Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những lời này, cậu từng nói với cậu ấy chưa?"

Không đành lòng nhìn bộ dạng khổ sở của bạn tốt, nhưng tình cảm là chuyện giữa hai người, người ngoài sao có thể can thiệp? Kang SeoYun đi tới bên cửa sổ, gần 7 tối giờ, mặt trời vẫn chưa có hoàn toàn xuống núi, ánh trời chiều khiến người ta xúc động ngàn vạn, tiếc nuối vạn phần. Anh không thích đàn ông xuân buồn thu đau, nhưng hôm nay thấy bạn tốt cô đơn cảm giác như lá trên cây muốn lìa cành khiến lòng anh cũng thấy nặng nề.

"Có mấy lời không cần nói, không phải sao?"

Trong góc phòng, trên màn hình TV rất lớn, dưới tàn cây hoa anh đào là một chàng trai tóc đen, mặc áo trắng quần đen đang đưa lưng về phía anh, nhào vào trong ngực người đàn ông vẻ mặt yêu thương đó, bả vai run rẩy kia không phải là đang khóc đến thương tâm chứ? Khóc cái gì đây? Phải cười mới đúng chứ! Người muốn khóc phải là anh mới đúng chứ? Trái tim đau đến không chảy ra nước mắt, cứ như vậy đi! Anh cho là ở thấy trường hợp như vậy anh sẽ nổi điên lên, muốn đập TV, nhưng anh không có. Tim của anh rất bình tĩnh. Cứ như vậy đi. Để cậu tự do, cũng để mình tự do. Kết quả như vậy đối với ai mà nói đều tốt.

Cậu ta làm sao vậy? Kang SeoYun nhìn theo hướng Koo Bonhyuk chăm chú nhìn, đây không phải là nam chính mà bọn họ đang nói tới sao? Tại sao lại trên TV thân mật với một người đàn ông khác chứ? Cái hệ thống giám sát này vốn là lúc anh nhàm chán làm ra, không nghĩ tới vô tâm trồng liễu thành rừng. Lần này, lần đầu tiên Kang SeoYun vì hành động của mình mà cảm thấy xấu hổ, cái cảnh đó không thể nghi ngờ gì chính là đâm Koo Bonhyuk một dao sâu hơn. Không phải là giơ tay chém xuống nhanh chóng, mà là giống như một con dao đã rỉ sắt, cậu ta chính là người cầm dao, đau đớn không phải là lập tức, mà là từng chút từng chút một lăng trì cậu ta.

"Hyuk, có muốn uống rượu không?"

Kang SeoYun cầm điều khiển tắt ti vi, màn ảnh tối đen. Anh nghĩ bây giờ thứ Hyuk cần không phải là an ủi mà là tê dại, tê dại tạm thời có thể làm người ta tốt hơn một chút. Mà rượu là bạn đồng hành tốt nhất. Anh là bác sĩ, chưa bao giờ sẽ bởi vì buồn mà say rượu, cũng biết thân thể bệnh nhân đang phục hồi không thích hợp uống rượu, nhưng lúc này trừ chích cho cậu ta thuốc mê bên ngoài thì biện pháp duy nhất chính là uống rượu. Anh tin tưởng lấy khả năng bình phục của Hyuk, chút rượu này sẽ không ảnh hưởng đến vết thương cậu ta.

Nghiêm túc mà nói gian phòng bệnh này không thể coi như là phòng bệnh thực sự. Là SeoYun đặc biệt mở ra ở bệnh viện để cho mình nghỉ ngơi. Mà lần này Hyuk cố ý không cho người nhà tìm gặp, cho nên muốn ở chỗ an toàn nhất.

Mà anh ở đây sao có thể không có một chút rượu chứ? Có lúc sau khi kết thúc một cuộc giải phẫu dài, anh thỉnh thoảng cũng sẽ uống một ly, để thả lỏng thần kinh căng thẳng.

"SeoYun, uống đi."

Không dùng được ly, Koo Bonhyuk dùng miệng bình uống một hơi cạn sạch. Rượu nóng hừng hực từ cổ họng thiêu đốt đến tận dạ dày. Say đi, say đến không đứng lên nổi là tốt nhất. Cuộc đời anh, lần thứ hai không hề tiết chế uống rượu, vẫn là vì cậu. Hanbinie, Hanbinie, em không còn là của anh nữa rồi. Không còn nữa. Trái tim như bị người ta tàn nhẫn khoét một mảng lớn, đau đến nỗi anh sắp không còn cảm giác rồi.

"Hyuk, uống đi. Đúng rồi, hai chúng ta uống không có ý nghĩa, mình gọi Joon tới đây luôn. Hôm nay không say không về."

Kang SeoYun từ trong tủ rượu lấy ra hai chai rượu mạnh trân quý nhiều năm đặt bên cạnh Koo Bonhyuk, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi.

Không tới nửa giờ, Jung JoonWoo đã chạy tới. Vừa vào phòng liền bị một mùi rượu mạnh làm sặc. Anh bịt mũi một đường đi tới, hai tên đàn ông uống đến không phân rõ đông nam tây bắc này thật sự là SeoYun với Hyuk sao?

Nếu như không phải là anh đến xem qua Hyuk, anh sẽ cho là mình đi nhầm phòng bệnh.

"Chuyện gì đã xảy ra? SeoYun, sao cậu lại cho cậu ta uống rượu? Vết thương của cậu ta còn chưa hồi phục, cậu là bác sĩ có cần tới khoa não khám không?"

Jung JoonWoo đoạt lấy chai rượu Koo Bonhyuk đang muốn rót vào mồm, bọn họ điên rồi phải không? Nơi này là phòng bệnh, sao bọn họ có thể uống thành ra như vậy?

"Joon, không được, trả lại cho mình. Mình rất khổ, uống chung với mình có được không?"

Koo Bonhyuk đưa tay lấy một một chai trên bàn, hàm răng sắc nhọn dùng sức, nắp bình đã rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Joon, không có sao đâu. Hôm nay Hyuk không cần bác sĩ, cậu ta chỉ muốn uống rượu? Uống rượu, hiểu không?? Người đó là cái gì chứ! Cút đi."

Kang SeoYun vỗ vai Jung JoonWoo, để cho cậu ta nghĩ thoáng ra. Chỉ cần Hyuk say hết bữa này, ngày mai sẽ tốt hơn. Anh tin vậy.

"Hyuk, cậu còn chưa thu phục được vợ mình sao?"

Vừa nghe đến người đó, Jung JoonWoo lập tức đoán được là ai. Trừ vợ cậu ta còn có người nào có thể khiến cho tâm trạng không lộ ra ngoài của Hyuk mất khống chế lần nữa chứ? Anh không hiểu, nhiều năm như vậy rồi mà cậu ta còn không thu phục được cậu ấy sao? Con cũng đã có rồi, không phải là Hyuk quá kém sao?

"Cậu ấy sắp không còn là vợ của mình nữa rồi. Joon, không nên nói đến cậu ta nữa. Chúng ta uống rượu đi."

Koo Bonhyuk không muốn nhắc đến cậu, nhắc nữa thì anh sẽ thấy mình chết mất. Vừa đụng đến chữ "tình", anh đã không còn là chính mình rồi.

Ba người đàn ông cứ đóng cửa ở trong phòng bệnh cao nhất uống đến trời đất mờ mịt, không thấy ngày đêm thì thôi...

________________________________

"Hanbinie, em đừng khóc nữa được không? Không phải bác sĩ Kang đã nói anh ấy không sao sao? Có lẽ chỉ là tâm trạng anh ấy không tốt cho nên không muốn gặp ai thôi."

Eunchan nhìn chàng trai nhỏ dựa vào ngực anh khóc đến rối tinh rối mù, dường như trong lòng cậu rất nhiều đau lòng và khổ sở giống vậy, làm sao cũng không ngừng lại được. Là vì anh hai sao? Trái tim Eunchan cũng không xác định được.

Mấy ngày nay anh vẫn cùng với cậu tới đây muốn hỏi thăm tình hình vết thương của anh hai, nhưng người bệnh viện ngăn cản không cho bọn họ gặp người, ngay cả anh nằm ở tầng mấy cũng không biết. Trên mặt bác sĩ Kang luôn hiện nụ cười vĩnh viễn làm cho người ta nhìn thấu tới nói cho bọn họ biết:

"Vết thương của Hyuk không sao cả, nhưng mà gần đây tâm trạng cậu ta không tốt cho nên không muốn gặp ai cả. Riêng người bạn nhỏ thì có đãi ngộ nho nhỏ. Hanbin, không cần lo lắng, cậu ta không có chuyện gì cả. Anh dẫn nó lên trước."

Sau đó anh ôm lấy Koo BonSeok không hề lo lắng đi lên.

"Papa, con nhất định sẽ nhìn ba thật tốt. Papa đừng khóc được không? Sau này ba về nhà, papa có thể đuổi ba tới phòng sách ngủ."

Koo BonSeok tuổi còn nhỏ không hiểu vì sao ba không để cho papa lên thăm, mỗi ngày papa đều rất khổ sở rồi mà. Nhiều lúc ba rất quá đáng.

"Bảo bối, con đừng chọc ba con tức giận là tốt rồi."

Hanbin xoa đầu con trai, lời nói săn sóc của Tiểu Bảo Bối khiến cậu uất ức không ít.

Nhưng sau ngày con trai đi lên, cậu ngay cả bóng SeoYun cậu cũng không thấy, gọi điện thoại anh không phải nói đang bận thì cũng là chuẩn bị vào phòng giải phẩu, tại sao ngay cả SeoYun cũng muốn tránh cậu? Chẳng lẽ là Bonhyuk xảy ra vấn đề gì? Nhưng con trai nói ba không sao, còn có thể làm việc.

Anh ấy nhập viện rồi còn làm việc sao? Cậu rất muốn nói chuyện với anh. Nhưng anh ấy lại không muốn gặp cậu. Suy cho cùng là sao? Anh ấy bao giờ cũng như vậy, làm cậu vĩnh viễn không hiểu được suy nghĩ trong anh.

Hôm nay sau khi tan học cậu đưa con về nhà lại muốn chạy tới bệnh viện, ai biết Eunchan đã ở dưới lầu đợi cậu rồi. Lão Choi dĩ nhiên cũng biết cậu, cho nên khi Hanbin mở miệng không cần ông đưa, ông cũng không tiện nói gì.

Nhưng lần này cậu vẫn không gặp được anh. Tại sao anh ta có thể đối xử với cậu như vậy? Lại một lần nữa bị anh từ chối, uất ức mấy ngày nay làm nước mắt cậu không nhịn được, cuối cùng chảy xuống.

Người đàn ông kia vô cùng quá đáng. Rõ ràng ngày đó lúc bọn họ ra cửa còn tốt đẹp, bọn họ ở trên xe còn hôn đến thiếu chút nữa phát hỏa, nhưng vì sao sau khi tai nạn xảy ra thì anh lại không để ý cậu chứ?

Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt càng chảy càng nhiều.

"Hanbinie, chúng ta đi về trước được không?"

Hoàng hôn đã tới, cậu khóc cũng hơn một giờ rồi. Anh không biết Hanbinie là người con trai thích khóc như vậy. Ngày trước bọn họ hẹn hò, cảm xúc của cậu không thể hiện ra bên ngoài, không phải bởi vì xấu hổ, mà là trời sinh hướng nội, không thích ở chung với quá nhiều người. Nhưng hôm nay, cậu lại ở trong công viên bệnh viện người tới người lui mà khóc đến quên hết tất cả, khóc đến tất cả mọi người đi qua đều cho là anh đang ức hiếp cậu. Đây không phải là Oh Hanbin mà anh biết. Đây rõ ràng là một người con trai vì tình mà đau lòng.

Nhưng anh vẫn không muốn buông tha, không muốn buông tha cho người đã là động lực duy nhất để anh chống đỡ nhiều năm qua.

Những tháng ngày đau khổ và đen tối kia, cậu chính là dũng khí để anh tiếp tục sống và nỗ lực. Nghĩ tới một ngày cậu có thể trở lại trong vòng ôm của anh, anh chịu nhiều đau khổ hơn nữa cũng đều ngọt ngào.

"Eunchan, xin lỗi anh."

Cuối cùng Hanbin dừng lại, phát hiện mình đem Eunchan thành gối mà ôm khóc, còn làm quần áo trước ngực anh ướt hơn phân nửa.

"Hanbinie, không cần nói xin lỗi với anh. Vĩnh viễn không cần được không?"

Hai tay giữ bả vai mảnh khảnh của cậu, trong mắt Eunchan có đau đớn nhìn không thấu. Hanbinie lại nói xin lỗi với anh sao?

"Eunchan, khuya lắm rồi. Em muốn đi về trước."

Hanbin cẩn thận nhích người, thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Cũng may anh là Eunchan, nếu như là Bonhyuk thấy cậu muốn tránh ra thì nhất định sẽ bại hoại mà nổi trận lôi đình sao? Ghét, tại sao lại phải nhớ tới anh ta chứ?

"Được rồi. Anh đưa em về trước. Mấy ngày nữa anh hai có thể xuất viện. Đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ về."

Thấy cậu né ra, trong lòng Eunchan có sự nặng nề nói không ra. Đúng vậy, bất kể như thế nào, bây giờ ít nhất trên danh nghĩa cậu vẫn là anh dâu của anh, bọn họ như vậy là có chút không phải. Nhưng anh lại cực kỳ ghét cách xưng hô "anh dâu" này, anh tuyệt không muốn gọi. Chờ anh hai xuất viện, anh nhất định sẽ nói với anh ấy, nhất định.

"Eunchan, tại sao anh biết?"

Xe đạp chậm rãi đi bên lối đi bộ, Hanbin nhìn người, xe, cửa hàng bên ngoài rồi hỏi thắc mắc của cậu.

"Biết cái gì?"

Eunchan một tay lái xe, một tay khác đặt trên đầu gối đã nắm chặt thành quyền. Anh biết cậu hỏi cái gì nhưng vẫn còn cố hỏi ngược lại cậu

"Eunchan, anh biết em nói gì mà."

Hanbin quay đầu lại nhìn Eunchan có chút xa lạ, trước kia anh ấy không như vậy.

"Biết anh hai không phải là anh trai ruột của anh sao?"

Ở trước mặt cậu, Eunchan làm ra vẻ không được bao lâu, bởi vì anh không đành lòng để cậu khổ sở. Khuôn mặt lạnh lùng kia chẳng qua là dùng để đối phó người khác, còn đối với cậu, anh không làm được. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn xem cậu là người con trai anh yêu thương nhất, yêu đến đau khổ, không muốn làm cho cậu khổ sở, không muốn để cậu chịu uất ức. Cậu có biết hay không?

"Không phải đã không còn quan trọng rồi sao? Mặc dù không có đầy đủ chứng cớ chứng minh anh hai là cốt nhục của ba, nhưng tất cả mọi người đã biết phần nào, ba và anh hai cũng không thể chủ động đi kiểm tra DNA. Nhưng anh hai đã chủ động bỏ qua tất cả Koo Thị, chỉ thiếu chút nữa tuyên bố với bên ngoài muốn thoát khỏi toàn bộ quan hệ với nhà họ Koo, có phải ruột thịt hay không còn có ý nghĩa sao? Không có gì khác biệt cả. Nếu có thể, ngay cả họ Koo anh hai cũng không muốn mang."

Eunchan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hanbin, tự giễu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro