến Mỹ nó sẽ an phận. Ai biết lúc nào thì nó tìm tới con trai út Koo JongChun, cũng đem chuyện đời trước không sót một chữ nào mà nói hết ra. Mục đích là muốn dùng Eunchan kiềm chế Koo Bonhyuk.

Bản thân bà không muốn về nước, bất kể Bonhyuk như thế nào, nó đều là con trai của chị bà. Mặc dù giữa bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống, hơn nữa nó đã từng nhẫn tâm với mẹ con bà, nhưng bà vẫn không muốn đi trêu chọc nó. Nhưng giờ bà hành động bất tiện, không thể lay chuyển được thủ đoạn của con gái, chỉ có thể cùng nó về nước thôi.

"Mẹ, mẹ biết quyết tâm của con mà."

Lee Jieun đeo kính râm. Cô muốn bà ngay trước mặt Koo JongChun phơi bày chân tướng sự việc, cô muốn trả thù Koo Bonhyuk đã mang đến sỉ nhục cho cô, cô muốn Koo Bonhyuk hai bàn tay trắng, bao gồm người con trai anh ta yêu......Nhiều năm rồi, cô vẫn sống trong thù hận, vẫn cố gắng thuyết phục Eunchan, hiện tại còn một bước cuối cùng, cô làm sao có thể sẽ thu tay lại?Koo Bonhyuk, ban đầu là anh quá đáng, không thể trách tôi.

"Jieun, con khẳng định là mẹ chắc chắn sẽ nói ra sao?"

Giọng điệu Lee Haeun nặng nề. Yêu hận tình thù phải qua mấy đời nữa mới hết? Bà thật sự rất mệt mỏi.

"Mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con đúng không? Con là con gái duy nhất của mẹ, làm sao mẹ có thể nhẫn tâm để con chịu nhiều khốn khổ vậy mà không đòi lại chứ?"

Lee Jieun không tin nhìn Lee Haeun, sao bỗng nhiên mẹ lại đổi ý? Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cô biết, nếu như mẹ không chủ động ra mặt đưa ra chứng cớ thì căn bản sẽ không có ai tin sự thật này.

"Jieun, không bằng chúng ta đi thôi. Chúng ta về Mỹ đi, không cần để ý chuyện nhà họ Koo được không?"

Lee Haeun muốn về lại xe, đúng vậy, bà không muốn quan tâm những chuyện này. Lần trước bà nhặt về một cái mạng nhỏ, còn có thể sống bao ngày chứ? Tại sao Jieun không thể để cho bà yên ổn sống qua ngày chứ?

"Mẹ, không được. Bây giờ chúng ta lập tức đi vào."

Lee Jieun lập tức kéo tay mẹ cùng nhau đi vào. Chắc là bọn họ đang đợi rồi?

"Dì, chúc mừng dì có thể đi lại như bình thường."

Một giọng nói quen thuộc mà lạnh như băng từ phía sau truyền đến, kia không phải là Bonhyuk sao? Nó đến đây lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu?

"Koo Bonhyuk, là Koo Bonhyuk đến."

"Xin hỏi Koo tiên sinh, có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?"

Một đám ký giả thấy Koo Bonhyuk, giống như ruồi theo dõi trứng, lập tức vây lại, bọn họ hứng thú với Koo Bonhyuk nhiều hơn người thừa kế vị trí tổng giám đốc Koo Thị. Lấy năng lực Koo Bonhyuk cho dù rời khỏi Koo Thị, cũng có thể sáng tạo phương trời riêng của mình. Cũng không biết tài tử giới kinh doanh bình thường rất ít nhận phỏng vấn có thể trả lời câu hỏi của bọn họ không.

"Bonhyuk, sao con còn ở đây?"

Lee Haeun nhìn người đàn ông cao lớn, mặt mày thâm sâu đó, trong tay đang nắm một bàn tay mảnh khảnh của cậu con trai, nắm rất chặt. Người con trai, xinh đẹp đáng yêu này là vợ nó sao? Một hình người tuấn tú như từ trong tranh bước ra kia thì con gái nhà bà sao có thể so bì kịp chứ? Nếu như bà là đàn ông, nhất định cũng sẽ lựa chọn nó. Một cảm giác mỏng manh làm cho người ta không tự chủ được muốn ôm vào trong ngực thương yêu thật nhiều. Đàn ông mạnh mẽ, cố chấp thì sao? Vẫn không chạy khỏi đôi bàn tay mềm yếu kia.

"Con đang đợi dì, dì ạ. Đây là vợ của con, Hanbinie."

Koo Bonhyuk cũng không để ý đến những âm thanh bên cạnh, cười cười kéo Hanbin đến trước người.

"Chào dì."

Hanbin hồi hộp nắm tay Koo Bonhyuk không thả, còn anh thì vỗ vỗ tay trấn an cậu.

"Anh Hyuk, nếu đã tới, không bằng chúng ta cùng nhau đi vào thôi."

Chứng kiến hành động ân ái của bọn họ, hận trong lòng Lee Jieun lên đến cực điểm, hận không thể lên trước kéo bọn họ ra, hận không thể cầm dao vẽ lên khuôn mặt đẹp đẽ kia vài nhát để hả giận. Tại sao cậu ta có thể được người đàn ông kia yêu toàn tâm toàn ý chứ? Tại sao?

"Dì, có lời gì không thể nói ở đây sao?"

Koo Bonhyuk vẫn cười, nhưng anh cười lại làm cho Lee Haeun kinh hãi. Nó nói gì? Phải nói ở chỗ này? Nó muốn bà ngay trước nhiều ký giả như vậy nói hết chân tướng sao? Rốt cuộc nó đang suy nghĩ gì?

"Bonhyuk......"

Lee Haeun tái mặt, mà Lee Jieun cũng là bị Koo Bonhyuk làm cứng đơ. Chẳng lẽ anh ta không nghĩ khi mọi việc bị phanh phui thì sẽ mất tất cả Koo Thị sao? Anh ta độ lượng hay là thật sự không quan tâm? Dù không quan tâm địa vị và tài phú, vậy danh tiếng anh ta cũng không cần sao? Nếu như bên ngoài biết anh không phải là con trai của Koo JongChun sẽ nói anh thế nào chứ?

Trong lúc nhất thời, ba người đều yên lặng, đèn flash bên cạnh không ngừng lóe như muốn ghi chép lại hình ảnh kỳ quái này.

"Bonhyuk, em muốn về lại xe có được không?"

Hanbin cảm giác mình không thể thích ứng trường hợp như vậy, cảm giác hít thở không thông này thật sự rất khó chịu.

"Được. Anh đưa em về. Ngoan ngoãn chờ anh được không?"

Chỉ cần là yêu cầu của cậu, làm sao sẽ không được? Không để ý mọi người sợ tới mức sắp rớt con ngươi, Koo Bonhyuk nắm tay cậu xoay người về xe.

Thì ra là Koo Bonhyuk đối với cậu vợ nhỏ của mình lại che chở và thương yêu thế. Đèn flash liên tục nhấp nháy đã chụp được bộ dạng Koo Bonhyuk yêu thương, bao bọc vợ mình, lại một tin tức khác, xem ra hôm nay thu thập được rất nhiều.

"Anh sẽ về nhanh, chờ anh được không?"

Koo Bonhyuk mở cửa xe để Hanbin ngồi vào. Nếu cậu không quen những trường hợp này vậy thì không nên nhìn.

"Không có việc gì đúng không?"

Hanbin kéo tay anh, nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, bất an trong lòng không thể nào bình tĩnh được.

"Em đang lo lắng cho anh sao?"

Trong mắt cậu chưa bao giờ có lo lắng dày đặc khiến anh mềm lòng như một đầm nước vậy.

Gò má trắng noãn đỏ ửng lên, vì không biết trả lời vấn đề của anh như thế nào mà cắn đôi môi đến sưng đỏ, cặp mắt to luôn đầy nước kia nhìn anh, dây dưa không muốn thu hồi. Là lo lắng cho anh sao? Hanbin hỏi mình. Lòng của cậu nói cho cậu biết, đúng vậy, cậu đang lo lắng cho anh, nhưng cậu lại không nói ra.

Nếu như thời gian có thể dừng ở giây phút này thì tốt biết bao.

Một màn này dĩ nhiên chạy không khỏi ánh mắt người khác, Lee Jieun chỉ có cảm giác nhẫn nại của mình đã đạt tới cực hạn, bọn họ trước bàn dân thiên hạ thể hiện cử chỉ ân ái vậy là có ý gì? Cố ý diễn cho cô xem sao? Đã nhiều năm như vậy, tại sao Koo Bonhyuk lại không chán ghét cậu ta? Oh Hanbin, tại sao cậu phải đoạt đàn ông của tôi? Tại sao?

Hận chết cậu. Nếu như cậu chết thì tốt bao nhiêu. Chết? Cái suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Lee Jieun lập tức hành động. Koo Bonhyuk không phải đã đóng cửa xe qua đây rồi sao? Cô đụng chết cậu ta là được. Như vậy người đàn ông kia chính là của cô .

Lee Jieun nhanh nhẹn đi tới bên kia cửa xe, kéo tài xế không biết chuyện gì đang xảy ra xuống, đóng mạnh cửa xe:

""Oh Hanbin, cậu chờ xem. Chờ tôi tiễn cậu lên Thiên đường."

Aaaaaaa... Những tiếng thét chói tai đồng thời vang lên. Tất cả mọi người bị màn này làm sợ ngây người. Thì ra một chiếc xe ở cửa dùng tốc độ như bay xông ra ngoài, mục tiêu là xe thể thao màu đen phía bên kia đường.

"Jieun..."

Lee Haeun ném gậy trong tay xông ra ngoài. Trời ạ, sao con gái phải cực đoan như vậy? Đây chính là chuyện vô cùng nguy hiểm. Bà ngăn cản còn kịp không?

"Hanbinie..."

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro