Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa qua đường, Koo Bonhyuk thấy Lee Jieun lái xe xông về xe mình, trước khi não dừng hoạt động thì hai chân đã tự động chạy về. Mỗi bước anh đi đều tỉ mỉ sắp đặt, tại sao không tính đến bước này? Tại sao anh nhất định muốn cậu đi theo? Nếu như cậu xảy ra chuyện gì, vậy một mình anh phải làm gì bây giờ?

*BÙM*

Một tiếng nổ mạnh vang lên trên không trung, ngay sau đó ngọn lửa bùng lên.

Là xe Lee Jieun và một xe vận tải cỡ lớn rẽ gấp đâm nhau. Hiện trường lâm vào một đống hỗn loạn.

Koo Bonhyuk bị đụng mà bay ra ngoài, đùi bị nắp động cơ va vào nên bị thương, làm sao cũng không đứng nổi. Trong khói lửa tràn ngập, anh thấy được xe mình không bị đánh bay ra ngoài, vậy Hanbinie của anh nhất định không sao, không phải sao? Xe của anh được xem là có tính an toàn cao nhất, làm sao có thể không chịu được chứ? Nhưng cậu ấy nhất định rất sợ hãi. Mà Lee Haeun vì đuổi theo xe đi ra ngoài, cũng bị lực lớn va đập, bay ra ngoài khiến toàn thân là máu nằm bên cạnh Koo Bonhyuk.

"Hanbinie...."

Eunchan và mọi người ở trên lầu chờ cho đến khi nghe nói mẹ con Lee Haeun và Koo Bonhyuk ở trước cửa lớn không đi lên, bọn họ lập tức chạy xuống.

Lúc đi ra thang máy, Eunchan vừa hay nhìn thấy anh hai hôn nhẹ trán Hanbinie rồi đóng cửa xe, một giây trước lòng đầy chua xót thì một giây kế tiếp lại bị sợ hãi lấn át. Một tiếng nổ mạnh khiến tim anh gần như dừng đập. Hanbinie, em ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may. Anh còn có rất nhiều lời chưa kịp nói với em.

Đã không quan tâm người ta nhìn thế nào, Eunchan băng qua đường rất nhanh, anh muốn xác định Hanbinie không sao mới được. Cậu ấy nhất định rất sợ hãi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xe như bị gió bão đánh, lắc lư mạnh mẽ, sau đó thì thấy bên ngoài đã là một biển lửa. Hanbin sợ tới mức mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra. Bonhyuk. Anh ấy đang ở đâu? Giờ khắc này, Hanbin phát hiện người mình nhớ nhất lại là anh. Là anh ấy.

"Bonhyuk, Bonhyuk..."

Hơi thở Lee Haeun mong manh khiến Koo Bonhyuk không để ý thấy Eunchan đã chạy qua người mình.

"Bonhyuk, xin lỗi. Thật xin lỗi con...."

Lee Haeun muốn nói nhiều hơn, nhưng vì mất máu quá nhiều mà cái gì cũng không nói ra được.

"Dì, nói cho con biết. Cuối cùng con có phải con ông ấy không, nói cho con biết...."

Koo Bonhyuk giùng giằng bò qua nắm lấy bàn tay đầy máu của Lee Haeun, máu trên người vẫn không ngừng chảy, sinh mạng đang dần dần mất đi, không hỏi chỉ sợ không còn kịp.

Lee Haeun cố gắng mở mắt ra, nghĩ kĩ anh một chút, nhưng thật sự rất mệt mỏi. Lần này ông Trời muốn mang em về sao? Chị, em xin lỗi, em không thể thực hiện lời hứa đối với chị, em không thể chăm sóc thật tốt con của chị. Em thật sự muốn đi với chị, chị ơi.

"Nói chuyện với con. Nói cho con biết đi."

Dùng cánh tay không bị thương, Koo Bonhyuk lắc thân thể đầy máu của Lee Haeun. Cảm xúc của anh sắp vỡ òa rồi. Rõ ràng mọi chuyện đã được lên kế hoạch, tại sao phải như vậy? Ông trời trêu ngươi anh sao? Kỳ thật xét nghiệm DNA rất đơn giản, nhưng anh không cam lòng. Không cam lòng bị đùa giỡn. Anh muốn từ trong miệng của bà biết đáp án, nhưng anh còn có thể biết không?

Giống như đã dùng hết tất cả hơi sức, đầu Lee Haeun nhẹ nhàng lắc lư hai cái, khóe miệng mở nhưng vẫn nói không ra bất kỳ lời gì.

"Vậy con là con của ai? Là con của ai?"

Rõ ràng đã là sớm có dự liệu, Koo Bonhyuk vẫn vì đáp án phủ định này mà thất vọng. Thì ra là cuối cùng anh cái gì cũng không phải. Cái thế giới điên cuồng này. Anh nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cái gì cũng không phải.

"Mẹ con..."

Trước khi mơ hồ, trong miệng Lee Haeun càng không ngừng lẩm bẩm.

"Mẹ thế nào? Nói mau. Nói mau đi."

Koo Bonhyuk cúi đầu đem lỗ tai đến gần bờ môi bà.

"Mẹ....mẹ....biết...."

Dùng một hơi cuối cùng, Lee Haeun nói ra đáp án, sau đó cái gì bà cũng nghe không được. Tiếng xe cấp cứu, tiếng xe cứu hỏa, chung quanh giống như xảy ra chiến tranh tiếng ồn, tất cả đều không liên quan đến bà. Con gái, mẹ tới đây. Nếu như con còn sống, phải sống thật tốt, không nên muốn Bonhyuk nữa. Nếu như con và mẹ đều không thể quay về, cũng không cần sợ, có mẹ bên con. Chị hai, chị chờ em đã lâu rồi sao? Lần này em nhất định sẽ bên chị.

Đây là đáp án sao? Mẹ anh biết? Mẹ anh biết cũng không thể nói cho anh biết. Dì, tại sao dì muốn để lại lời như vậy lại cho con? Tại sao?

Chán nản ngẩng đầu, anh thấy được một màn đau lòng kia: Eunchan đem Hanbin từ trong xe ôm ra ngoài, ở ven đường không ngừng an ủi cậu đang phát run. Anh muốn kéo bọn họ ra, nhưng chân anh không cách nào đi lại, anh chưa bao giờ có cảm thấy tuyệt vọng và bất lực như thế.

"Hanbinie...."

Anh hô to. Nhưng không có ai trong bọn họ quay đầu lại nhìn anh. Rốt cuộc cậu ấy thế nào? Tại sao không quay đầu lại nhìn anh? Có phải không nghe được hay không? Gọi một tiếng nữa, vẫn không có phản ứng.

"Aaaaaaaaaa...."

Giống như là dã thú bị thương, như không biết đau, những quả đấm liên tục đánh vào mặt đất, nền đất nhiễm đỏ

"Nhanh đưa đi bệnh viện."

Anh không tình nguyện, vẫn bị kéo lên xe cứu thương, gào thét về phía bệnh viện mà đi.

Hanbin sợ tới mức ý thức hỗn loạn như nghe được anh đang gọi cậu, nhưng cậu không nói được tiếng nào cả, anh ấy không phải bị thương chứ? Sao Eunchan lại bế cậu chặt như vậy?

_____________________________________

Sau khi xảy ra náo kịch trước cửa chính Koo Thị, Lee Jieun tử vong tại chỗ, mà Lee Haeun trên đường đi bệnh viện cũng ngừng hô hấp. Ha DaeIn bởi vì không chấp nhận nổi đả kích này mà tinh thần hoảng hốt. Dường như trong một đêm, tất cả đều thay đổi....

Xí nghiệp Koo Thị trong mấy ngày ngắn ngủn biến đổi bất ngờ, nguyên tổng giám đốc Koo Bonhyuk chủ động buông tha cổ phần nắm giữ trong tay, chỉ ủy thác luật sư đưa thư chuyển nhượng cho Koo JongChun, sau đó không tìm được người. Mà cậu hai họ Koo mang theo tư thế mạnh mẽ trở về tranh chức Tổng giám đốc với Koo Bonhyuk cũng mai danh ẩn tích, không có xuất hiện ở Koo Thị. Koo JongChun chỉ có thể trở lại Koo Thị, nắm đại cục trong tay.

"Tại sao không thấy cậu ấy?"

Trong phòng bệnh hạng nhất của bệnh viện, một người đàn ông vẻ mặt phiền muộn; mặc dù mặc quần áo bệnh nhân, bắp đùi thon dài to bị bó bột thạch cao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất hơn người của anh.

Lúc này anh tựa vào đầu giường bệnh, đối với sự hỏi thăm của người đàn ông ưu nhã bên cạnh thì mắt cũng không chớp cái nào, chỉ nhìn chằm chằm laptop trên đầu gối anh. Thị trường chứng khoán Luân Đôn mới vừa khai chiến, những đường cong hồng hồng xanh xanh nhấp nhô trên màn ảnh, mỗi một nét đều là một giao dịch lớn. Con chuột trên tay nhẹ nhàng nhấn, mấy ngày trước mua vào cổ phiếu rồi bán ra, mấy giây ngắn ngủn, trên một triệu bảng Anh đã vào sổ, thế mà anh lại có thể mặt không đổi sắc tiếp tục xem.

Người đàn ông trên giường chính là Koo Bonhyuk - người mấy tuần lễ trước ở ngoài cửa lớn Koo Thị bị thương ngoài ý muốn dẫn đến gãy xương đùi phải vào viện.

Người ngoài chỉ biết là phòng làm việc đầu tư "Những con số màu xanh" là do bàn tay quỷ Jung JoonWoo lèo lái, nhưng không biết sau lưng công ty đầu tư mười mấy năm trước càn quét các thị trường chứng khoán lớn toàn cầu còn có một bàn tay đen, người kia chính là Koo Bonhyuk. Đây công ty đầu tư do ba người bạn tốt bọn họ tạo thành, tuy nhiên trong lúc bọn họ không để ý thì phát đạt lên; nhưng bọn họ cũng có riêng chuyện của mình, cho nên cũng không để cho nó phát triển quá lớn mạnh, bình thường chỉ tùy vào tâm trạng tốt xấu của Joon mà nhận đơn; dù chỉ là tiền hoa hồng thôi nhưng đã kiếm được tiền đời này đời sau kiếp sau sau nữa cũng xài không hết rồi, cần gì phải làm mệt mỏi mình như vậy chứ? Bọn họ đều là người muốn hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng mà Kang SeoYun không cho rằng người đàn ông trên giường kia là vì hưởng thụ cuộc sống. Kể từ khi giải phẫu xong, cậu ta muốn Joon không ngừng nhận đơn, mỗi ngày trừ ăn cơm ra thì uống thuốc, cậu ta ép buộc mình ở trước máy vi tính không ngừng nhìn tài liệu, không ngừng gọi điện thoại. Chưa từng thấy qua bệnh nhân liều mạng như thế, cậu ta liều mạng như vậy có phải vì thiếu tiền xài hay không? Chẳng lẽ không còn là tổng giám đốc Koo Thị mà cậu ta nghèo đến thế sao?

Không đến nỗi chứ? Đối với người khác, cả đời nhìn lên Koo Thị cũng không tới nhưng mà đối với Hyuk mà nói, chỉ cần cậu ta muốn, thành tựu tương lai sẽ không kém Koo Thị nửa phần.

"Hyuk, bây giờ cậu rất nghèo sao?"

Người nào đó vẫn mắt nhìn không chớp mắt.

"Hyuk, nếu như cậu cảm thấy rất rãnh rỗi, không bằng chờ sau khi cậu xuất viện rồi về làm việc. Rất nhiều rất nhiều tiền nhất định sẽ từ trên trời rơi xuống. Nếu cậu cần đối tác, nói một tiếng là được rồi."

Bác sĩ Kang la lớn vẫn không thể nào khiến Koo Bonhyuk trên giường để ý tới anh.

Giống như ở trước mặt cậu ta chỉ có những đường cong hồng hồng xanh xanh kia thôi, những thứ khác đều không ở trong mắt.

"Này, Hyuk. Cậu đủ rồi đó. Cậu không lên tiếng thì mình lập tức gọi Hanbin đi vào."

Kang SeoYun nhìn không được nữa rồi, một bàn tay gập máy vi tính của anh lại. Để cho mình anh bên cạnh lầm bầm lầu bầu lâu như vậy, Hyuk cũng quá đáng rồi chứ?

Cậu ta rất quá đáng, phẫu thuật của cậu ta là anh tự mình làm, tiêm thuốc mê rồi mà tên đàn ông này ý chí còn vô cùng kiên cường, còn có hơi sức giao phó anh sau phẫu thuật không cho bất kì ai tới gặp anh, dĩ nhiên bao gồm Hanbin và tiểu ác bá nhà họ Koo đó. Anh không hỏi tại sao, bởi vì dao giải phẩu đã trên tay; mặc dù chỉ là tiểu phẫu, nhưng vì lý do an toàn, làm bác sĩ phải có trách nhiệm, anh cũng có.

Kiên trì của cậu ta anh không hiểu. Ngày ngày Hanbin ở lầu dưới bệnh viện chờ cậu ta, chỉ muốn gặp cậu ta một lần, cậu ta lại khăng khăng không gặp. Cũng không biết bọn họ chẳng hiểu ra làm sao lại ầm ĩ, thật khó chịu. Nhưng cái sự náo loạn kỳ cục này hơn một tuần lễ cũng đủ rồi chứ. Anh sắp không cách nào lừa gạt nữa rồi.

"SeoYun, mình nghĩ mình sai lầm rồi."

Không có giận tím mặt, không có vẻ mặt hăm hở khi làm việc. Koo Bonhyuk mặc cho Kang SeoYun lấy laptop trên tay đi, cả người mệt mỏi dựa vào phía sau nằm. Ngày đó, cậu bị Eunchan ôm thật chặt vào trong ngực, đối với việc anh gọi khan tiếng thì một chút phản ứng cũng không có, anh biết rồi.

Tim đau nữa thì có thể thế nào? Không cam lòng thì sao?

"Cái gì?"

Koo Bonhyuk hiếm khi tự phụ lại ở trước mặt anh nhận thua, cuối cùng đã chuyện gì xảy ra? Kang SeoYun yên lặng nhìn bạn tốt, anh đang chờ cậu ta nói. Anh vẫn biết tình cảm của cậu ta đối với Hanbin, nhưng cũng không biết lí do bọn họ kết hôn lúc đầu là gì. Tình cảm Hanbin đối với cậu ta là gì, anh không biết, nhưng anh biết cậu ấy thực sự rất lo lắng cho cậu ta, bằng không sẽ không mỗi ngày đều đến bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu ta.

Vậy mà mỗi ngày người đàn ông đi cùng cậu là em trai Hyuk trên danh nghĩa Eunchan nữa chứ? Anh là đàn ông, nhìn ra được ánh mắt toát ra tình yêu say đắm của Eunchan dành cho Hanbin. Chẳng lẽ bọn họ muốn hợp lại sao? Chuyện tình cảm giữa quá phức tạp, chính anh là người đàn ông không thất bại trong tình trường cũng không rõ lắm, không bị thương tổn, là bởi vì anh chỉ nói đến tình cảm không giao tâm.

"Người xưa tổng kết không sai, cưỡng cầu tình cảm cho tới bây giờ đều là thống khổ. Lúc trước mình không quan tâm, cho là chỉ cần trói cậu ấy bên cạnh mình là tốt rồi. Dù trái tim có đau khổ hơn nữa, khó chịu hơn nữa, mình cũng vậy không sợ, chỉ cần cậu ấy vẫn còn ở bên cạnh mình thì một ngày nào đó cậu ấy có thể cảm nhận được mình dụng tâm, dù ban đầu là mình ép buộc cậu ấy; nhưng xem ra là mình quá mức tự tin rồi. Bất kể mình làm gì, cậu ấy đối với mình trừ bất mãn vẫn là bất mãn. Tiếng lòng của cậu ấy đã hiện trong mắt, tất cả đều là mình sai. Bởi vì chúng mình vừa bắt đầu đã là sai lầm rồi, một bước sai chân, tất cả đều sai."

Koo Bonhyuk nhắm mắt lại lẩm bẩm nói nhỏ.

Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện đều thuận lợi khiến anh tự tin đến mù quáng, anh quên rằng lòng người không phải muốn là có. Càng cưỡng cầu thì tác dụng ngược càng lớn, quả đắng càng nhiều. Thân thể của cậu không bài xích anh có lẽ chỉ có thể nói rằng câu đã trưởng thành, hiểu được việc đáp lại nhu cầu của thân thể. Nhưng sự ăn ý, nghênh hợp trên thân thể là không đủ. Anh không thỏa mãn, một chút cũng không thỏa mãn. Nỗ lực càng nhiều, nhưng không lay động được trái tim cậu, cái loại cảm giác muốn cậu đáp lại đó lại càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi anh sắp không khống chế được cảm xúc của mình rồi. Kiểu mất khống chế như vậy trong hơn 30 năm cuộc đời anh chưa từng có.

Anh sợ nên rút lui. Bởi vì đây đã là giới hạn thấp nhất rồi, giới hạn thấp nhất của anh rồi. Anh đã không thể lui được nữa. Có lẽ chỉ có buông tay mới có thể làm cho hai bên không bị thương nữa. Miễn cưỡng muốn chiếm được người con trai không yêu mình căn bản không có hạnh phúc.

__________________________
Tâm tình của đứa vô tri:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro